Tôi xin lỗi Châu Duy ở trên webio, kết quả cậu ấy đã xóa tôi từ lâu rồi.
Sự việc quá ầm ĩ thế nên cuối cùng cậu ấy phải chuyển trường, mà các bạn nam trong lớp cũng không dám nói chuyện với tôi.
Không chỉ là con trai mà đến cả con gái cũng không thèm để ý tới tôi.
“Là cậu ép cậu ấy phải rời khỏi.”
“Mẹ cậu lợi hại thật đấy, ai mà dám đắc tội với cậu là bà ấy sẽ đá người đó ra khỏi trường.”
…
Quay về tôi nói với mẹ tôi bị các bạn cùng lớp cô lập thế nhưng bà ấy lại coi như không.
“Đừng qua lại với mấy học sinh kém đó, chơi với mấy đứa đó thì con nhận được gì không?”
“Mẹ sẽ gọi cho hiệu trưởng ngày mai chuyển lớp cho con tiện để bố quản lí con hơn.”
Tôi hoàn toàn không có quyền thương lượng chỉ có thể nghe theo sự sắp đặt của bọn họ.
Tôi học được cách nghe lời.
Tôi cố gắng không quá thân thiết với người khác, bố bảo tôi không được nói chuyện nhiều với Văn Tu tôi có thể làm được đó là tháng không nói một lời nào với cậu ấy.
Cho dù có trôi qua năm rồi nhưng tôi vẫn không dám nghĩ tới những chuyện này.
Chỉ cần nghe thấy cái tên Châu Duy thôi là đã cảm thấy khó thở rồi.
Từ đó trở về sau tôi vẫn viết nhật kí.
Chỉ là viết hôm nay đã học những gì, thu hoạch được gì, ngày mai cần phải cố gắng ở mặt nào.
Nhìn thấy khuôn mặt mẹ tôi dần dần khôi phục lại nụ cười hài lòng, tôi biết mẹ tôi vẫn còn đọc nhật kí của mình.
Tôi muốn cười.
Chỉ là cứ cười rồi lại muốn khóc.
Bọn họ có một đứa con gái mà bọn họ kì vọng.
Nhưng mà, tôi không có bạn bè.
Sau này trong lớp có một bạn nữ rất hay xấu hổ, thành tích của cô ấy rất tốt còn chủ động kết bạn với tôi, thế nên tôi giữ tình bạn này cho tới hiện tại.
Cô ấy tên là Hạ Hạ.
Mẹ tôi vô cùng thích cô ấy bởi vì cô ấy thi đỗ Bắc Đại.
Mẹ tôi thường hay so sánh, tôi nghĩ rằng dù nhiều dù ít thì việc bà bắt tôi thi và Bắc Đại cũng có liên quan tới cô ấy.
Đây cũng chính là người bạn duy nhất của tôi từ nhỏ tới lớn.
“Ra ngoài ăn đồ nướng đi, tớ về nhà rồi.” Lúc tôi đang nằm trên giường thì nhận được tin nhắn của cô ấy.
“Bắc Đại các cậu nhàn rỗi như vậy cơ à?” Tôi lập tức lấy lại tinh thần.
“Cho dù có bận thì cũng phải quay về dành thời gian cho đứa trẻ là cậu chứ.”
“Huhuhu, cậu tốt quá ông đây không phí công nuôi cậu rồi.”
Tôi gửi tin nhắn đi sau đó chạy ra ngoài.
Vừa mới mở cửa ra mẹ tôi đã đi tới.
“Muộn thế này rồi còn đi đâu?”
“Hạ Hạ về nhà rồi con đi tìm cậu ấy.”
“Hạ Hạ? Bắc Đại cũng được nghỉ à? Ài, con đi đi tiện thể bảo con bé tư vấn một chút…” Sắc mặt mẹ tôi lập tức hòa hoãn.
Đúng vậy, trong lòng mẹ tôi Hạ Hạ chính là mật mã thông hành.
Tôi có chút vui vẻ lại có chút bi ai.
“Vâng vâng, con biết rồi.”
Tôi quay người đi ra cửa.
Gọi xe đi tới chỗ hẹn.
Hạ Hạ vẫn không thay đổi gì cả.
Cô ấy toàn gọi những món mà tôi thích ăn.
“Ài, Viên Viên à, cậu có kinh nghiệm yêu đương, ban đầu cậu và Cố Tri Hàng làm sao mà đến với nhau được vậy?” Cô ấy không đầu không cuối mà hỏi một câu.
Tôi!!!
“Cậu muốn làm gì? Nhìn trúng bạn trai cũ của tớ rồi à?” Xiên thịt dê trong miệng tôi như thể bị biến vị.
“Tớ đâu có điên đâu?”
“Nếu không thì cậu hỏi tớ làm gì, cậu muốn theo đuổi ai?”
“Aiya…” Cô ấy ấp a ấp úng cả nửa ngày: “Cậu cứ nói đi.”
“Bạn học Hạ Hạ, cậu có biết ở trong lòng mẹ tớ cậu là người như thế nào không? Nếu như bà ấy biết được một sinh viên Bắc Đại như cậu cả ngày không nghĩ tới chuyện học hành mà muốn chạy đi theo đuổi đàn ông chắc chắn bà ấy sẽ vỡ mộng cho mà coi.”
“Yêu đương và học hành có xung đột với nhau à?” Cô ấy rót cho mình một cốc bia.
“…” Cả người tôi bị trấn áp.
Vấn đề này tôi nghĩ cô ấy vẫn nên đi nói với mẹ tôi một lát.
“Vậy cậu nói trước xem là ai đã, tính cách anh ta như thế nào, thích gì, tớ thực sự vô cùng tò mò đấy, rốt cuộc là ai có thể khiến một người dè dặt thế này có ý nghĩ muốn chủ động theo đuổi chứ?” Tôi bắt đầu tò mò.
Nói theo cách của mẹ tôi thì một học sinh giỏi như Hạ Hạ trong lòng chỉ nên có việc học chứ?
Sao lại có thêm một người đàn ông rồi?
“Thì… cậu cũng quen đấy.”
“Tớ quen á?”
Xong rồi, tôi lại càng tò mò hơn.
“Lớp trưởng cấp , Văn Tu.”
“Văn Tu.” Tôi ngây người vài giây: “Văn Tu?”
“Cậu đừng kinh ngạc như vậy.” Cô ấy ngừng lại một lát: “Cậu ấy rất nổi tiếng ở trong trường của tớ, vừa lạnh lùng lại vừa có tài, nữ sinh nào không muốn chinh phục cơ chứ?”
“…” Tôi ngạc nhiên hết cỡ.