Tôi gọi điện cho bố tôi báo ông là nhà trường mời ông lên uống trà.
“Lý do gì?”
“Yêu sớm ạ.”
Bố tôi nói, “Bố sẽ gọi cho cô chủ nhiệm lớp con, chuyện này không cần phải gọi phụ huynh đến.”
Tôi lấy hết can đảm khai thật, “Đối tượng là Hạ Hà ạ.”
Cúp máy, Hạ Hà dè dặt hỏi, “Bố Ngôn bảo gì thế?”
Sau khi tôi nói vậy, bố tôi im lặng một lúc lâu.
Cuối cùng chỉ nói đúng một câu, “Bố biết rồi.”
Hạ Hà tức thì héo rũ, “Này có phải chứng tỏ bố Ngôn đang rất giận không?”
“Sao lại nghĩ thế?”
Hạ Hà than thở, “Ông ấy tức quá không muốn nói gì với Ngôn nữa.”
Tôi cũng lo lắng chứ, song vẫn an ủi hắn trước, “Đừng nghĩ nhiều, tính bố tớ là vậy đấy.”
Hôm đó tan học Hạ Hà về luôn nhà để báo cho bố mẹ.
Buổi tối gọi điện cho tôi bảo đã nói xong với nhị vị phụ huynh rồi.
Sao mà dễ dàng vậy… tôi nghi là hắn đang nói dối tôi lắm.
Hạ Hà cười hềnh hệch, “Dối Ngôn làm gì, mẹ tớ bảo bà biết lâu rồi.”
Tôi: “…”
Nhất định là do hắn quá ngốc không biết đường mà tem tém lại lúc gọi video cho tôi ở nhà.
“Mẹ tớ biết Ngôn là top khối nên hỏi tớ ép buộc Ngôn có phải không, chứ sao Ngôn lại ưng ý tớ được.”
“Dễ… dễ qua thế hở?” Tôi có cảm giác như đang lơ lửng trên không trung, rất không chân thật, “Chú thì sao?”
“Bố tớ á…” Hạ Hà nói, “Bố tớ thì hơi rắc rối tí. Ông ấy sĩ diện lắm, nghe bảo bị mời phụ huynh đến thì không vui, nhưng mà mai mẹ tớ đi công tác nên ông bắt buộc phải đến.”
“Chú không phản đối gì à?”
“Ông phản đối cũng vô dụng, mẹ tớ đồng ý là được, chưa đến lượt bố tớ có ý kiến.”
Hạ Hà nói: “Cục cưng à bây giờ chỉ cần qua ải bố bọn mình nữa thôi là xong. Nếu ông không đồng ý tớ sẽ cầu xin ông. Nếu ông giận quá muốn đánh tớ, tớ sẽ đứng yên để ông đánh.”
Bố mẹ Hạ Hà chấp nhận dễ dàng như vậy, khiến một hòn đá đè nặng ngực tôi cũng đã rơi xuống.
Nhưng sáng hôm sau Hạ Hà đến trường, cả mặt và cánh tay đều có vết thương.
Trái tim tôi lạnh toát, lòng dạ quặn thắt, “Bố cậu đánh à? Không phải cậu bảo…”
Hạ Hà: “Không sao đâu, tớ đánh lại rồi.”
Tôi không thể tin vào tai mình, “Cậu điên à?”
“Ngôn đừng nóng vội,” Hạ Hà trấn an tôi, “Tớ cả bố giao lưu chiêu thức thôi, có chừng mực, sẽ không để bị thương thật đâu.”
Hạ Hà kể bố hắn sợ xấu mặt nên không chịu lên trường uống trà, nhưng nếu Hạ Hà đồng ý đánh với ông một trận thì ông sẽ đi, vì thế hai người họ đã xảy ra một trận chiến giữa những người đàn ông với nhau.
Tôi không hiểu lắm, có thể đây là quy củ của nhà hắn.
