EDITOR: PARK HOONWOO
BETA: LIÊN
-oo-
Sesshoumaru tuy là giáo sư chính thức được trung học Ashland thuê, nhưng số tiết cũng không nhiều, thời gian đi làm mỗi ngày tuyệt đối không vượt bốn tiếng, cho nên hắn hoàn toàn đủ thời gian thưởng thức một buổi sáng tuyệt vời với Carlisle rồi tạm biệt lẫn nhau.
Edward đã bỏ đi cả tuần, Carlisle một bên lo lắng Edward sẽ tự tử vì chán ghét bản thân, một bên lo lắng cậu sẽ bị Volturi tóm gọn trong cuộc đi săn nào đấy. Dù cho là cái nào cũng không được chào đón, nhưng y cũng biết cái tính bướng như trâu của Edward, nếu không tự thông suốt, thì người khác nói gì cũng chỉ nước đổ đầu vịt!
Sesshoumaru thật ra chẳng lúc nào, ở hệ thống sức mạnh trong thế giới này, Edward có thể được coi là đỉnh của chóp, tuy rằng không quá hiểu Volturi gì đó. Nhưng từ miêu tả của Carlisle, nếu Edward liều mạng bỏ chạy, vẫn có thể thoát!
Bọn họ cứ nghĩ thời gian để chờ Edward thông suốt và quay về phải dài tận mấy năm, một khoảng thời gian chẳng đáng chú ý của giống loài có tất cả thời gian trên thế giới. Cho nên, khi Sesshoumaru nhìn thấy Edward vốn đang buồn bã trốn đi, trong mắt đã có chút kinh ngạc. . Truyện Nữ Cường
Edward ngồi cuối lớp, vẫn là cái biểu cảm nhẫn nại bất biến theo năm tháng, chẳng qua lần này nhiều thêm chút bực tức. Vị trí bạn cùng bàn trống trải nhiều năm của cậu thành ra có một cô gái, mái tóc vàng nửa xoăn ngoan ngoãn rơi hai bên gương mặt. Một tay chống cằm nhìn Edward chăm chăm.
Như nhận thấy ánh mắt không chút che dấu nào của Sesshoumaru, cậu ngẩng đầu, đôi mắt hổ pháp không hề tránh né. Sau khi nhìn thấy Sesshoumaru, liền giống như bạn cùng lứa mà nở ra nụ cười xán lạng đơn thuần, trông vô cùng vô hại. Đương nhiên, Sesshoumaru không hề cảm thấy thế, hắn cảm nhận được một nguồn sức mạnh to lớn thoát ra người thiếu niên, tận đến bây giờ, mới cảm thấy uy hiếp kể từ khi bước chân vào thế giới mới lạ này!
Cô gái ấy, cũng chính là Armand, nhìn Sesshoumaru trên bục giảng, mái tóc dài màu đen xoã tung, trang phục rộng rãi hoa lệ khiến hắn trông như một vị quý tộc cổ đại nào đấy, làn da trắng nõn nà như phát sáng, biểu cảm lạnh lùng gợi lên cảm giác chinh phục. Armand nghĩ sau khi quan sát xong, quả nhiên là một con người ưu tú, thật khiến người khác muốn giấu đi mà!
Edward không biết nên bày biểu cảm gì bây giờ, tuy rằng cậu rất phiền khi lúc nào cũng nghe được suy nghĩ của người khác, nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi có thể gặp được hai người miễn dịch, vẫn có chút đau buồn. Đặc biệt là sau khi cậu cảm nhận mớ phiền toái trong tương lai sau khi mang cái phần tử không rõ tên này về nhà, vừa nghĩ đã đau rồi! Cậu chỉ muốn tìm một nơi nào đó, tự buồn bực thôi mà, có cần khó đến thế không!
Một ngày của học sinh trung học đơn giản vô cùng, sau khi hết tiết, thì có thể suy nghĩ xem nên đi đâu chơi. Học sinh chuyển trường vẫn luôn là tin hot mổi ngày, huống chi giá trị nhan sắc của cậu ta quá cao, nói ngắn lại, Edward đã trở thành con cưng mới của cả khối.
Ôi ~, cái gương mặt hoàn mỹ như điêu khắc kia, cả hơi thở lạnh nhạt, dáng người chuẩn hơn cả người mẫu, đi đến đâu trở thành ngôi sao nơi ấy, quả là hormone di động mà!
Rồi sau đó, Ashland lại chào đón học sinh chuyển trường thứ hai, nghe nói là một nữ sinh nhỏ nhắn đáng yêu, sau khi nghe tin này xong, toàn bộ nam sinh đang tuổi dậy thì của khối đều rất hưng phấn. Cuối cùng cũng hết ế, thoát khỏi viễn cảnh bị tọng cơm tró mỗi ngày.
