Thì Thầm Bên Tai Em

chương 54: 54: chương 51

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thời điểm bọn họ cùng nhau ăn liên hoan ngày hôm đó, thực ra Đường Trạch Vũ phỏng đoán không hề sai.

Hắn là đứa trẻ lớn lên trong một gia đình hạnh phúc, cho nên có loại trực giác nhạy bén đối với tình yêu.

Phần lớn thời gian, hắn đều có thể nhanh chóng nắm bắt được loại tình cảm này.

Và vấn đề trước giờ của Giản Tế vốn chẳng nằm ở việc anh không thích, mà là có thể tiếp nhận kiểu thích này hay không.

Cho nên Đường Trạch Vũ không chút do dự chọc thủng cái tư tưởng tự lừa gạt bản thân của anh, khiến anh suy nghĩ kỹ một chút.

Giản Tế suy nghĩ cặn kẽ, đồng thời nghĩ rất rõ ràng, thậm chí anh còn tỉnh ngộ nhanh hơn cả dự liệu của Đường Trạch Vũ.

Sau khi Đường Trạch Vũ vạch rõ, anh chỉ mê mang một khoảng thời gian rất ngắn.

Giây tiếp theo, anh đứng trên ban công của Thính Tương Hiên, ngoảnh đầu đối diện với ánh mắt của Tang Gia Ý, rồi đột nhiên, tình cảm của anh là gì đã rõ như ban ngày.

Mà Giản Tế là người đã sắp 30 tuổi, anh nào phải đứa trẻ con chẳng hay biết chi.

Dù trước kia chưa từng trải qua phương diện tình cảm này, nhưng kinh nghiệm sống nhiều năm như vậy đã mang lại cho anh bộ não suy nghĩ chín chắn và lý trí hơn.

Vén lớp vải che lừa mình dối người ấy lên, anh đã có thể xoi thấu toàn bộ bản thân.

-

"Đi dụ dỗ em ấy."

Một câu này vang lên trong phòng bao yên tĩnh, gần như là đóng đinh Đường Trạch Vũ ngay tại chỗ.

Mắt thấy đối phương cầm áo khoác định đi ra ngoài, Đường Trạch Vũ sợ dựng lông, hắn cảm thấy Giản Tế uống nhiều rượu rồi.

Nói kỹ ra thì, anh uống nhiều rượu, nhưng lại không say.

Anh biết bản thân đang muốn làm gì, mà chất cồn xúc tác phóng đại toàn bộ cảm xúc của anh, tháo bỏ lớp gông cùm đó trên người anh.

Anh sẽ càng thêm trắng trợn không kiêng nể gì.

Sợ Giản Tế làm ra chuyện không hay nào đó, Đường Trạch Vũ vội vàng tiến lên ôm lấy cánh tay anh: "Anh anh anh, trước tiên anh khoan đi đã, còn có vấn đề."

Giản Tế nheo mắt nhìn hắn một cái, bỏ áo khoác xuống rồi ngồi lại.

"Cậu nói đi."

Mặc dù ngoài miệng chế giễu, nhưng Đường Trạch Vũ là người biết cách yêu đương lành mạnh, thậm chí hầu hết thời điểm đưa ra lời khuyên, rất có hiệu quả.

Cho nên Giản Tế nhịn cáu, định bụng nghe hắn nói.

"Dụ dỗ......!là chỉ?"

Sắc mặt Giản Tế rất nhạt: "Cậu nghĩ nó là cái gì, thì chính là cái đó."

"Tiểu Ý cậu ấy, cậu ấy còn nhỏ." Đường Trạch Vũ nói lắp một chút.

Hắn biết thủ đoạn của cái người tên Giản Tế này cao thâm, mánh khóe đùa giỡn của người có đủ cả IQ lẫn EQ rất chi là đáng sợ, huống hồ mục đích bây giờ của anh còn mãnh liệt như thế.

