Hồng Nguyệt đứng ở nơi đó, trầm mặc một hồi, sau đó hạ giọng nói:
- Lão gia tử, ngài cũng sẽ bảo hộ hắn đúng không?
Nháy mắt khi Hổ Liệt bước vào cửa Thiên Lộ đã vận chuyển toàn bộ pháp khí phòng ngự lại, chờ sau khi hắn đi vào lại phát hiện phía trước vắng ngắt, không có bóng dáng.
Nguyệt Khuynh Thành theo sau xuất hiện bên cạnh hắn, cũng là một thân pháp khí phòng ngự.
Thân ảnh của Sở Mặc cũng theo sát phía sau, hiện ra ở bên cạnh hai người.
Ba người liếc mắt nhìn nhau một cái, đều là khẽ mỉm cười.
- Chúng ta rốt cục đã bước trên Thiên Lộ rồi!
Nguyệt Khuynh Thành vui mừng nói.
- Con đường của ta…. Bắt đầu từ đây!
Hổ Liệt vừa đi tới vừa nhìn con đường dài vô tận, trầm giọng nói.
Trong con ngươi Sở Mặc lóe ra ánh sáng mãnh liệt:
- Không biết nếu độ kiếp ở trong này thì sẽ là một cảnh tượng như thế nào nhỉ?
- Thiên kiếp nơi này uy lực sẽ gấp hai bên ngoài!
Khóe miệng Hổ Liệt co quắp, nhìn Sở Mặc nói:
- Ngươi không phải muốn độ kiếp ở nơi này đó chứ?
Sở Mặc cười cười:
- Khi đó hai người các ngươi nhất định phải tránh xa một chút.
- Không cần ngươi nhắc nhở, chúng ta khẳng định sẽ chạy rất xa.
Hổ Liệt nhìn Sở Mặc như nhìn quái vật.
- Bản tin không thể dùng ở trong này.
Nguyệt Khuynh Thành cầm bản tin nhìn mấy lần, sau đó có chút buồn bực nói:
- Nếu không còn có thể có được một ít tin tức hữu dụng.
- Con đường này rất thần kỳ, bản tin không dùng được ở trong này cũng không lạ.
Hổ Liệt nói:
- Chúng ta đi thôi.
Nguyệt Khuynh Thành nói:
- Nghe nói Thiên Lộ rộng ba trăm vạn dặm, dài vô hạn. Có phải vị trí mỗi tu sĩ vào trong này chưa chắc đều ở nơi này không?
Hổ Liệt gật gật đầu:
- Khởi điểm là như nhau nhưng vị trí đích thật không giống nhau, cho nên rất nhiều tu sĩ cùng kỳ tiến vào Thiên Lộ nhưng chưa từng gặp nhau cũng là chuyện bình thường.
- Hèn gì tên xấu xa kia lại phải ngăn ở cửa, thật sự là quá ác liệt!
Nguyệt Khuynh Thành nhớ tới lời Hồng Nguyệt vừa nói, vẫn có chút sợ hãi. Nàng không hy vọng đụng phải người kia, ít nhất không nghĩ tới gặp được người kia trong loại thời điểm này.
Đúng lúc này phía trước trăm vạn dặm đột nhiên có một đạo hoa quang phóng lên cao.
Một cỗ khí tức đại đạo hùng hồn theo đó bạo phát ra ngoài, che phủ phạm vi mấy ngàn vạn dặm.
Các loại đạo trong hư không đan vào nhau, các loại dị tượng đều dồn dập bày biện ra.
Có rồng lớn dữ tợn dài vạn trượng, có kỳ lân đạp trên mây, có Phượng Vũ Cửu Thiên, có các loại thần thú lao nhanh.
- Cái này… đây là… có người đột phá tấn thăng đến cảnh giới Đế Chủ sao?
Nguyệt Khuynh Thành trừng to mắt, vẻ mặt không dám tin nói:
- Lúc này Thiên Lộ chỉ mới mở ra ngày thứ ba mà! Sao lại nhanh như thế chứ?
Trên mặt Hổ Liệt cũng lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, cười khổ nói:
- Hy vọng người này không có cừu oán với chúng ta, nếu không thật sự sẽ phiền toái. Mụ nội nó… thật sự là biến thái, mới có ba ngày không ngờ đã đột phá tới cảnh giới Đế Chủ rồi, giai đoạn trước áp chế có biến bao nhiêu ác độc? Huynh đệ, chúng ta lúc này thật sự nên cẩn thận… a? Sở Mặc, ngươi?
