Thí Thiên Đao

chương 1712: che giấu chí tôn (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Hay là Đại Công Kê phát hiện chuyện gì đó có liên quan tới ta?

Sở Mặc chăm chú nhìn mảnh tinh vực này, trong ánh mắt của hắn bắn ra thần quang. Ở bên trong thần quang kia có thế giới đang diễn biến, hắn đang nghịch chuyển thời gian của mảnh tinh vực này.

Loại thần thông này chỉ có Chí Tôn mới có thể làm, nhưng Sở Mặc lại tu thành.

Keng…!

Đột nhiên một tiếng động từ bên cạnh vang lên, Thí Thiên trực tiếp từ trong Thương Khung Thần Giám bay ra!

Tiếp theo Thí Thiên phát sáng, tia sáng kia còn mạnh hơn tinh không, tản ra sát khí lạnh như băng, một cỗ cảm xúc cực kỳ tức giận phát ra từ trong Thí Thiên.

Đúng lúc này một đạo thần niệm lạnh như băng, từ sâu trong mảnh sao trời trực tiếp truyền tới.

- Tiểu tặc trộm bảo đao của ta, cuối cùng đã hiện thân sao?

Hai đạo thần quang trong con ngươi của Sở Mặc lập tức nhìn về chỗ kia, nơi đó tồn tại một khối vụn của đại lục Viêm Hoàng, khối vụn không tính là quá lớn, ước chừng khoảng mấy nghìn vạn dặm, lớn hơn sao bình thường vô số lần, nhưng lại rất nhỏ so với Thiên Giới cùng Tiên giới.

Đạo thần niệm kia đúng là truyền ra từ bên đó. Sau đó có một đạo bóng dáng đi ra từ bên kia, toàn thân tản ra khí tức kinh người, khí tức kia quấy động cả trời cao, đè ngang mảnh ngân hà.

Chí Tôn!

Thật sự là ngoài dự liệu của Sở Mặc, nơi này không ngờ lại xuất hiện một cường nhân cảnh giới Chí Tôn!

Người nọ là một lão già, nhìn qua khoảng bảy tám chục tuổi, đầu đầy tóc bạc, đạo cốt tiên phong, mặc một thân đạo bào màu xám, dưới chân mây bay nước chảy lưu loát sinh động đi nhanh về phía Sở Mặc!

Lão già dường như đã bế quan rất nhiều năm, trên người còn mang theo một cỗ mục khí nhàn nhạt.

Sở Mặc híp mắt đánh giá lão già này, hắn có cảm giác lão già cảnh giới Chí Tôn trước mặt này hẳn là cùng một loại người với Tần Thương. Phong ấn chính mình ở một kỷ nguyên trước, sau đó giải trừ phong ấn tại nơi này nhiều thế hệ, lại xuất hiện trên thế gian.

Nhưng vì sao lại trốn ở nơi này mà không tiến vào Thiên Giới lại không biết được.

Lão già này rất mạnh, ít nhất mạnh hơn so với Tần Thương năm đó rất nhiều, tuy nói tùy tiện một Chí Tôn ở thời đại này cũng có thể trấn áp toàn bộ đại vực Viêm Hoàng, nhưng Chí Tôn cũng phân mạnh yếu. Lão già này hiển nhiên thuộc loại Chí Tôn tương đối cường đại ở một kỷ nguyên trước.

Tuy nhiên hiện giờ khi đối mặt với tu sĩ cảnh giới Chí Tôn, trong lòng Sở Mặc căn bản đã không có bất kỳ sợ hãi nào. Hắn tuy rằng mạnh hơn Tần Thương rất nhiều, nhưng Sở Mặc cũng không còn là Sở Mặc năm đó. Hiện giờ cho dù Sở Mặc không sử dụng đủ phân thân cũng có dũng khí đi đánh một trận chiến với lão già này.

Sở Mặc thầm nhủ trong lòng: Lão già này nói ta là tiểu tặc trộm bảo đao của hắn, chẳng lẽ trên tay của hắn cũng có một đoạn thân đạo Thí Thiên sao?

Lúc này lão già chạy tới trước mặt Sở Mặc, cũng dùng bộ dạng nhìn từ trên xuống nhìn Sở Mặc, sau đó lạnh lùng nói:

- Chuẩn Chí Tôn? Nhiều thế hệ tại nơi này, có thể đạt được loại cảnh giới này quả thật không dễ dàng. Tuy nhiên, người trẻ tuổi không nên tự lầm, giao ra cây đao trên người của ngươi, sau đó ngươi có thể đi.

Sở Mặc không kìm được cười:

- Đạo hữu.