Hạ Hà còn mang theo một hộp đồ ăn đến, “Này là mẹ tớ dậy sớm làm đấy. Bà còn muốn add wechat Ngôn cơ nhưng mà tớ không cho, sợ Ngôn mất tự nhiên.”
Lúc ấy suýt chút nữa tôi đã khóc òa lên, may mà gắng nhịn lại được.
Tôi lấy trong túi ra một chiếc nhẫn, xỏ một sợi dây qua rồi đeo lên cổ Hạ Hà.
Hạ Hà trợn mắt há hốc mồm.
Sửng sốt hồi lâu mới mở miệng được, “Bé cưng ơi anh đồng ý.”
Tôi cạn lời thật sự, “Cậu đồng ý cái gì?”
Hạ Hà ngượng nghịu nói, “Không phải Ngôn đang cầu hôn người ta à? Không ngờ lại bị Ngôn cướp mất, chuyện này nên để tớ làm chứ.”
“… Không phải.” Tôi bảo, “Cho cậu đeo tạm thôi, lát trả lại tớ.”
Hạ Hà nắm chặt chiếc nhẫn trong tay, “Ứ trả, cho người ta rồi thì chính là của người ta.”
“Rồi cho cậu cho cậu,” Tôi dặn dò hắn, “Đến phòng thầy Từ thì cho nó ra bên ngoài cổ áo nhé.”
Tôi ra cổng trường đón bố tôi vào.
Bố tôi không nói với tôi một lời.
Tôi ngập ngừng hỏi ông, “Bố, bố không có gì muốn nói với con ạ?”
Bố tôi dừng bước chân.
“Con nghĩ kỹ chưa?”
Tôi đáp ngay lập tức, “Nghĩ kỹ rồi ạ.”
“Không phải nhất thời xúc động?”
“Không phải ạ.”
Bố tôi nói, “Nhiều năm qua vẫn đều là con tự mình quyết định, nên lần này bố cũng không có quyền can thiệp vào chuyện của con. Chỉ cần con có thể tự chịu trách nhiệm với quyết định của mình, bố sẽ không phản đối.”
Tôi nghe thấy âm thanh rơi xuống của tảng đá còn lại trong lòng.
Bước vào văn phòng của thầy Từ, Hạ Hà và bố hắn đã có mặt.
Hạ Hà thấy tôi liền chớp mắt mấy cái.
Hạ Hà trông rất giống bố, nhưng bố hắn trông có hơi dữ và đô hơn hắn, tạo cho người ta cảm giác khá áp lực.
Bố tôi chào hỏi thầy Từ và cô Đinh, rồi tiến lên bắt tay với bố Hạ Hà.
Hạ Hà gọi tiếng, “Chú Đoàn.”
Tầm mắt của bố tôi rơi vào chiếc nhẫn trên cổ áo hắn.
Hạ Hà cúi đầu, vô thức giơ tay sờ chiếc nhẫn.
Bố tôi nhìn tôi một cái đầy ẩn ý, khiến tôi thấy hơi xấu hổ.
Thầy Từ hắng giọng một cái, bắt đầu lên tiếng, nói nhà trường cảm thấy cần phải thông báo cho phụ huynh hai bên biết chuyện này, rồi còn bảo bài đăng đó đã gây ra ảnh hưởng xấu đến nhà trường và học sinh, vân vân và mây mây.
Ông ta nói xong, bố Hạ Hà lên tiếng, “Ai đã đăng bài đó? Hạ Hà à?”
Thầy Từ đáp, “Không phải.”
Bố Hạ Hà nói tiếp, “Thế là Tiểu Đoàn à?”
Thầy Từ lại đáp, “Cũng không phải. Chúng tôi đã kiểm tra IP thì thấy không phải là do học sinh trong trường đăng.”
Bố Hạ Hà: “Nếu không phải do hai đứa nó đăng thì hai đứa nó chính là nạn nhân của chuyện này. Vậy nên ảnh hưởng xấu thì có liên quan gì đến hai đứa nó?”
