Tôi vẫn đánh giá thấp cậu rồi.
Cậu ở chỗ tôi tuần.
Trong một tuần đó tôi bị cậu làm phiền tới nỗi muốn tuyệt giao luôn.
Ngày nào cũng lải nhải tẩy não tôi nói rằng Trần Viên Viên tốt thế này, Trần Viên Viên tốt thế kia.
“Nếu đã tốt như vậy thì sao cậu không theo đuổi đi?”
Tôi thật muốn bị miệng cậu lại quá.
Một người đàn ông sao lại nói nhiều nói không ngừng nghỉ như vậy chứ!
“Không được, tôi không thích cô ấy, tính cách cô ấy giống con trai quá.
”
“Ha…” Tôi trừng mắt: “Vậy cậu nghĩ tôi sẽ thích à?”
“Nhỡ đâu, cậu cũng đã yêu bao giờ đâu?”
“Không có nhỡ đâu gì cả!”
“Văn Tu à, cậu có phải anh em tốt của tôi không vậy, người anh em của cậu gặp phải khó khăn cậu cũng không giúp một tay, tuyệt giao đi!”
“Được.
”
“Cậu nói đấy!” Cậu rất kích động nhìn mặt như sắp khóc tới nơi rồi…
Người anh em đa sầu đa cảm…
“Người khác nói.
” Tôi dằn cơn tức giận trong lòng xuống.
“Giúp…”
Vì sự kích động của bản thân mà tôi nói ra một chữ vô cùng ngắn gọn xúc tích.
Những ngày tháng sau đó, Châu Duy chuyển tới trường cấp cạnh trường tôi thế rồi ngày nào cũng tẩy não tôi.
“Được rồi được rồi, nếu như tôi có cơ hội gặp cô ấy thì nhất định sẽ theo đuổi đã được chưa?”
“Người anh em tôi tin cậu.
”
Sau này cơ hội đến thật rồi, thật ngoài dự đoán…
Vì học tịch của tôi ở Thành Đô thế nên trước khi thi đại học phải chuyển về đây học một tháng.
Cuối cùng tôi cũng gặp được Trần Viên Viên rồi.
Cô ấy còn là bạn cùng bàn với tôi nữa.
Tôi nhìn cô ấy ngủ như lợn, nước dãi chảy thành dòng trước mặt.
Đây là người mà Châu Duy nói khi ngủ vô cùng đáng yêu đây sao?
Đáng yêu chính là kiểu khi ngủ hơi há miệng, mặt đỏ đỏ, mắt không nhắm hết lại còn chảy nước dãi lên đồng phục của tôi à?
Sao mà cô ấy ngủ ngon được đến thế?
Ra chơi có phút thôi mà cũng có thể ngủ say được thế này?
Còn có, cô ấy không biết nói chuyện, tám phần là một người câm.
Châu Duy có ý gì đây?
Để nửa đời sau của tôi làm miệng của cô ấy hay gì?
Cạn lời…
Thực sự cả đời này tôi không thể thích nổi người con gái này.
Tôi yên lặng làm đề của mình, cô ấy ngủ say thế rồi quay người một cái đột nhiên tay tôi có cảm giác mát mát, mềm mềm.
Tôi cúi đầu nhìn thì ra là tóc của cô ấy.
Sao tóc của cô ấy dài thế nhỉ?
Tôi cúi đầu liếc mắt nhìn xuống dưới, đoán chừng tóc của cô ấy dài tới eo.
Eo?
Lúc nhìn vào eo cô ấy đột nhiên lòng tôi nóng lên.
Tôi nhanh chóng dịch chuyển tầm mắt.
Sao cô ấy… mặc áo ngắn vậy, eo lộ hết ra bên ngoài rồi.
Thật đúng là không biết xấu hổ!
Tôi tiếp tục vùi đầu vào luyện đề.
Liên tục có người tới hỏi bài tôi, có bạn nam lúc đi qua ánh mắt còn dừng trên người cô ấy vài giây.
Tôi thực sự muốn gọi cô ấy dậy nhìn bộ dạng này xem có ra thể thống gì không.
Bị chiếm tiện nghi còn không biết.
Nhưng mà giây tiếp theo tôi lại nghĩ, chuyện này có liên quan gì tới tôi cơ chứ?
Tôi thở dài một hơi tiếp tục luyện đề.
Nhưng mà một câu toán đơn giản mà tôi đọc rất nhiều lần cũng không hiểu?
Không được!
Cô ấy ảnh hưởng tới việc học của tôi rồi.
Tôi suy nghĩ rất lâu sau đó cởi áo đồng phục xuống khoác lên người cô ấy.
Sau khi khoác lên tôi yên tâm rồi.
Kết quả cô ấy không an phận được mấy phút, vì quá nóng thế nên đẩy áo khoác xuống.
Ừm, eo lại lộ ra rồi.
Phiền phức thật!