Thí Thiên Đao

chương 1104: di tích sinh linh rung động mạnh mẽ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nói xong, y nhìn Vương Lương, lạnh lùng nói:

- Có muốn giao dịch không?

Vương Lương nao nao:

- Giao dịch gì?

- Chúng ta liên thủ, giết tên kia, lò luyện đan này thuộc về ngươi, nhưng món đồ trên thân người đó... là của chúng ta!

Tu sĩ Luyện Thần Kỳ nói.

Trên mặt của Vương Lương lập tức lộ vẻ do dự, gã nói:

- Ta đã kết minh hữu với người kia rồi...

- Ha ha ha ha, ngươi ngây thơ thật hay đầu óc có vấn đề đấy? Lẽ nào các ngươi quen biết từ trước?

Tu sĩ Luyện Thần Kỳ cười lạnh.

Vương Lương lắc đầu.

- Thế không phải xong rồi sao? Đã không quen, thì còn minh hữu cái chó gì nữa? Ta có thể dùng nguyên thần bản mạng ra thề, chỉ cần ngươi đồng ý với ta, ta tuyệt đối sẽ không có ý nghĩ giết hại ngươi!

Tên tu sĩ Luyện Thần Kỳ kia nói.

Vương Lương do dự một hồi, cuối cùng cũng gật đầu thở dài một tiếng:

- Vị đạo hữu kia, đừng trách ta... ta bị ép buộc!

Lúc này, phía sâu trong đại điện, truyền tới một thanh âm lành lạnh:

- Đã chọn rồi... thì đừng hối hận! Thanh âm kia nghe như vô cùng mỏi mệt, giống như đang liều mạng chống cự lại điều gì đó.

Vương Lương khẽ cắn môi, nói:

- Xin lỗi!

Lúc này trong đại điện lại trở nên vắng lặng như nó vốn vậy.

Tên tu sĩ Luyện Thần Kỳ thấp giọng nói:

- Lên!

Tu sĩ Luyện Thần Kỳ vừa dứt lời, mấy người đi cùng y lao về hướng ánh sáng đỏ như máu.

Đến phía trước bị chững lại, vẻ mặt vô cùng lúng túng, mang theo chút phẫn nộ, bọn họ không thể bước vào được.

Luồng ánh sáng đỏ như máu này bắn ra từ trong lòng đất, ánh sáng ẩn chứa một nguồn năng lượng mà họ chưa bao giờ nhìn thấy cũng chưa bao giờ thấy qua, chỉ cần bước gần một chút, tinh thần sẽ có cảm giác hỗn loạn. Giống như thân mình đang ở trên một chiến trận cổ xưa, những tiếng chém giết kia làm cho họ cảm thấy vô cùng đau đớn, đầu óc như muốn nổ tung.

Mấy người vẻ mặt sợ hãi lui về phía sau.

Vị tu sĩ Luyện Thần Kỳ kỳ vẻ mặt không cam lòng, cắn chặt răng nói:

- Nhất định đây là pháp khí tuyệt hảo, chúng ta cứ đợi ở bên ngoài này, ta không tin là hắn không bước ra ngoài.

Vương Lương cũng nhận ra rằng đồ vật ở phía dưới nhất định khôngphải món đồ tầm thường, nếu không chắc chắn không thể phát ra được luồng ánh sáng nguy hiểm này. Chỉ hơi tiến gần một chút đã đau đớn đến mức đầu như muốn nứt ra, vậy mà người thanh niên kia còn có thể nói chuyện?

Lúc này, trong lòng Vương Lương bất chợt thấy hối hận.

Mà Sở Mặc đang ở nơi sâu thẳm cổ điện, giằng co với một vòng huyết nguyệt giữa không trung.

Hai đầu lông mày của hắn, tràn đầy sự đau đớn, khuôn mặt anh tuấn có chút vặn vẹo. Hỗn Độn!

Huyết nguyệt này là huyết nguyệt Hỗn Độn trong mười vòng huyết nguyệt chưa từng hiện thân.

Không ai biết vì sao vòng huyết nguyệt này lại xuất hiện ở điện phủ cổ xưa này?

Dựa theo đoạn hình ảnh mà Sở Mặc từng xem trước kia, hình như ngay cả mấy vị chí tôn hư hư thực thực bước ra từ trong cổ điện... cũng không hề biết chuyện này. Cho đến tận khi nơi này trở nên hoang vắng hoàn toàn, vòng huyết nguyệt này mới xuất hiện, loại trừ hầu hết tất cả những phong ấn kiến thiết nơi này, thế nên kiến trúc nơi đây không ngăn được sự ăn mòn năm tháng, biến thành bức tường đổ nát.