Thầy Từ cứng họng, “Cái này, đúng là không sai, nhưng hai bạn nam cùng lớp lại sinh ra cảm tình không bình thường như thế. Tôi nghĩ phụ huynh hai bên…”
Bố tôi lên tiếng cắt ngang, “Thầy Từ này, xin lỗi vì đã cắt ngang. Tôi nghĩ thầy đã dùng sai từ rồi, cá nhân tôi nghĩ đây là tình cảm rất bình thường.”
Tôi thấy cô Đinh không nhịn được phì cười.
Thầy Từ lại cứng họng phát nữa, tỏ ra không vui. “Nhưng nhà trường có quy định nam nữ không được phát sinh quan hệ quá thân mật với nhau, huống chi lại là hai bạn nam. Các anh đã từng nghĩ như vậy sẽ tạo ra ảnh hưởng thế nào đến các học sinh khác chưa?”
Bố tôi nhẹ nhàng nói: “Bức ảnh này bị chụp bên ngoài trường, vậy có trái với quy định của nhà trường không?”
Thầy Từ tối sầm mặt không nói lời nào.
Bố Hạ Hà nói, “Nếu để tôi biết đứa nào đăng ảnh, chắc chắn tôi sẽ kiện nó vì tội xâm phạm quyền riêng tư.”
Bố tôi và bố Hạ Hà anh tung tôi hứng, phụ họa cho nhau rất nhịp nhàng khiến thầy Từ không thốt được câu nào.
Cuối cùng ông ta thở ra một hơi dài, “Chúng tôi chỉ có lòng muốn nhắc nhở các bậc phụ huynh rằng các em đã lên lớp , sắp phải tham gia kỳ thi quan trọng nhất đời người rồi, chẳng lẽ nhà trường không muốn tốt cho các em à? Bây giờ hai em vẫn còn nhỏ, rất nhiều thứ chỉ là nóng vội, giờ không cảm thấy gì cả, sau này xảy ra chuyện thì lúc đấy hối hận cũng chẳng kịp nữa rồi.”
Hạ Hà thốt lên, “Em sẽ không hối hận.”
Bố hắn bảo hắn ngậm mồm.
Bố tôi nói, “Thầy Từ à, tôi biết nhà trường rất có trách nhiệm, cũng rất biết ơn nhà trường và các giáo viên đã dạy dỗ Đoàn Tinh Ngôn nhà tôi. Tuy nhiên, tôi nghĩ với những chuyện này thì ngăn cấm không bằng khai thông, thằng bé cũng sắp trưởng thành rồi, tôi tôn trọng quyết định của con. Tất nhiên, với tư cách là phụ huynh, tôi cũng sẽ đốc thúc các con tuân thủ quy định của nhà trường và tập trung hơn vào việc học.”
Thầy Từ bất lực lắc đầu, “Nếu phụ huynh đều đã nói vậy thì tôi cũng không còn gì để nói nữa. Tuy nhiên, nhà trường sẽ giám sát các em, nếu xảy ra hành vi không tốt thì chỉ có thể xử lý theo quy định thôi.”
Tôi không ngờ lại dễ dàng come out như thế.
Thuận lợi đến mức khó tin.
Hai người bố của chúng tôi thật sự quá tuyệt vời.
Bố Hạ Hà còn add wechat với bố tôi.
Chỉ là để tránh cho chúng tôi lộn xộn trong ký túc xá, nhà trường không cho chúng tôi ở cùng phòng nữa, và cũng chuyển tôi sang lớp ..
Tôi đồng ý với yêu cầu của nhà trường, đây đã là kết quả tốt nhất rồi.
Trước khi về, bố tôi có gọi Hạ Hà ra nói chuyện một lúc, không biết họ nói gì với nhau nữa.