Lão già lạnh lùng trừng mắt nhìn Sở Mặc, uy áp Chí Tôn ầm ầm bùng nổ áp bức về phía Sở Mặc, trong miệng lạnh lùng quát:

- Tiểu nhi vô tri, ai cho ngươi kêu đạo hữu? Ngươi có tư cách kia sao?

Uy áp cảnh giới Chí Tôn giống như sóng lớn mãnh liệt đánh tới, nhưng Sở Mặc lại lù lù bất động đứng ở giữa hư không, nhìn lão già thản nhiên nói:

- Đạo hữu cần gì làm vậy chứ?

Lão già hơi kinh hãi, không thể ngờ được uy áp Chí Tôn của hắn lại không làm gì được thiếu niên trước mắt này, điều này làm trong lòng hắn rất là kinh ngạc, thậm chí có chút không thể chấp nhận.

- Đây không phải một kỷ nguyên trước, vả lại cho dù một kỷ nguyên trước, loại tu vi như đạo hữu cũng không thể được xem là vô địch.

Sở Mặc bình tĩnh nhìn lão già, khẽ cười nói:

- Như vậy một kỷ nguyên sau ngươi vẫn không phải vô địch. Quá khứ ngươi không phải, hiện tại ngươi không phải, tương lai ngươi càng không thể vô địch.

Sắc mặt lão già hết sức khó coi, bị một hậu bối giáp mặt giáo huấn như vậy khiến hắn không chấp nhận được, cả giận nói:

- Nhóc con miệng còn hôi sức lại dám nói thế, ta cho ngươi thấy sự lợi hại của ta!

Lão già nói xong liền đánh một chưởng về phía Sở Mặc.

Một cỗ sức lực hùng hồn ầm ầm đổ tới, nháy mắt quấy phá ngân hà, phá vỡ hư không.

Một kích của Chí Tôn từ trước tới nay đều hùng mạnh như thế.

Sở Mặc than nhẹ một tiếng, vận chuyển công pháp, đồng thời đưa tay lên chậm rãi đẩy về phía lão già.

- Không biết tự lượng sức mình!

Lão già lạnh lùng quát, vận chuyển lực lượng toàn thân tới hết sức, trong hư không lập tức vang lên một trận tiếng nổ vang ù ù giống như đại đạo nổ vang.

Ánh mắt của Sở Mặc khẽ nhíu lại, sắc mặt trở nên rất lạnh, không ngờ lão già này lại nổi lên sát tâm với hắn!

Một Chí Tôn cảnh giới không thấp lại dùng toàn lực đi đánh một tu sĩ Chuẩn Chí Tôn đỉnh cao, trong lòng tính toán cái gì căn bản không cần nói cũng hiểu.

Sau đó Sở Mặc cũng sử dụng hết toàn lực, trong cơ thể của hắn cũng nổ vang, tổ cảnh thân thể đang gầm thét, vô số đạo đài ngũ sắc trong thân thể đang điên cuồng xoay tròn, trong nháy mắt, cổ lực lượng bộc phát ra đều tập trung vào trên bàn tay của hắn.

Lão già dường như cũng cảm giác được có chút không ổn, tuy nhiên chênh lệch cảnh giới vô cùng lớn khiến hắn tin tưởng gấp trăm lần, căn bản không tin một tu sĩ cảnh giới Chuẩn Chí Tôn đỉnh cao có thể lật trời.

Thiếu niên tự tin là chuyện tốt, bất kể một tu sĩ trẻ tuổi kinh tài tuyệt diễm nào cũng đều phải có loại niềm tin vô địch kia. Nhưng quá tự tin cũng không phải chuyện gì tốt, sẽ làm cho mình chết không có chỗ chôn!

Hôm nay ta khiến cho ngươi hiểu được đạo lý này, kiếp sau đầu thai nhớ rõ không nên trêu chọc người mạnh hơn ngươi!

Một kích của lão già ầm ầm đánh tới!

Bàn tay của Sở Mặc cũng đẩy đến.

Trong hư không lập tức bộc phát ra một cỗ năng lượng vô biên, những ngôi sao có khoảng cách gần một chút liền trực tiếp vỡ nát!

Hóa thành bột mịn phiêu tán ở trời cao!

Thân thể của Sở Mặc lui về phía sau mấy chục bước, cảm giác được lục phủ ngũ tạng kịch liên sôi trào, yết hầu thoáng ngọt, tuy nhiên loại cảm giác này đã bị Sở Mặc đè ép lại.

Lại nhìn lão già phía đối diện cũng lui về phía sau mấy chục bước, sau đó sắc mặt xanh mét nhìn Sở Mặc, hiển nhiên hắn bị kết quả này hù sợ!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio