Cuối tuần Hạ Hà không về nhà, chắc là không dám vác cái khóe miệng thâm tím kia về vì sợ bố mẹ mắng.
Tối tắm xong ra ngoài, tự dưng tôi thấy eo hơi đau, vén áo lên xem thì thấy tím bầm một mảng, ban nãy tắm không để ý.
“Vãi lìn,” Hạ Hà nói to tướng, “Dính chưởng ban nãy hả?”
“Ừ.”
Hạ Hà: “Thằng bạn kia của cậu tồi thật, sao lại đấm cả cậu như thế chứ.”
Tôi liếc hắn bằng ánh mắt nghi ngờ, “Sao cậu biết không phải là cậu đánh?”
Hạ Hà nói chắc như đinh đóng cột, “Tớ đánh nhau chuyên nghiệp lắm, biết mình đang đánh ai.”
Hắn nhảy phốc khỏi giường đi ra ngoài, không biết tính làm gì.
Một lúc lâu sau, Hạ Hà cầm theo khăn lông quay lại, “Cậu chườm đi cho mau tan sưng.”
Tôi không biết phải đối đáp thế nào với ý tốt như thế, vô thức nói, “Không cần.”
Hạ Hà hiểu lầm ý tôi, “Khăn mới đó, tớ chưa dùng đâu.”
“… Cảm ơn.”
Tôi nhận lấy, phát hiện bên trong khăn có đựng đá, “Này đâu ra thế?”
Hạ Hà đáp, “Chú bảo vệ có tủ lạnh.”
Tôi vén áo lên một chút rồi áp khăn đá lên chỗ tím bầm, lạnh thật, nhưng lòng lại có chút ấm áp.
Vừa ngước mắt lên thấy Hạ Hà hẵng đứng ngây người trước mặt tôi.
Tôi: “Sao thế?”
Cục xương ngang họng Hạ Hà trượt lên trượt xuống, hình như hắn còn nuốt nước bọt, “Cậu có cơ bụng.”
“Lạ lắm à?”
Hạ Hà: “Tại cậu gầy nên không ngờ sẽ có.”
Gầy thì không được có cơ bụng? Sao lại thấy cuộc trò chuyện này có hơi gượng gạo thế nhỉ.
Tôi lảng sang chuyện khác, “Cậu không đi tắm à?”
Hạ Hà: “À, đi đây.”
Hắn sục sạo trong ngăn kéo một hồi không biết tìm cái gì, xong rồi mới đi vào nhà vệ sinh.
Tắm xong, Hạ Hà lại sấn lại gần tôi, “Muốn xem tha thu của tớ không?”
Hắn hỏi thế thì khác gì hỏi tôi muốn xem mông hắn không.
Dở hơi cám hấp hả? Tôi không có hứng thú với mông của hắn đâu nhé.
Hạ Hà mặt dày mơi mơi, “Nhìn xíu thôi.”
Tôi không lên tiếng, vì tôi đang do dự, kỳ thực tôi có hơi tò mò.
Sao lại có người “tha thu” ở mông được nhỉ?
Hạ Hà tưởng tôi im lặng là đồng ý nên lập tức quay lưng lại với tôi và cởi quần xuống một chút, tôi nhìn thấy trên mông hắn…
Thế mà có mãnh thú thật.
Một chú Heo Peppa mini size.
Hạ Hà ngoảnh lại, thấy vẻ mặt tôi thì cười hớn lên, “Dư lào dư lào? Dấu hiệu của dân anh chị đấy, ngầu không?”
Đờ mờ đúng là thiểu năng trí tuệ.
Hắn đang trêu tôi, ban nãy lục lâu như thế là để tìm hình xăm dán.
Tôi nói, “Cậu đừng xăm hình này làm gì, nên in một con dấu.”
Hạ Hà: “Dấu gì?”
“Lợn sống đủ tiêu chuẩn kiểm dịch.”
Hạ Hà cười càng tợn hơn, “Ha ha Ngôn ơi, cậu buồn cười thật đấy.”
Tôi sa mạc lời, hắn không nghe ra tôi đang chửi khéo hắn à?
