- Ngươi là người của U Minh Cổ giáo à?
Sở Mặc hỏi.
- Nếu vậy, ngươi càng hiểu ta không có cái gì khác chứ?
- Không, ta không tin.
Người này lắc đầu.
- Ta đã nhìn chiếc nhẫn trữ vật kia. Có một ít dược liệu, một ít đan dược, một ít tài liệu luyện khí cùng với một số đồ dùng của cuộc sống nhưng lại không có vũ khí. Vũ khí là thứ cơ bản, trong nhẫn trữ vật củatu sĩ nào cũng phải có ít nhất đao hay kiếm gì đấy.
Sở Mặc rùng mình. Nhưng nét mặt lại biểu lộ vẻ buồn cười:
- Ta chủ yếu tu luyện quyền pháp, cần gì dùng đao kiếm. Ngươi nói chắc chắn quá nhỉ.
- Không cần phải nói nhiều nữa. Dù gì ta cũng đang nắm giữ đệ nhị Nguyên thần của ngươi. Ngươi không muốn mất nó thì mau mang bảo vật trên người ra đây.
Thanh âm tên này lạnh tanh, có chút đắc ý:
- Đừng hòng chạy trốn, cũng không cần phản kháng. Ngươi hẳn cảm giác được, ngươi không phải đối thủ của ta.
- Một tu sĩ Đại thừa kỳ đi uy hiếp một tu sĩ Luyện thần kỳ thì giỏi lắm sao?
Đệ nhị Nguyên thần của Sở Mặc nhìn tên kia:
- Không biết mất mặt là gì à?
- Mặt mũi thì làm gì. Ngay cả tu sĩ Phi thăng kỳ đi vào di tích kia cũng bị trọng thương, vậy mà ngươi, chỉ một tu sĩ Luyện thần kỳ lại không bị làm sao, toàn vẹn đi ra. Người khác không nghĩ đến nhưng ta lại chú ý. Người có thể không hao tổn gì toàn thân trở ra, nói không có thu hoạch, ta tuyệt đối không tin.
Sở Mặc thở dài. Người này có năng lực quan sát tốt, óc phân tíchphán đoán phi thường khủng bố. Chỉ từ một dấu vết nhỏ cũng có thể đoán biết được vấn đề.
Nghĩ vậy, Sở Mặc nói:
- Xem ra dù ta giải thích thế nào ngươi cũng không tin phải không?
- Đúng thế.
Tu sĩ Đại thừa kỳ thừa nhận.
- Ngươi chỉ cần giao nhẫn trữ vật của ngươi ra, ta sẽ tha chết cho ngươi.
- Ồ, ngươi nói thật à?
Một giọng nói vang lên từ phía sau.
Bản tôn Sở Mặc đã đến.
- Không ngờ ngươi lại dám xuất hiện.
Tu sĩ Đại thừa kỳ không dám tin nhìn bản tôn của Sở Mặc.
Bản tôn và đệ nhị Nguyên thần cùng ở một chỗ, bị người tóm hết, như vậy thì không có đường lui rồi. Chẳng lẽ hắn còn quân bài nào chưa lật hay sao? Tu sĩ Đại thừa kỳ bỗng nhiên thấy thiếu tự tin.
- Sao ta không dám đến chứ.
Bản tôn Sở Mặc vẫy vẫy tay. Đệ nhị Nguyên thần hóa thành một luồng sáng, bay về bản thể. Sở Mặc đột nhiên phát ra khí thế mạnh mẽ.
- Ngươi muốn đánh với ta á?
Tu sĩ Đại thừa kỳ không dám tin nhìn Sở Mặc.
- Ngươi nói nhiều thế làm gì.
Sở Mặc đưa tay, tung một quyền. Địa quyền trong Thiên địa nhân Tam tài quyền pháp. Một quyền này mang khí thế cực kỳ mạnh mẽ. Trực tiếp xé rách hư không. Nháy mắt đã đánh đến mặt tu sĩ Đại Thừa kỳ.
Tu sĩ Đại thừa kỳ khinh thường khịt mũi, giơ tay lên, đỡ quyền của Sở Mặc.
Chỉ là một tu sĩ Luyện thần kỳ thì ra quyền mạnh đến đâu chứ, sao có thể làm bị thương tu sĩ Đại thừa kỳ như y.
Hai quyền gặp nhau. Rắc một tiếng! Một tiếng xương nứt vang lên.
- A…
Tu sĩ Đại thừa kỳ hét lên, giọng nói có phần đau đớn.
Bởi vì một quyền của Sở Mặc bất ngờ đánh nứt xương cánh tay của y.
Không đợi y có thêm phản ứng, Sở Mặc trực tiếp thi triển Thiên trọng thủ, phút chốc đánh cả nghìn chưởng vào tên tu sĩ Đại thừa kỳ.