Nếu như Giản Tế thật sự quyết định làm gì đó với một người, đối phương gần như là trốn không thoát khỏi lòng bàn tay anh.

Giản Tế cười thành tiếng, nhìn Đường Trạch Vũ bảo: "Cậu nói đúng, em ấy không còn là trẻ con nữa."

Năm nay Hựu Hựu đã 23 rồi, còn lớn hơn mấy tuổi so với tuổi thành niên.

Cậu đã có thể yêu đương, có thể nắm tay người ta, ôm ấp, hôn môi, thậm chí còn có thể làm chuyện quá phận hơn nữa.

Hiển nhiên không phải là trẻ con.

Đường Trạch Vũ: "......" Trách hắn khi ấy lắm mồm.

Trái lại hắn không hề muốn ngăn cản gì cả, chỉ là sợ cách của Giản Tế không đúng, dọa người ta lui về sau nhiều hơn, quan hệ giữa cả hai càng thêm căng thẳng.

"Dụ dỗ gì gì đó hay là......"

Màu mắt sâu thẫm của Giản Tế nhìn hắn, anh hiểu ý của Đường Trạch Vũ, lại chậm rãi nói: "Bây giờ tôi chỉ hối hận sao không dụ dỗ sớm hơn." Anh nói với giọng điệu có hơi phát cáu, "Cũng hối hận rằng trước đây chưa dụ dỗ hết sức."

Anh còn nhớ hồi trước lúc mình và Hựu Hựu quay về thành phố Tô, người bạn thuở thơ ấu Khang Nhiên đó của cậu rõ ràng nổi tâm tư với cậu, nhưng Tang Gia Ý vẫn cứ chẳng mảy may biết gì.

Thậm chí khi Giản Tế nhắc đến chữ "thích", cậu cũng không nghĩ nhiều.

Lúc ấy Giản Tế chỉ cảm thấy rất tốt, Tang Gia Ý còn nhỏ, không nhạy cảm về mặt này cũng sẽ không dễ dàng bị lừa gạt tình cảm.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, nếu anh sớm nhận ra tâm tư của bản thân, vào lúc anh biết Hựu Hựu còn chưa thông suốt, sẽ nhằm vào dụ dỗ, sao mà đến nỗi bây giờ đối phương vẫn còn mơ mơ hồ hồ?

Vả lại điều khiến Giản Tế càng tức cũng như đau đầu hơn đó là, lúc ấy, đối phương còn dễ dụ hơn.

Nắm nắm ôm ôm ấp ấp, đối phương đều không hề cự tuyệt.

Bây giờ, ngay cả chạm cũng không cho chạm.

Biết đối phương có suy nghĩ riêng của bản thân, Đường Trạch Vũ cũng không tiện khuyên thêm nữa, Giản Tế tự có cách của mình.

"Vậy anh......!anh thích Tiểu Ý lúc nào thế?"

Lúc nào ư?

Suy nghĩ của Giản Tế không khỏi dừng lại mấy tháng trước.

Ước chừng là lần ăn lẩu cùng Cận Phi ở Vân Lang Các vào năm ngoái, Giản Tế nhận được điện thoại từ luật sư của mẹ anh - Đường Dung.

Bên kia nhắc nhở, cách lúc phân chia gia sản đã không còn bao lâu nữa, bảo Giản Tế chuẩn bị tốt cho thất bại.

Trên mặt Giản Tế không hiện rõ, nhưng ít nhiều gì vẫn có chút nóng nảy, lại không tự giác nghĩ đến lời gửi gắm đầy nước mắt của ông ngoại lúc sinh thời.

Vì vậy lúc Cận Phi nói đi vệ sinh, Giản Tế xuống dưới lầu, muốn hít lấy gió lạnh, tiện thể hút điếu thuốc.

Anh dựa vào lan can, thả lỏng bản thân, cái gì cũng không thèm nghĩ nữa.

Trong không khí rét mướt, vị lạnh nhàn nhạt bay lơ lửng bên trong đình viện.

