Buổi tối trở về khách sạn, đột nhiên tôi cảm thấy cứ có gì đó sai sai, kết quả lúc đưa thẻ vào thì đèn không sáng.
Tôi hơi sợ, vừa mới định đi thì…
Đột nhiên trên mặt đất có một hàng nến được thắp sáng.
Tôi nhìn theo mấy cây nến đó liền nhìn thấy phía xa xa có một hình trái tim được xếp từ nến.
Bên trong toàn là hoa hồng.
Tôi đứng yên tại chỗ không động.
Mặc dù tôi nghĩ một lúc cũng đoán được chuyện là thế nào nhưng vẫn vô cùng kinh ngạc.
“Có phải có hơi quê mùa không?” Đằng sau vang lên một giọng nói.
Là Văn Tu.
“Sao cậu lại?”
Sao cậu ấy lại đột nhiên xuất hiện ở đây?
Không phải cậu đang ở Mỹ sao?
“Ừ, tôi về rồi, ngồi mười mấy tiếng máy bay để về đây.
” Cậu ấy đứng đó mỉm cười nhìn tôi.
“…” Tôi cảm động tới nỗi không nói nên lời.
Không biết tại sao nữa, tôi chỉ là kích động tới phát khóc thôi.
“Nhớ tôi rồi à?” Cậu ấy kéo lấy tay tôi thấp giọng hỏi.
“Cậu…” Chẳng phải cậu ấy nên tỏ tình với tôi trước sau đó mới hỏi câu này sao.
Trình tự này không đúng gì cả, cậu ấy hỏi như vậy khiến tôi không biết phải làm thế nào: “Không phải cậu muốn tỏ tình với tôi sao?”
“Chuẩn bị như vậy.
” Cậu ấy không gấp mà chỉ mỉm cười nhìn tôi.
“Vậy bây giờ…”
“Bây giờ không muốn mấy thứ rườm rà kia nữa…” Cậu ấy kéo tôi qua: “Hôm nay em thật đẹp.
”
Cậu ấy nói một câu sau đó cúi đầu xuống hôn lên môi tôi.
Cả thế giới trong tôi lập tức quay cuồng.
Hôn được một nửa, cậu ấy lại nhẹ nhàng nói bên tai tôi: “Nhớ em quá.
”
Tim tôi đập điên cuồng.
Cậu ấy lại tiếp tục hôn tôi.
Sau đó, đột nhiên ngoài cửa vang lên giọng nói của dì: “Con trai à, đã thành công chưa?”
“Mau đi thôi, em hỏi người ta làm gì?” Đây là giọng của bố cậu ấy.
Tôi nhanh chóng đẩy cậu ấy ra.
Cậu ấy cứ yên lặng nhìn tôi như vậy, khóe miệng ngập tràn ý cười.
“Bây giờ thì sao, đáp án đâu?”
“…” Tôi ngượng chín mặt.
Làm gì có chuyện hôn xong rồi mới đi hỏi đáp án chứ?
Tôi đỏ mặt đi vào bên trong, cậu ấy cũng đi theo sau.
“Đáp án đâu?”
“Đáp án gì?” Tôi giả ngốc.
“Em cứ mập mờ với anh mấy năm nay rồi, cũng đã đến lúc cho anh một danh phận rồi chứ?” Cậu ấy kiên nhẫn nhìn tôi.
“Làm gì có?”
Trời ơi tôi xin thề tôi không có có mập mờ với cậu ấy.
Làm sao tôi có thể làm chuyện này chứ, từ trước tới nay vẫn là cậu ấy mập mờ với tôi khiến tôi không đoán ra được?
“Ừ, em không có.
” Cậu ấy chăm chú nhìn tôi: “Em chỉ là Khương thái công câu cá cá tự nguyện mắc câu mà thôi.
”
“Anh chính là con cá tình nguyện đó.
”
“Anh nói bậy, anh cũng đâu nói là thích em đâu, hơn nữa em không dám…” Tôi không biết nên giải thích thế nào.
“Anh còn chưa nói à? bày tỏ công khai, rồi ám thị anh đều dùng cả rồi, là tại em quá ngốc hay là…” Anh lại thở dài một hơi.
“Chẳng lẽ em cho rằng lá bùa bình an anh cho em lần trước là bùa bình an thật đấy chứ?”
“Hả, không phải bùa bình an thì là gì?”
Tôi hoang mang.
“Bùa nhân duyên.
” Anh xoa xoa đầu tôi: “Có ngốc không cơ chứ, em không mở ra xem à?”
“Không!”
Tôi luôn đem theo lá bùa bình an đó bên người.
Lấy ra đưa cho anh.
Anh cẩn thận tháo phần bên trên ra sau đó lấy tờ giấy bên trong rồi mở ra.
Bên trên viết một câu.
“Văn Tu và Trần Viên Viên ở bên nhau trọn đời.
”
Tôi!!!
Tôi rất kinh ngạc, kinh ngạc không thể nói ra được.
“Ừ, lá bùa này khá linh nghiệm đấy, đúng là không uổng anh phải cầu mấy tiếng đồng hồ.
”
Anh mỉm cười gấp tấm bùa sau đó nhét lại: “May mà em mang theo bên người lâu như vậy mới có được linh khí.
”
“Nếu anh nói cho em biết đó là bùa nhân duyên, thì em sẽ không…”
Suốt ngày mang theo bên mình kết quả người ta viết muốn ở bên nhau trọn kiếp thì tôi lại cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.
Nói chuyện một lúc tôi liền bảo anh quay về phòng.
“Đuổi anh đi à?” Anh ấm ức.
“Anh cũng không thể cứ ở phòng em suốt như vậy chứ?”
“Em yên tâm đi anh không có sức để làm gì đâu, ngồi máy bay mười mấy tiếng thế nên em không cần phải sợ.
”
“Không phải, bố mẹ anh còn ở đây, anh thấy chúng ta như vậy có thích hợp không?”
Tôi bái phục rồi, tôi còn chưa nghĩ được sâu xa như anh đâu.
“Yên tâm, bọn họ đã chuyển sang khách sạn khác rồi.
”
“Cái gì?”
“Bọn họ ở đây anh thấy rất phiền.
Anh không muốn họ làm phiền em, cho bọn họ nhìn thấy em đã là sự nhượng bộ lớn nhất của anh rồi.
” Anh nói vô cùng đứng đắn.
“Họ là bố mẹ anh đấy.
” Tôi thật sự thấy anh quá vô tình.
“Là ngọc hoàng cũng vô dụng thôi.
” Anh thở dài sau đó kéo tôi qua: “Ngoan nào, để anh ôm một lát, anh mệt quá.
”
Trông anh có vẻ mệt mỏi quả thực không nhẫn tâm thế nên liền đi qua đó.
Ban đầu anh ôm tôi rất quy củ, chỉ là sau đó bắt đầu hôn tôi.
Sự việc càng ngày càng vượt ngoài tầm kiểm soát.
Sau đó tôi mới biết anh đã ngủ mười mấy tiếng nghỉ ngơi dưỡng sức trên máy bay rồi, đừng hỏi tại sao tôi lại biết.
“Không thể trách anh được.
”
“Ừ, tại em.
” Tại tôi quá nhẹ dạ cả tin.
“Được rồi, Viên Viên ngoan, đừng khóc, ngày mai anh dẫn em tới công viên Disney nhé.
”
“Không đi, em mệt sắp chết rồi.
”
Đàn ông đúng là đồ lừa đảo.
Dù anh ấy học Thanh Hoa thì cũng không thể tin!