Lúc Hạ Hà quay lại mặt mũi cứ phải gọi là phởn lên tận trời, kết hợp với quả mặt sưng vù của hắn thì trông buồn cười kinh khủng.
Vừa mới vào phòng ký túc hắn đã nhào đến ôm chặt lấy tôi.
Tôi nói, “Phắn ra, lây cả xấu cho tớ rồi.”
Hạ Hà: “Cục cưng ơi không ngờ cục cưng lại yêu người ta nhiều như thế.”
Tôi ghét bỏ hắn, “Nói thì nói, đừng có mà mắc ói nữa đi.”
“Bố bọn mình đã kể với tớ rồi, bảo là chiếc nhẫn này là nhẫn cặp do mẹ bọn mình tự tay thiết kế, cái của cục cưng đâu rồi?”
Cái tên mặt dày như cái thớt này, một câu bố bọn mình hai câu mẹ bọn mình ngọt sớt.
Tôi tháo chiếc nhẫn ra khỏi cổ hắn, “Cứ cất đi trước đã, tốt nghiệp xong rồi đeo.”
Hạ Hà không chịu, đeo luôn nhẫn vào ngón tay, nằng nặc bắt tôi phải lấy nốt chiếc còn lại ra.
Tôi đến chịu với hắn, đành phải lấy ra. Hắn nhận lấy chiếc nhẫn, thành kính đeo vào ngón áp út của tôi.
Không vào được.
Bởi vì lúc mẹ tôi thiết kế bọn nó sao mà ngờ được tôi sẽ thích con trai. Chiếc của tôi là của nữ, còn chiếc của nam tôi đưa cho Hạ Hà rồi, tôi thật là quá tốt với hắn.
Hạ Hà hiển nhiên cũng cực kỳ cảm động, “Vợ tốt với anh quá đi mất.”
Tôi: “Cấm gọi linh tinh.”
Hạ Hà: “Okela cục cưng. Nhưng mà nhẫn này cục cưng không đeo được, thế sau này bọn mình kết hôn phải làm sao bây giờ?”
Tôi đáp, “Về sau mang đến tiệm trang sức sửa lại thôi.”
Hạ Hà nói được, sau đó nâng bàn tay tôi lên rồi hôn xuống ngón áp út của tôi.
Mẹ tôi làm nghề thiết kế, trước khi bà mất đã để lại cho tôi cặp nhẫn này, dặn tôi hãy đeo nó cho người tôi muốn ở bên cả đời.
Hôm nay tôi cố ý để Hạ Hà đeo nó là muốn để bố tôi thấy quyết tâm của tôi, tôi rất nghiêm túc với mối quan hệ này.
Nếu thực sự có một thế giới khác, tôi nghĩ mẹ tôi cũng sẽ rất thích Hạ Hà.
Tuy hắn ngốc, nhưng lại chưa bao giờ ngốc với những chuyện liên quan đến tôi.
Hạ Hà nói, “Nhà trường bắt mai tớ phải dọn đi, với cả tớ sắp phải đến Bắc Kinh rồi, hay là bọn mình… làm gì đó để kỷ niệm đi?”
Tôi nói, “Sao cậu…”
Bầu không khí đang tuyệt vời thế này, hắn cứ phải phá hỏng nó là sao?
Tôi không tìm được từ nào để miêu tả hắn được nữa, dâm đến tôi cũng hạn hán lời.
Mắt Hạ Hà lóe lên vẻ hưng phấn, “Nghĩ giống Ngôn thế chứ lị? Ý Ngôn là thế đúng không?”
“… Không.”
Hạ Hà cực độ thất vọng, “Ỏ.”
Tôi sầm mặt, “Lấy ra đây.”
Tôi vừa thấy hắn thò tay vào túi áo không biết là sờ cái gì đó.
Hạ Hà chậm rì rì moi đồ trong túi ra.
Là một cái hộp nho nhỏ màu bạc.
【Siêu mỏng, xài như không xài】