Tên tu sĩ Đại thừa kỳ bị hộc máu liên tục. Đây là cái giá của việckhinh địch.
Đến sinh linh mạnh mẽ cực hạn như Đại khô lâu cũng khó mà chịu được Thiên trọng thủ chứ đừng nói gì đến một tu sĩ Đại thừa kỳ.
Tên tu sĩ Đại thừa kỳ cuối cùng cũng ổn định tinh thần, phản thủ một kích, đánh bay Sở Mặc. Sau đó, cũng không đuổi theo mà đứng ôm bụng, liên tục nôn ra máu. Y đã bị trọng thương.
Sở Mặc không nói gì, chỉ đứng đó, lạnh lùng nhìn tên tu sĩ. Hắn đang suy nghĩ mình nắm chắc bao nhiêu phần trăm để giết chết tên tu sĩ kia. Tuy hắn có năng lực đánh bại một tu sĩ Đại thừa kỳ nhưng muốn giết chém giết trực diện hoàn toàn cũng không phải việc dễ. Địch nhân có cảnh giới càng cao, muốn vượt cấp khiêu chiến càng khó khăn.
Tu sĩ cấp bậc cao, thực lực cũng mạnh hơn. Hầu như ai cũng có biện pháp riêng để bảo mệnh, rất khó để diệt trừ hoàn toàn.
Tên tu sĩ Đại thừa kỳ cũng lạnh lùng nhìn Sở Mặc, nhưng trong mắt có thêm một chút sợ hãi.
- Tiểu tử, có dám đem danh tự báo ra không?
Tên tu sĩ hận nghiến răng nghiến lợi. Vốn muốn chiếm tiện nghi, theo sau Sở Mặc rất nhiều ngày, cũng không nóng vội. Nhưng sắp thành công, lại không ngờ mình đá trúng tấm sắt.
Khiến y thẹn quá hóa giận.
- Ta chỉ là một tiểu tu sĩ bình thường ở Tiên giới, không dám để đại nhân ở U Minh Cổ giáo như ngươi nhớ thương. Các ngươi còn nợ ta một chiếc nhẫn trữ vật nên ngươi đừng nói nữa. Một ngày nào đó, ta sẽ đích thân đến chỗ các ngươi để đòi lại.
Sở Mặc nhìn tên tu sĩ Đại thừa kỳ, xoay người rời đi, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của tên tu sĩ. Tên tu sĩ hơi băn khoăn. Chuyện đến nước này, dù y có hối hận cũng không có ý nghĩa gì nữa.
Y nghĩ trừ khi Sở Mặc chán sống, nếu không chắc không dám xông vào U Minh Cổ giáo đâu.
Hôm nay coi như chịu thiệt một chút vậy. Tên tu sĩ Đại thừa kỳ ủ rũ như gà rủ mào, đi khỏi.
Trận chiến vừa rồi cũng chẳng để lại dư âm gì mấy với Sở Mặc. Những năm gần đây, hắn đã trải qua rất nhiều trận chiến. Nhưng với tên tu sĩ Đại thừa kỳ của U Minh Cổ giáo lại là một nỗi sỉ nhục.
Đường đường một tu sĩ Đại thừa kỳ, âm thầm theo dõi một tu sĩ Luyện thần kỳ biết bao nhiêu ngày, chuẩn bị đủ thứ, đến cuối lại bị thất bại trong gang tấc. Còn bị người ta đánh cho trọng thương, không đáng là đối thủ của người ta.
Mặc dù không ai nhìn thấy nhưng tên tu sĩ Đại thừa kỳ cũng có cảm giác mình bị ăn tát. Một cái tát đau đớn. Y càng nghĩ càng tức. Bất quá, khi y trở lại lối vào di tích, y bị một chuyện khác làm cho kinh sợ.
- Đã có người thứ hai đi ra. Kẻ ra phía trước lừa chúng ta, đâu phải toàn bộ đám đi vào đều chết chứ.
- Tên thứ hai này tìm được một lò luyện đan, chui vào đó, tránh hết công kích của mấy chục người, trốn đi ngay dưới mí mắt của chúng ta.
- Ta khẳng định gã tìm được cái lò luyện đan này ở trong di tích. Ngay cả tu sĩ Đại thừa kỳ như chúng ta đánh nó còn chẳng ăn thua. Chứng tỏ, nó là bảo vật đấy.
- Nhất định phải điều tra ra thân phận của tên này. Dám cướp đoạt đồ của U Minh Cổ giáo, đúng là chán sống.
Tu sĩ Đại thừa kỳ nghe bọn họ nghị luận một lúc mới đoán ra: trong lúc y còn đang đuổi theo Sở Mặc, lại có thêm một người nữa đi ra.