Sở Thanh bất đắc dĩ:
Nên lần này để con tới giải thích rõ với tiểu đệ.
Haiz...
Hồng Nguyệt than nhẹ một tiếng, sau đó gật đầu, không nói gì nữa.
Lục Hồng Tuyết và Huyên Nhi, Huyên Huyên thấy thế cũng biết người ta nói chuyện gia đình, lập tức cáo từ.
Huyên Huyên nhìn Sở Mặc nói:
Ngươi nhanh lên tu luyện tới Chân Tiên đi, bằng không sẽ có rất nhiều người ở Thiên Lộ nhằm vào của ngươi! Ngươi đánh Long Thu Thủy như vậy sẽ tạo ra rất nhiều kẻ thù.
Sở Mặc mỉm cười gật đầu:Cảm ơn ngươi.
Huyên Huyên tươi cười:
Không cần cảm tạ ta, ta cũng chán ghét Long Thu Thủy, ta cảm ơn ngươi đã giúp ta dạy dỗ hắn!
“... “ Huyên Nhi đầu xám xịt kéo Huyên Huyên đi.
Hổ Liệt nhìn Sở Thanh và Hồng Nguyệt, sau đó nói:
Mọi người còn có chuyện muốn nói? Vậy ta đi tìm chỗ ở, dẫn Khuynh Thành cô nương đi Thiên Đạo Thụ ngộ đạo... xong tới tìm chúng ta nhé.
Sở Mặc nhìn Hổ Liệt, lại nhìn Nguyệt Khuynh Thành, ánh mắt có chút cổ quái. Hổ Liệt vốn ngây thơ căn bản không cảm giác được gì. Nguyệt Khuynh Thành sắc mặt ửng đỏ, nhìn Sở Mặc, bỗng duyên dáng cúi đầu:
Công tử, ta muốn đi theo ngươi!
Đi theo ta?
Sở Mặc gãi đầu, người trước mắt không phải tiểu tu sĩ Bình Bình, Phương Lan xuất thân Linh giới, đây chính là một đại tu sĩ cảnh giới Thiên Tiên!
Hơn nữa còn là một huyết mạch thiên kiêu!
Tuy rằng so với cấp cao nhất vẫn có chênh lệch, nhưng ở tu hành giới cũng là thiên kiêu tương đối hiếm thấy.
Ta không phải đại nhân trẻ tuổi, hơn nữa ngươi cũng thấy đấy, sau trận chiếnhôm nay ta sẽ có không ít kẻ thù và đối thủ, quan trọng nhất là... cảnh giới ta không cao hơn ngươi.
Sở Mặc nhìn Nguyệt Khuynh Thành:
Kỳ thật, lấy điều kiện của ngươi có thể có rất nhiều lựa chọn, như Hổ Liệt... đại ca của ta, ta cảm thấy hắn không tồi.
Hồng Nguyệt và Sở Thanh đứng bên hăng hái quan sát.
Hổ Liệt chỉ ngây thơ chứ không ngu ngốc, hắn đã nhận ra có gì đó không đúng, liên tục từ chối nói:
Huynh đệ... Ngươi nói gì vậy hả? Cái gì mà không tồi? Ngươi đừng nói bừa, ở nhà ta còn có một con cọp mẹ đã đính hôn, nàng mà biết ta dám thu cô nương xinh đẹp như vậy làm tùy tùng, nàng sẽ không tha cho ta. Muốn ca ca sống thêm vài năm... Ngươi tự nhận đi. Nguyệt Khuynh Thành sắc mặt đỏ bừng, cúi đầu đứng đó, hạ giọng nói:
Hay là công tử chướng mắt ta?
“... “ Sở Mặc không kìm nổi liếc mắt, trong lòng tự nhủ lời này của ngươi rất dễ gây hiểu lầm đấy?
Hồng Nguyệt ở bên nói:
Ta thấy cô nương này không tệ, để nàng cạnh ngươi đi, một đại nam nhân vẫn có một số việc cần người chiếu cố.
Hồng Nguyệt nói xong nhìn về phía Nguyệt Khuynh Thành, thần sắc cũng trở nên nghiêm túc hơn:
Ta từng quan sát ngươi, mặc dù tu luyện có chút không từ thủ đoạn, nhưng...
Nguyệt Khuynh Thành lập tức cúi đầu, đối mặt với vị đại nhân này, nàng có cảmgiác không thở nổi, hoàn toàn không dám nhìn thẳng.
Nhưng phẩm hạnh cũng không tệ lắm, ít nhất... Có giới hạn thuộc về mình.
Cho nên, ta cảm thấy ngươi có thể lưu lại bên Sở Mặc. Ta nghĩ ngươi hiểu được thân phận của hắn, biết mình đã lựa chọn gì.
Vẫn, Hồng Nguyệt đại nhân, vãn bối biết thân phận công tử, cũng rõ điều mình lựa chọn.
Nguyệt Khuynh Thành nói.
Được, vậy giờ ngươi sẽ không còn quan hệ gì với gia tộc của mình.