Hóa ra cool ngầu lạnh lùng các thứ các thứ trước đây đều là làm màu hết, thằng chả tưởng tôi thích thầm mình nên mới bày đặt lạnh lùng với tôi. Giờ biết tôi là trai thẳng rồi thì bắt đầu bung lụa, bại lộ ra bản chất ngáo keo chó của mình.
Gánh nặng thần tượng của tay này còn kinh hơn cả tôi.
————–
Trước khi đi ngủ, Chu Lam Lam lại gửi cho tôi một đường link.
【Dzô lẹ dzô lẹ bà con ơi! XH và một anh chàng đẹp troai lạ mặt choảng nhau vì học sinh chuyển trường!】
Tôi chẳng buồn nhấp vào link. Gì rảnh quá vậy mấy má, bài tập cấp ba chưa đủ nhiều à?
Lam:【Đại ca lại hót hòn họt rồi đại ca ơi! Anh giai ngoại lai kia là ai dị?】
Tôi:【Không là ai】
Lam:【Để mị đoán nha. bấm tay tính toán ba la bê lê cá ba sa ố la la chính là người theo đuổi ông, không ngờ đuổi đến tận đây luôn, ông thật đúng là, chậc chậc】
Chu Lam Lam luôn có trực giác cực kỳ nhạy bén với drama, lúc nào cũng lải nha lải nhải như bà cụ, không hề giống học sinh giỏi chút nào, mặc dù điểm của cô nàng rất cao.
Lam:【Ngôn đại ca vjp pr thật sự, vừa đến đã phá vỡ lề lối của cp trường cấp ba số rồi. Ông biết hội hít dramu bây giờ đã bắt đầu dấy lên cuộc chiến phe phái chưa?】
Tôi không quan tâm lắm, dù sao nếu tôi không trả lời thì cô nàng cũng tự động kể thôi.
Lam:【Trước khi ông đến thì cp có tiếng nói cao nhất chính là Hạ Hà x Đổng Nhất Thần. Sau đó, cp Hạ Hà x Đoàn Tinh Ngôn tuy sinh sau đẻ muộn nhưng đã nhanh chóng vọt lên vị trí đầu bảng. Ông yên tâm, tôi luôn đứng về phía ông】
Tôi không cần loại ủng hộ này lắm.
Nhưng mà…
【Tại sao tên Hạ Hà kia lại được đứng trước?】
Lam:【Không hổ là Ngôn! Có chí khí!】
Là sao? Thôi bỏ đi, tôi cũng chẳng muốn biết lắm.
Tôi khá là tò mò vì sao Chu Lam Lam lại hóng được tin tức nhanh nhạy như vậy. Cô nàng sống trong diễn đàn hả?
Lam:【Vì mị là quản trị viên của hội hít dramu chứ sao】
… Vậy nên cô nàng đã sửa lại mấy bài đăng cho tôi càng hot hơn?
Lam:【Mị là một quản trị viên công bằng liêm chính, không thể vì là bạn you mà cho you đi cửa sau được】
Nói bậy một cách nghiêm túc, tài thật.
Cô ả chính là hủ nữ, tôi đã sớm nhìn thấu cô ả rồi.
Mỗi lần nhắc đến cp nam nam là mắt Chu Lam Lam lại phát ra ánh sáng kỳ dị.
Chung kết là cây ‘thẳng’ không sợ chết ‘cong’, dù ai nói ngả nói nghiêng thì còn lâu tôi mới quan tâm.
———-
Trưa thứ bảy, Hứa Đa mò đến phòng tôi, “Ối mặt mày sao thế Hà?”
Hạ Hà: “Thấy việc bất bình xông pha trợ giúp.”
Thấy việc bất bình xông pha trợ giúp cái quần quờ, có mà gậy chọc cứt thì có, tôi đếch thèm vạch trần hắn.
Hứa Đa lại còn hùa theo nữa chứ, “Lại thấy việc bất bình xông pha trợ giúp? Mày bớt cái thói rảnh háng nhảy vô chuyện người khác đi, kẻo lại gặp ăn cháo đá bát nữa đấy.”
Hạ Hà liếc tôi cái, “Lần này không thế đâu.”
Hứa Đa: “Quào ai mà kinh dị, làm mày xước mồm được luôn.”
Hạ Hà nói rất chi là khinh thường, “Đếch phải đối thủ của tao. Chỉ là tao hơi lơ là tí nên mới bị đấm một cái thôi.”