Cách một cánh cửa, trong phòng là hơi nóng sôi sùng sục từ nồi lẩu, náo nhiệt lạ thường.

Mà nơi đình viện chẳng có ai ngoại trừ anh, dưới ánh đèn lồng đỏ chiếu rọi, càng lộ vẻ vắng lặng.

"Kẽo kẹt--" một tiếng, cửa gỗ đã có phần cũ kỹ bị người ta đẩy ra, phá vỡ sự tĩnh mịch bên trong, một cơn gió lùa qua thổi tới.

Giản Tế theo tiếng động nhìn về phía cửa, liền vừa hay đối diện với một đôi con ngươi sáng ngời sạch sẽ.

Trong lúc nhất thời, anh chỉ cảm thấy vị lạnh trong không khí kia càng thêm rõ ràng, đèn lồng đỏ treo ở cửa lắc lư, ánh lửa sáng sáng tối tối.

Bóng người nọ hắt trên mặt đất cũng lắc lư.

Vệt lửa ấy như bay theo vị lạnh không biết tên lơ lửng trong không khí đốt qua đây, suốt một mạch như chất dẫn của pháo hoa, mãi cho tới điểm kết thúc-- cháy cả trái tim anh, phát ra một tràng tiếng ồn "bùm bùm đùng đoàng" nở rộ.

Giản Tế rất nhanh đã nhận ra người ấy.

Rõ ràng đã nhiều năm trôi qua, dù trí nhớ của anh rất tốt, nhưng anh cho rằng đó cũng chả được coi là chuyện gì quá quan trọng đối với cuộc đời anh, thậm chí hơn ngần ấy năm, anh cũng rất ít khi nhớ lại đoạn ký ức đó.

Chỉ là thời tuổi trẻ của anh, hiếm khi thiện tâm dỗ dành một đứa nhỏ mà thôi, không có gì đặc biệt cả, cũng không có gì quan trọng.

Thế nhưng vào giây phút này, anh lại cảm thấy ký ức giống như tro bụi bị cơn gió trong đình viện phủi sạch toàn bộ bên ngoài, hết thảy đều quá đỗi rõ ràng, dỗ người nọ nín khóc giống như vừa mới xảy ra.

Chỉ là bây giờ trong mắt người ấy đã không còn nước mắt nữa.

Thậm chí ngay cả tướng mạo của đối phương dường như cũng không thay đổi quá nhiều, vẫn rất đẹp như cũ, khí chất sạch sẽ như gió xuân, lại giống như một cụm mây dày, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta thấu triệt thoải mái.

Người cao hơn chút, nhưng hình như càng gầy đi, cơ thể xem ra rất không tốt.

Trong ánh mắt tò mò đơn thuần của đối phương, Giản Tế bỗng có hơi khẩn trương.

Nhưng ngay sau đó, người ấy đã nghiêng đầu ho khan hai tiếng, Giản Tế cúi đầu nhìn điếu thuốc trong tay mình, sau đó dập tắt không chút do dự.

Hình như đã nhận ra hành động này của anh, đối phương hướng về anh mỉm cười lễ phép cảm ơn.

Làn da rất trắng, cười lên thì mặt mày cong cong, bọng mắt cũng lộ rất rõ.

Sau đó cậu thu ánh mắt lại, đi vào phía bên trong.

Thấy bóng dáng người nọ biến mất khỏi tầm mắt, Giản Tế cúi đầu nhìn ngây ngẩn điếu thuốc đã bị dập tắt trong tay mình, sau đó bật cười.

Anh đang nghĩ cái gì? Đang nghĩ xem người ta có thể nhận ra mình hay không sao?

Trước tiên chưa đề cập đến đã qua lâu như vậy, khi đó anh còn đội mũ và đeo khẩu trang, có thể đối phương đã sớm quên anh rồi.

Nhưng đến cùng......!vẫn có chút mất mát không thể giải thích.