Hổ Liệt đang nói, quay đầu lại nhìn thoáng qua Sở Mặc bên cạnh, lại đột nhiên phát hiện, tuy rằng Sở Mặc đứng ở nơi đó nhưng trong ánh mắt không ngờ lại ánh hiện lên các loại dị tượng trên bầu trời!
Cặp mắt của Sở Mặc như biến thành một cái gương!
- Cái này… đây là…
Hổ Liệt hít một ngụm khí, không kìm nổi ngã về phía sau, lẩm bẩm nói:
- Đoạt lấy…
Nguyệt Khuynh Thành có chút mờ mịt nhìn Hổ Liệt, nàng không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Hổ Liệt trực tiếp kéo ống tay áo của Nguyệt Khuynh Thành, nháy mắt bay ra xa mấy vạn dặm.
- Hổ Liệt đại ca, ngài làm cái gì vậy?
Vẻ mặt Nguyệt Khuynh Thành mờ mịt nhìn sắc mặt vô cùng ngưng trọng của Hổ Liệt.
Khóe miệng Hổ Liệt kịch liệt co quắp, lẩm bẩm nói:
- Tiểu tử này… hắn đang đoạt lấy đạo quả của người khác! Hắn nhất định đã nhận ra tên kia là ai dựa vào khí tức, kết quả của việc này sẽ là bị thiên lôi đánh xuống.
Nguyệt Khuynh Thành có chút sợ hãi nhìn Hổ Liệt:
- Có ý gì?
- Ý chính là trong quá trình người kia thăng tiến lên Đế Chủ, trực tiếp nhập cảnh giới ngộ đạo, sau đó thi triển một loại thần thông cường đại ta chưa từng nghe nói qua đoạt lấy đạo quả của đối phương. Hai mắt thành kính, đạo quả tự lai…. Người này quả thật quá tà môn rồi!
Vẻ mặt Nguyệt Khuynh Thành ta không hiểu nhưng ta cảm giác được cái này rất lợi hại.
Khóe miệng Hổ Liệt co giật giải thích nói:
- Trong quá trình thăng tiến Đế Chủ, trời sinh dị tượng, địa dũng kim liên, đại đạo ngay lúc này đều sẽ đặc biệt chiếu cố tu sĩ trở thành Đế Chủ. Sau khi chờ hắn hấp thu đạo quả đầy trời mới có thể đánh thiên kiếp xuống. Cho nên tuy rằng thiên kiếp của Đế Chủ rất khủng bố, nhưng đối với tu sĩ thăng tiến Đế Chủ mà nói bình thường sẽ không cấu thành uy hiếp quá lớn. Chỉ là giống như bây giờ… đạo quả trực tiếp bị người đoạt lấy, kết quả như thế nào thật sự rất khó nói.
- Công tử đây là đang làm chuyện xấu sao?
Hai mắt Nguyệt Khuynh Thành vụt sáng nhìn Hổ Liệt:
- Đây chẳng phải là nói, thời điểm mỗi người thăng tiến Đế Chủ đều dễ dàng phát sinh loại nguy cơ này sao?
- Không không không, hắn có phải làm chuyện xấu hay không ta không biết, người kia có lẽ là kẻ thù của hắn.
Hổ Liệt nói:
- Nhưng ngươi cũng không cần thiết phải lo lắng, không phải ai cũng có bản lĩnh làm chuyện này… loại chuyện đoạt lấy đạo quả này ta cũng chỉ là nghe nói chứ căn bản chưa từng thấy! Hôm nay xem như được mở mang kiến thức. Đầu tiên có thể tùy tiện nhập đạo bất cứ mọi lúc mọi nơi cũng đã là một chuyện khiến người ta khiếp sợ rồi, cho dù là thiên kiêu đại nhân vật trẻ tuổi cũng không có mấy người làm được; sau đó là hắn nắm giữ môn thần thông kia… quả thật là nghịch thiên, ta chưa từng nghe nói qua. Chỉ thấy qua trên một quyển điển tịch từ xưa, nhìn thấy một câu nói về đoạt lấy đạo quả “Hai mắt thành kính, đạo quả tự lai”. Ngươi còn nhớ rõ ánh mắt vừa rồi của Sở Mặc chứ? Không phải là hai mắt thành kính sao?