Tôi và mẹ bắt đầu chiến tranh lạnh với nhau.
Từ hôm đó tôi không về nhà nữa.
Tôi tìm một công việc làm thêm ở bên ngoài, tôi nghĩ nghiên cứu sinh cũng có thể tìm việc làm thêm cộng thêm khoản phụ cấp cho nghiên cứu sinh thì tôi cũng có thể sống được.
Nhưng mà ông trời lại cứ thích đối đầu với tôi.
Trước ngày thi lần một ngày tôi ra sân bay thì thành phố của tôi đột nhiên bùng phát dịch bệnh.
Trước khi lên máy bay thì nhận được thông báo phải có báo cáo kiểm tra PCR trong vòng h.
Trong thời gian ngắn như vậy tôi đi đâu làm kiểm tra PCR, mà kiểm tra cũng cần tiếng mới có kết quả, đợi có kết quả thì không kịp lên máy bay mất.
Tôi nên làm thế nào bây giờ?
Lần đầu tiên tôi vô cùng luống cuống ở sân bay.
Tôi sốt ruột tới sắp khóc rồi.
“Hạ Hạ, hình như tớ sắp bỏ lỡ bài thi lần rồi.
” Tôi khóc lóc gửi tin nhắn cho Hạ Hạ, tay run rẩy.
Kết quả không tới vài phút sau Hạ Hạ đã gọi tới.
Nhưng mà giọng nói trong điện thoại lại là của Văn Tu.
“Cậu đừng sốt ruột, vẫn còn kịp thôi, cậu cứ bắt xe tới bệnh viện gần nhất làm xét nghiệm trước đã, tôi lên mạng đặt vé máy bay giúp cậu.
”
Trong phút chốc giọng nói bình tĩnh trầm ổn của cậu khiến tôi có cảm giác an toàn.
Trong đầu tôi là một mảng hỗn loạn chỉ biết làm theo lời cậu ấy nói.
Tôi mất nửa tiếng để bắt xe tới bệnh viện làm xét nghiệm, vào lúc đợi báo cáo Văn Tu lại gọi điện thoại tới vừa trấn an tôi lại nói với tôi còn có những chuyến bay nào có thể chọn.
Tôi cũng không hề rảnh rỗi, đi tới cửa kiểm tra xin y tá mấy lần liền chị ấy chỉ nói không còn cách nào khác mọi người đều phải xếp hàng.
Văn Tu bảo tôi đưa điện thoại cho chị y tá, cũng không biết cậu ấy đã nói gì mà chị y tá thở dài một hơi: “Để chị giúp em hỏi xem có thể xin cho em vào trước không.
”
Thế nên kết quả xét nghiệm có trước tiếng.
Lúc chúng tôi đi tới thì chuyến bay đi Thượng Hải đã hết chỗ rồi.
“Bố tôi đợi cậu ở cửa bệnh viện, ông ấy sẽ đưa cậu đi Trùng Khánh, tôi mua vé máy bay bên đó cho cậu rồi.
”
“Bố cậu ư?”
“Ừ.
”
“Như vậy có được không?”
“Ông ấy rất sẵn lòng.
”
Tôi mơ mơ màng màng chạy nhanh ra bên ngoài, lúc bố cậu ấy nhìn thấy tôi còn nở một nụ cười.
“Viên Viên à, cháu đừng gấp sẽ kịp chuyến bay thôi cháu thả lỏng đi.
”
Ở trên xe bố cậu ấy an ủi tôi suốt lại còn bật nhạc để tôi thả lỏng nữa.
May mà bố cậu ấy không hỏi quan hệ của tôi và Văn Tu là gì.
Nếu không thì lúng túng chết mất.
Lúc tới Trùng Khánh không ngờ bố cậu ấy lại lên máy bay cùng tôi.
“Chú cũng đi Thượng Hải ạ?” Tôi kinh ngạc không thôi.
“Ừ, chuyện Văn Tu đã nhờ thì nhất định chú phải thay thằng bé lo liệu ổn thỏa, một mình cháu còn phải đi tới Thượng Hải rồi lại đi tàu cao tốc tới Tô Châu nữa nếu không có người lớn đi cùng thì không được.
”
Tôi…
Thực ra thì một người cũng có thể đi được mà.
Chỉ là ông ấy ngồi cạnh rồi tìm chủ đề nói chuyện với tôi thấy tôi có vẻ mệt rồi thì tự mình đọc tạp chí, đột nhiên tôi cảm thấy chua xót.
Không ngờ tới sẽ có một ngày người đi cùng tôi đi thi đợt nghiên cứu sinh không phải là bố mẹ tôi mà lại là bố mẹ của người khác.
Bố cậu ấy quả thực rất dễ gần nhưng mà mắt tôi cứ cay cay.
Điều khiến tôi càng kinh ngạc hơn đó chính là rõ ràng lúc lên máy bay chỉ có hai người nhưng mà lúc máy bay hạ cánh thì lại biến thành người.
Mẹ của Văn Tu cũng ở trên máy bay.
“Viên Viên à cháu không cần phải áp lực đâu, lâu lắm rồi dì không tới Thượng Hải thế nên tiện thể qua đây chơi luôn.
”
Mẹ cậu ấy trẻ trung, xinh đẹp thật đấy.
Cuối cùng tôi cũng biết cậu đẹp trai như vậy là giống ai rồi.
“Bảo em đừng đi theo thì em cứ nhất định đòi đi, em xem dọa cho cô bé người ta sợ rồi đây này.
” Bố cậu ấy không vui liếc mẹ cậu ấy.
“Em không kìm chế được mà, lần trước anh nói đã từng gặp rồi thế mà lần này em mới gặp lần đầu tiên, tại em muốn gặp mặt bạn gái của con trai quá ấy mà.
”
…
Tôi ngây người.
Đứng tại chỗ không dám lên tiếng.
Bởi vì lúc tới Thượng Hải đã quá muộn rồi thế nên chúng tôi phải ngủ ở Thượng Hải một đêm.
Buổi tối tôi gửi tin nhắn cho Văn Tu.
“Có phải bố mẹ cậu hiểu lầm gì rồi không?”
“Đến rồi à?” Cậu ấy hỏi tôi.
“Ừ.
”
“Haizz, không còn cách nào khác, bọn họ rất muốn gặp cậu, cậu không cần phải để ý đâu cứ tập trung vào việc thi đợt hai đi.
”
“Được.
”
“Để tôi bảo bọn họ không làm phiền cậu.
”
“Cũng không phiền đâu.
”
Bọn họ không làm phiền tôi thật mà.
Chỉ là bọn họ đối xử với tôi tốt quá khiến tôi không thích ứng được.
“Thả lỏng đi, sau khi thi đợt hai xong tôi bảo bố tôi dẫn cậu đi công viên Disney.
”
“Hả… không cần đâu.
”
“Ừ, cứ thi trước đã rồi nói sau.
”