Hứa Đa rủ hắn đến căn tin ăn cơm, Hạ Hà nói, “Mày đi với Trịnh Dục đi, lát tao đi ăn với Ngôn rồi.”
Tôi chau mày, ai đồng ý đi ăn với hắn?
Hứa Đa: “Đi đâu thế, tao cũng muốn đi cùng.”
Hạ Hà: “Đây là bữa liên hoan của phòng bọn tao, mày đi theo làm đếch gì.”
Hứa Đa: “Méo chịu đâu, cho tao đi, hai đứa mày đi riêng cái beep, chúng mày thân nhau thế từ bao giờ?”
Hạ Hà: “Sao mà không thân được, ngủ cùng nhau tuần liền rồi đấy.”
Tôi:…
Ngôn à bình tĩnh, đừng tức giận, tức giận là hại thận.
Sau khi Hứa Đa rời đi, Hạ Hà bảo tôi, “Đi thôi Ngôn, mời cậu ăn cơm.”
Tôi nói, “Tôi muốn ăn ở căn tin.”
Hạ Hà: “Hai mình đi ăn hàng, coi như bữa cơm xin lỗi cậu.”
Tôi: “Không cần, cậu đi mình đi.”
Hạ Hà: “Cậu coi, Hứa Đa cả Trịnh Dục đều đi ăn hết rồi, mình tớ ăn sao mà nuốt. Đi mà, đi cùng tớ đi mà nhớ nhớ?”
Tôi: “Thế thì cam pu chia.”
“Cậu…” Hạ Hà bất lực, “Ok.”
Hạ Hà hỏi, “Cậu muốn ăn gì?”
Mấy quán quanh trường đều là lẩu cay, lẩu nướng, tôm hùm đất các kiểu.
Đều là món tôi không ăn.
Hạ Hà bất lực nhìn tôi, đột nhiên hai mắt sáng bừng, “Tớ đưa cậu đi ăn chuẩn cơm mẹ nấu, ngon cực kỳ luôn.”
Quán Hạ Hà dẫn tôi đến tên là “Cơm nhà đây”, tên cũng độc đáo thật.
Nhân viên phục vụ hỏi: “Có kiêng gì không ạ?”
Tôi nói, “Có, rau mùi, gừng và quế hồi.”
Hạ Hà trợn tròn mắt nhìn tôi.
“Nhìn gì?”
Hạ Hà đáp, “Cậu đẹp.”
Tôi: “…”
Hạ Hà bảo, “Tớ thấy cậu… rất có cá tính.”
Ý bảo tôi rách việc thì cứ việc nói thẳng, lại còn bày đặt vòng vo.
Ta phát hiện đôi khi Hạ Hà sẽ làm ra một vài hành động không phù hợp với tính cách và hình tượng của hắn lắm, ví dụ như hắn lấy nước nóng tráng qua bát đũa của tôi.
“Sao không tráng của cậu?”
Hắn đáp, “Tớ da thô thịt chắc, ăn đồ hư cũng vẫn khỏe như vâm.”
“Ý gì? Trông tôi yếu à?”
Hạ Hà nhìn tôi, “Cậu à, cũng được. Chỉ là hơi gầy, lát ăn nhiều vào nhé.”
Tôi chỉ trông gầy thôi chứ cũng có cơ có bắp đấy.
Sau khi các món được bê lên, Hạ Hà hỏi, “Ngon không?”
Tôi gật đầu.
Quán này ăn rất ngon, chủ quán là người miền Nam. Không giống quán ăn của người Bắc đều là món mặn và nhiều, đồ ăn ở đây được chuẩn bị một lượng vừa phải và tinh tế. Ngoài ra còn có tráng miệng ngọt Dương Chi Cam Lộ, rất vừa lòng tôi.
Hạ Hà đắc chí nói, “Ở đây đều là món thanh đạm, tớ nghĩ cậu sẽ thích.”
Câu này khiến tôi hơi ngượng, không ngờ hắn lại hiểu rõ tôi như thế. Ai dè ngay sau đó hắn lại bổ thêm câu, “Trông cậu thanh cao lạnh lùng thế kia, chắc chắc là ăn nhạt.”
Này lan quyên nhau hả? Logic thần kỳ của hắn luôn khiến con người ta mở mang tầm mắt.