Hồng Nguyệt nói:Nói một cách khác, nếu Sở Mặc bảo ngươi rat ay với gia tộc mình, ngươi cũng phải làm như vậy, bởi vì đó chính là việc của tùy tùng! Ngươi... Có thể làm được không?
Sở Mặc nhìn Hồng Nguyệt, trong mắt có nét nghi hoặc, trong lòng tự nhủ là như vậy sao?
Nhưng Sở Thanh và Hổ Liệt lại dùng ánh mắt ra hiệu Sở Mặc đừng nói.
Nguyệt Khuynh Thành gật đầu:
Ta hiểu người tùy tùng là gì, cũng hiểu mình nên làm gì, giờ ta chính là người của công tử, là thị nữ của hắn, là đao trong tay hắn. Hắn muốn ta làm gì ta sẽ làm điều đó, vĩnh viễn không ruồng bỏ công tử! Sở Mặc giật mình, trước hắn thật sự không rõ tùy tùng là gì. Mãi giờ hắn mới hiểu được, vì sao Long Thu Thủy không lên tiếng, Trương Song Song liều chết cũng muốn ra tay với mình. Vì sao Trương Song Song tỉnh lại, không hề oán hận ôm lấy Long Thu Thủy đã hôn mê đi.
Không rời nửa bước!
Đó là tùy tùng!
Dù những người khác đều khinh miệt Long Thu Thủy hay lạnh lùng vô tình, Trương Song Song vẫn không oán không hối!
Sở Mặc có phần rung động, dù hắn sẽ không bảo Nguyệt Khuynh Thành ra tay với gia tộc nàng, nhưng vẫn cảm thấy điều kiện của tùy tùng có phần quá hà khắc! Lúc này, Hồng Nguyệt đưa mắt nhìn Sở Mặc, nghiêm túc nói:
Ngươi hiểu mình cần làm gì không?
Phụ trách nàng?
Sở Mặc nhìn thoáng qua mấy người khác.
Hổ Liệt nhếch miệng cười, ánh mắt không có hảo ý.
Sở Thanh cười một tiếng, khẽ lắc đầu, hạ giọng nói:
Không chỉ phụ trách. Nói tóm lại, tùy tùng sẽ là người của ngươi! Mạng là của ngươi, đó mới thực sự là tùy tùng chứ không phải chỉ mang theo bên người, bên Long Thu Thủy chỉ có hai người Trương Song Song và Triệu Đông Minh mới là tùy tùng chân chính. Đồng Ảnh... Tạm thời chưa phải. Sở Thanh nói xong, nhìn Sở Mặc nói:
Người tùy tùng lựa chọn đi theo cũng là người đã được chủ nhân lựa chọn. Song phương là một chỉnh thể, cùng vinh nhục, cùng sinh tử gắn bó, đi theo hiến dâng mọi thứ, mà ngươi... cũng phải làm tất cả mọi chuyện cho họ! Kiếp sống của bọn họ hoàn toàn phụ thuộc vào ngươi, ngươi càng hùng mạnh, bọn họ cũng sẽ càng mạnh.
Sở Thanh nói đến đây, nhìn Sở Mặc thật sâu:
Tỷ như gia gia của chúng ta, tùy tùng của ông ấy đã gần như trở thành chí tôn.
Sở Mặc lập tức nhớ tới lúc hắn ở Quy Khư, Đại Khô Lâu trực tiếp đoạt quan tài của Bắc Minh chí tôn, Bắc Minh chí tôn giận dữ, một hơi đuổi tới gần nấm mộ lớn Quy Khư, không xa hơn một bước.
Nhớ tới nhóm chí tôn trong Quy Khư truyền cho hắn chí tôn thuật, không oán không hối, không hề do dự!
Lúc ấy Sở Mặc còn khờ dại nghĩ là thiên phú của mình đả động tới nhóm tồn tại khủng bố, nhưng tới giờ hắn mới hiểu nhóm chí tôn từng là tùy tùng của ông nội!
Bọn họ đến từ những thời đại khác nhau, nhưng sự trung thành với ông nội thì khó có thể tưởng tượng đấy! Dù họ đã trở thành chí tôn, sự trung thành không hề thay đổi!
Hoá ra đó mới là ý nghĩa chân chính của tùy tùng.
Sở Mặc thì thào nói, hắn đã hiểu ra, nhưng áp lực trong lòng lại gia tăng. Hắn nhìn Nguyệt Khuynh Thành:
Ngươi đã có tu vi Thiên Tiên, chỉ thiếu chút nữa là có thể trở thành Chân Tiên, cũng là có tư cách trở thành đại nhân trẻ tuổi! Chẳng lẽ ngươi cam tâm?
Nguyệt Khuynh Thành tự nhiên cười nói:
Ta tự biết thiên phú của mình, trừ phi theo một chủ nhân, bằng không cuộc đời này cũng chỉ dừng ở Chân Tiên đỉnh cao, nhiều nhất có thể bước vào Đế Chủ. Nhưng ta... muốn theo đuổi mục tiêu cao hơn.