Từ điểm này có thể nhìn ra, vòng huyết nguyệt này... có linh tính!

Nó biết ẩn mình!

Nhưng mà hôm nay nó không thể ẩn mình dưới Thương Khung Thần Giám. Ban đầu Sở Mặc còn nghĩ thấy Thương Khung Thần Giám, vòng huyết nguyệt này sẽ tự động quay trở về vị trí cũ. Dù nó không muốn quay về vị trí cũ, thì Thương Khung Thần Giám cũng sẽ trấn áp nó về. Giống như trấn áp huyết nguyệt Như Ý ở nhân giới năm đó.

Nhưng hắn không thể ngờ, vòng huyết nguyệt này lại mạnh mẽ đến thế!

Sở Mặc kích hoạt huyết nguyệt Nhập Địa ở trên Thương Khung Thần Giám xuống rồi xuất hiện tại nơi sâu thẳm nhất của tòa cung điện này. Vừa mới bước vào, huyết nguyệt Hỗn Độn đã bắn một luồng ánh sáng Hỗn Độn về phía hắn.

Nếu không phải Sở Mặc có thân thể Tổ Cảnh, thì lần này đã lấy đi nửa tính mạng của hắn. Dù là thế, lồng ngực của Sở Mặc vẫn bị đánh đến mức máu thịt hỗn độn.

Sau đó, Thương Khung Thần Giám hiện ra, treo ở không trung, như muốn trấn áp huyết nguyệt Hỗn Độn.

Nhưng lại bị huyết nguyệt Hỗn Độn áp chế đến mức không thể động đậy. Cũng chính Thương Khung Thần Giám nói cho Sở Mặc nghe lai lịch của vòng huyết nguyệt này.

- Nó là Hỗn Độn, đã lưu lạc vạn năm, sớm sinh ra linh tính, không cam lòng bị trấn áp. Mau dùng Thí Thiên, Hỗn Độn Hồng Lô trấn áp nó!

Thương Khung Thần Giám truyền ý niệm này ngay tức thì cho Sở Mặc.

Sở Mặc không một chút do dự, đem Thí Thiên, Hồng Lô ra.

Hai đại thần khí vừa xuất hiện, huyết nguyệt Hỗn Độn kia có chút sợhãi, muốn phá không rời đi, nhưng bị Thương Khung Thần Giám chặn lại.

Vì thế, huyết nguyệt Hỗn Độn như bị chọc giận thật sự, bao phát ra luồng ánh sáng huyết sắc lóa mắt xông thẳng về phía chân trời. Cũng vì vậy mà hấp dẫn sự chú ý của bọn người Vương Lương.

Sau khi huyết nguyệt Hỗn Độn bạo phát ra luồng ánh sáng kia, bắt đầu không ngừng giải phóng áp lực trong cung địa cung, gần như toàn bộ số áp lực này đều hướng về phía Sở Mặc. Dường như nó rất rõ Sở Mặc mới là chính chủ, chỉ cần tiêu diệt được Sở Mặc nó mới có thể đạt được tự do lần nữa. Đương nhiên, còn có một lý do, đấy là... Sở Mặc yếu nhất!

Đối mặt với tình huống này, Sở Mặc chỉ có thể khổ sở chống cự, khí tức Hỗn Độn từ huyết nguyệt Hỗn Độn từng luồng từng luồng đánh vào thân thể hắn, cái cảm giác đau đớn thấu tim khiến hắn khó có chịu đựng, Nhưng chỉ có thể căn chặt răng, không cho phép mình rên lên bất kỳ một âm thanh đau đớn nào.

Đạo Cực Quyển Thiên Ý Ngã Ý lúc này tự bắt đầu vận hành, từ từ luyện hóa khí tức Hỗn Độn mà huyết nguyệt Hỗn Độn đánh vào người Sở Mặc. Điều này càng chọc giận huyết nguyệt Hỗn Độn. Một lượng lớn khí Hỗn Độn bắt đầu điên cuồng chụp lên phía Sở Mặc, dường như muốn nói... muốn luyện hóa đồ của a? Vậy ta sẽ cho ngươi ăn đủ, cho ngươi ăn đến no mà chết!

Sở Mặc cũng thật sự sắp no đến chết rồi, không ngờ, ở đây lại nguy hiểm đến mức này.

Cùng lúc đó, dường như bị ảnh hưởng bởi khí tức huyết nguyệt Hỗn Độn, tất cả sinh linh ở di tích này đều vận động.

Chúng kết thành đội, bắt đầu chen chúc ùn ùn kéo về hướng này. Con sói bạc cao vạn trượng từng truy đuổi Sở Mặc... cùng con bọ cạp màu đen to như núi, con rết màu vàng dài vạn trượng, kết thành đoàn kéo tới.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio