Cậu cứng ngắc đứng ở đó: “Trần Viên Viên?”
“Hả… hahaha là cậu à.” Tôi lau nước mắt, không muốn chật vật như vậy.
“Sao cậu lại… trùng hợp thật đấy.” Châu Duy sờ sờ gáy nhất thời cảm thấy lúng túng.
“Ừ, ừ, thật trùng hợp.” Tôi cố gắng kìm lại nước mắt nếu tôi còn khóc nữa thì tôi chính là đồ ngốc.
“Muốn ngồi cùng bọn tôi không?” Châu Duy mời tôi.
Tôi nhìn về phía Hạ Hạ.
Cô ấy cũng gật đầu.
Hạ Hạ cũng biết chuyện của tôi và Châu Duy.
Chỉ là năm trôi qua rồi, hình như Châu Duy không còn hận tôi như trước nữa, cảm giác như mọi người đều trưởng thành thế nên không còn vấn đề gì cả.
Chỉ có một mình tôi là không có cách nào xóa bỏ được, tôi đúng là ngốc nghếch.
“Được thôi.”
Sau đó chúng tôi ngồi chung một bàn.
Hạ Hạ ngồi gần Văn Tu.
Tôi ngồi gần Châu Duy.
Nếu nói không ngượng thì là nói dối.
Tôi không biết tại sao Châu Duy và Văn Tu lại quen biết nhau.
Tôi nghe Châu Duy tán gẫu vài chuyện, khoe khoang tôi và cậu ấy trước đây không lừa già dối trẻ, thực ra tôi cảm thấy khá là chột dạ.
Tôi sợ cậu sẽ nhắc tới vụ ầm ĩ kia, tôi sẽ cảm thấy tự trách rồi rất mất mặt.
Tôi không thể cảm được mấy câu chuyện cười của cậu, chỉ có thể haha, đây mới là điều đáng buồn nhất của tôi.
Cậu lớn rồi, trưởng thành rồi, đã quên được rồi thế nhưng hình như chỉ duy nhất có mình tôi là vẫn giậm chân tại chỗ.
“Kết bạn wechat đi, sau này có thời gian thì liên lạc với nhau.” Châu Duy chủ động lấy mã ra.
“Được.”
Thực ra tôi biết rằng tôi sẽ không thường xuyên liên lạc đâu, tôi làm gì có mặt mũi mà liên lạc chứ.
Thực ra tôi chỉ muốn nói với cậu một câu mà thôi.
Chỉ là tôi không ngờ vừa mới kết bạn wechat với Châu Duy, Văn Tu cũng đưa điện thoại tới.
Tôi ngây người.
Có hơi hoang mang.
“Hình như tôi cũng không có phương thức liên lạc của cậu, bạn cùng bàn.” Cậu ấy nói vô cùng tự nhiên.
Có vẻ như sự xấu hổ cùng kinh ngạc của tôi tới rất đột ngột.
Ba từ bạn cùng bàn này cho tôi một cảm giác vô cùng quen thuộc.
“Ồ, được.” Tôi quét mã của cậu ấy.
Giây tiếp theo…
“Vì đối phương đã hạn chế, thế nên bạn không thể kết bạn với họ.”
Tôi ngu người luôn.
Bởi vì avt chỉ có một bức ảnh bản thảo màu vàng, tên wechat là “Wenx”
Nếu như tôi nhớ không nhầm, đây chính là người bạn trước đây kết bạn douyin với tôi.
Xấu hổ quá.
Thực sự là cậu ấy à?
“Cái đó… cậu block tôi mất rồi.” Tôi khẽ nói với cậu.
Một bàn người kinh ngạc nhìn hai người bọn tôi không hiểu gì cả.
Văn Tu nhìn điện thoại tôi đưa qua, cậu hơi nhướng mày sau đó chẳng nói gì cả chỉ bình tĩnh lấy điện thoại qua sau đó xóa tôi khỏi danh sách chặn.
Sau khi kết bạn xong mọi người lại tiếp tục nói chuyện phiếm.
Giống như bước nhạc đệm vừa nãy đã trôi qua rồi.
Mà tôi vẫn không kìm được thỉnh thoảng liếc mắt về phía cậu.
Cứ cảm thấy có chút mập mờ loáng thoáng.
Sau đó nghe bọn họ nói chuyện tôi mới biết sau khi Châu Duy chuyển trường thì thi vào Bắc Đại.
Đây là hắc mã gì vậy chứ? Rõ ràng tôi càng giống rác hơn rồi.
Cả cái bàn này không phải học Thanh Hoa thì là Bắc Đại, một người học Tây Hoa như tôi cảm thấy run lẩy bẩy không dám lên tiếng.
Tôi sợ mình vừa mở miệng ra thì sẽ bị chê cười.
“Văn Tu, nghe nói cậu gửi mấy bản SCI, có phải đã quyết định ra nước ngoài rồi không.”
“Còn phải nói à, một thiên chi kiều tử như cậu ấy nơi nào chẳng muốn tranh.”
“Chẳng giống như chúng ta đi xin khắp nơi, nhưng vẫn không thể học được chuyên ngành mình thích.”
…
Tôi nghe vậy cảm thấy vô cùng mờ mịt.
Tôi đang ở đâu, tôi là ai, tôi đang làm gì? Tôi thật muốn trốn xuống dưới bàn.
Lau giày cho bọn họ…
“Không nói chuyện này nữa.” Văn Tu nhẹ nhàng trả lời một câu cắt đứt câu chuyện.
“Đúng, mùng / thì để mọi người thả lỏng đi, đừng nói tới luận văn nữa, vừa mới nhắc tới đã thấy đau đầu rồi đây.”
“Cậu đúng là xuân phong đắc ý mà, gặt hái được cả tình yêu lẫn sự nghiệp… khiến người ta ngưỡng mộ, bạn gái vừa xinh đẹp lại vừa tài…”
“Đúng rồi, sao cậu không đưa cô ấy về cùng chơi với bọn mình?”
“Không nỡ chứ còn gì nữa… là tôi tôi cũng muốn giấu đi.”