Đáng tiếc, nữ sinh còn chưa xuất hiện lần nữa khiến toàn bộ nam sinh trong khối đau lòng, cô ấy với Eward Cullen hẹn hò, hẹn hò!!!! Khoát tay! Ngồi chung xe! Cảm thấy xứng đôi lạ thươngf. Thật là đau lòng đến không ổn mà.
Thật ra, phải như vầy mới đúng. Thiếu nữ Armand sau khi nhìn thấy Sesshoumaru đã muốn nhào đến cưa cẩm hắn! Đáng tiếc Sesshoumaru luôn không thích tiếp xúc với mấy người quá năng động, nên đạp cô đi không biết bao nhiêu lần.
Edward bên cạnh vừa không nỡ nhìn vừa chua xót, không phải nói hứng thú với tôi sao, cứ như vậy không phải tốt hơn à! Ghen tuông trong lòng, nhưng vẫn ngăn thiếu nữ cuồng ngược lại, miễn chọc giận Sesshoumaru.
Carlisle cưng hắn ta như cưng trứng vậy, nếu biết người mình cưng bị người khác suốt ngày vừa ôm vừa chà, chắc chắc sẽ chua hơn cả giấm. Cho nên chúng ta vui mọi người vui, hắn mới cố gắng nhét Armamnd vào xe của mình, đây mới chính là chân tuớng cho tất cả những gì mọi người nhìn thấy!
Vừa vào nhà đã ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phưng phức, Edward bĩu môi, nhìn gương mặt dịu dàng đi trông thấy của Sesshoumaru, tuy trong lòng khinh bỉ cái tên cuồng chồng không có thuốc chữa kia, nhưng lại rất hâm mộ, nghiêng đầu liếc liếc thiếu nữ cạnh bên mình, Edward lần nữa cảm thấy mình vẫn là nên ra ngoài du đãng thêm mấy năm nữa đi rồi hẵng về.
Carlisle cũng rất kinh ngạc khi nhìn thấy Edward về sớm thế, nhưng vẫn rất vui vẻ. Tuy thế, y vẫn có chút nghi ngờ với người cậu mang về, Sesshoumaru nhỏ hơn Edward với lại mới đến thế giới này không lâu có thể không biết, nhưng y biết, thân phận của cô gái này chắc chắc không bình thường.
Armand hiển nhiên biết Carlisle nghi ngờ lai lịch của mình, nhưng một câu đố quá dễ giải lại không vui, không phải sao, về sau ở chung với nhau nhiều chút, tự nhiên biết thôi.
Vì thế cô gái cũng nhất quyết ở lại, cũng rất vừa lòng bữa tối Carlisle chuẩn bị cho Sesshoumaru. Hoàn toàn không quan tâm đến cái mặt đen thui của hai con người kia, lòng Edward giờ đây tan vỡ thật rời, một con quỷ hút máu như cô ăn đồ ăn làm gì vậy, với lại nhìn mặt người ta chút coi! Tuyệt vọng vuốt mặt, Edward nhận lệnh kéo cô gái rời khỏi bàn ăn, miễn cho lát nữa lại xảy ra chiến tranh!
Chờ đến sau khi hai người rời đi, Carlise kéo Sesshoumaru đến văn phòng. Tuy rằng không biết đối phương muốn nói cái gì với mình, nhưng Sesshoumaru vẫn rất ngoan ngoãn đi theo. Mà nhìn thấy người trong lòng ngoan như thế, Carlisle đang nắm tay hắn cũng cười ngu trong lòng.
"Ta thấy cô gái kia có lẽ là người của Volturi, tuy không rõ mục đích cô ta tiếp cận chúng ta là gì, nhưng em tuyệt đối không được để cô ta biết lai lịch của mình, bằng không Volturi sẽ tìm cách mang em đi, hiểu không?" Sau khi nói suy đoán của mình xong, Carlise cẩn thận dặn dò.
Sesshoumaru lẳng lặng nhìn Carlise, gương mặt luôn luôn không có biểu cảm gì bỗng nhiên cười rộ lên, hắn nâng hai bàn tay vẫn chưa tách ra của cả hai lên, đến gần tặng cho Carlisle một nụ hôn chóng vánh, lạnh lùng nói "Biết rồi." Nhìn người đàn ông tóc vàng trước mặt, hắn nghĩ, có thể gặp được ngươi ở cái thế giới xa lạ này thật tốt!
Carlisle sau khi nhận được nụ hôn của Sesshoumaru thì ngu luôn, cục cưng, em phạm quy rồi, mỹ nam kế gì gì đó cũng hiệu quả thật đấy! Nhưng mà, y đã nhanh chóng kéo Sesshoumaru vào lòng, ôm hắn, đôi môi vừa mới tách ra cũng dính chặt với nhau, xem ra y cẩn dạy dỗ cho hắn thế nào là một nụ hôn chân chính rồi!
HẾT CHƯƠNG