Có một vài chi tiết là gần đây Giản Tế mới nhớ lại, hoặc có thể nói là, bây giờ mới đồng thời nghĩ thông toàn bộ.

Anh nghĩ, có lẽ lúc đó bản thân đã bất thường rồi.

Ở cuộc gặp gỡ tình cờ lần thứ hai trong đời bọn họ.

Chẳng qua câu nói của thiếu niên 16 tuổi khóc thút thít năm ấy vẫn vang vọng nhiều lần, to hơn cả tiếng tim đập của anh khi đó: "Em vẫn chỉ là bạn nhỏ thôi."

Anh nghĩ, à, là một bạn nhỏ.

Còn rất nhỏ.

Nhận thức này hoàn toàn kéo anh đi lệch đường, dẫn đến sau này, anh chưa bao giờ nghĩ đến phương diện tình yêu.

Nhưng mà, ở thời điểm khó vào giấc mấy đêm nay, anh đã nhớ lại vô số kể.

Ngay cả là lấy lại đồ của ông ngoại, dùng thủ đoạn không minh bạch, anh vẫn có thể làm được như trước, không nhất thiết phải kết hôn.

Nhưng anh ỡm ờ đồng ý với đề xuất của Đường Trạch Vũ, bởi vì đối tượng anh cân nhắc là Tang Gia Ý.

Anh vốn định lui khỏi giới phối âm, hứng thú lúc còn trẻ cũng nên có một kết thúc rồi.

Nhưng khi quay về phòng bao, nghĩ đến đối phương không còn nhớ mình, hơn nữa có thể là đã sớm quên sạch rồi.

Có biết bao nhiêu là cảm xúc không cam lòng, không cam lòng chỉ giới hạn tiếp xúc với đối phương bằng cái nhìn đơn giản ban nãy ở trong đình viện.

Vì vậy anh nhận《Nguyệt Thượng Mi Sáo》.

Nếu chỉ coi người ấy như một đứa trẻ đã từng dỗ dành nhiều năm trước, anh hà cớ gì phải thay đổi cả kế hoạch tương lai của bản thân, làm tới nông nỗi này?

Trước đó Đường Trạch Vũ hỏi anh, vì sao lại không nghĩ tới tương lai của Tang Gia Ý, công khai mối quan hệ của bọn họ.

Bởi vì anh căn bản chưa từng nghĩ tới việc chia xa, anh chỉ muốn cho tất cả mọi người biết Tang Gia Ý là người của anh, khiến kẻ khác không thể dâng lên nửa phần lòng ham m/uốn.

Thậm chí sau khi bọn họ kết hôn, cũng không bao giờ lưu tâm đến cử chỉ thân mật, anh bao nhiêu tuổi rồi, chẳng lẽ không biết những cử chỉ đó đã vượt quá giới hạn hay sao?

Nhưng đúng là anh không muốn nghĩ tới, chỉ muốn gần gũi với người ấy hơn một chút, rồi lại hơn chút nữa.

Giản Tế nghĩ đến cái kịch bản mà trước đây Tang Gia Ý bịa ra, thế nào lại một lời thành sấm.

Là anh vừa gặp đã yêu.

Là anh nổi lòng ham m/uốn.

Là anh mưu đồ quấy rối, lòng có toan tính.

Giản Tế cúi đầu cười thành tiếng, lại đứng dậy lần nữa: "Không nói chuyện với hai người nữa, tôi phải về rồi."

Đường Trạch Vũ không nhận được đáp án, chỉ có thể đỏ mắt nhìn anh mở cửa, rời khỏi phòng bao.

- ------------------------

Mấy nay tui cứ mệt mệt rồi bị tuột mood không có động lực gõ chữ T.T, cảm giác sửa tới làm lui vẫn không ưng nên đành chia nhỏ các chương ra, với lại mấy chương này tác giả cũng viết dài hơn bình thường..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio