Thí Thiên Đao

chương 183: tứ nhĩ tính danh (ban họ tên cho nàng)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Hóa ra là vậy.

Sở Mặc gật đầu:

- Nàng đã đưa ra lựa chọn, vậy thì không nên gọi bằng cái tên Yên Chi, tên này nghe như một a hoàn, đến họ cũng không có. Nàng có ưng họ Sở không?Lúc đầu Yên Chi hơi ngạc nhiên, rồi đôi mắt nàng hơi đỏ lên, nàng ngước nhìn Sở Mặc rồi lại quỳ xuống.

Sở Mặc tái mặt vội ngăn cản:

- Hãy nhớ từ nay trở đi, nàng không phải là nô bộc của ai hết, không được động chút là quỳ xuống, nghe chưa?

Những giọt nước từ khóe mắt Yên Chi rơi xuống, trên khuôn mặt nàng lộ một nụ cười xinh đẹp động lòng người, tựa như một đóa hoa đang nở rộ trong chớp mắt, tuyệt đẹp hút hồn.

- Yên Chi là một nữ nhân, người nhà của thiếp chưa từng nghĩ sẽđặt cái tên này cho thiếp, bởi vì trong mắt họ, Yên Chi sớm muốn cũng là người của nhà khác. Nay người nhà thiếp đều chết rồi, công tử không những thu nhận thiếp, còn ban họ cho thiếp, thiếp không ngần ngại, sao thiếp lại ngần ngại chứ? Cảm tạ công tử, đa tạ chàng!

Sở Mặc không ngờ một hành động nhỏ trong vô thức của mình lại khiến cho thiếu nữ xinh đẹp ấy có phản ứng lớn tới vậy.

Hắn nghĩ một hồi rồi nói:

- Sau này, tên của nàng sẽ là Sở Yên.

- Dạ.Trong đôi mắt của thiếu nữ toát lên ánh sáng long lanh, nàng lẩm bẩm:

- Sở YênNghe thật hay, cuối cùng ta cũng có họ tên của mình rồi!

Đồng thời với việc được đặt tên Sở Yên, nàng cũng hiểu rõ giá trị của cái tên ấy.

Sở Mặc không muốn nàng tiếp tục khúm núm dạ vâng giống như một nô bộc, không muốn nàng động chút là quỳ xuống Nhưng trên thế gian này, lớn nhỏ rạch ròi, tôn ti rõ ràng, kẻ bề dưới thì là bề dưới! Chủ nhân bảo ngươi quỳ, ngươi dám không quỳ?Cho nên rõ ràng Sở Mặc không coi nàng như một người hầu mà đối xử. Lúc trước nói có việc cần nàng đi làm, giờ lại ban họ Sở cho nàng Việc này ở mức độ nào đó mà nói, chẳng khác gì coi nàng như muội muội của hắn.

Ít ra, sau này tất cả những người trong Phàn phủ, bao gồm cả vương công quý tộc ở Viêm Hoàng Thành, gặp Sở Yên sẽ tuyệt đối không coi nàng như một thị nữ mà đối đãi.

Còn về tuổi tác của nàng, có lẽ lớn hơn Sở Mặc một chút, điều này hoàn toàn không quan trọng.Sở Mặc cho nàng không chỉ là một cuộc đời mới.

Với Sở Yên mà nói, hôm nay quả là một ngày tươi sáng nhất trong mười mấy năm của đời nàng.

Đêm tân niên này cũng là ngày hạnh phúc của Sở Yên.

- Được rồi, lúc nữa ta kêu người chuẩn bị phòng cho nàng, sau này nàng sẽ sống ở đây. Còn về những việc khác, để sau rồi nói.

Sở Mặc vừa nói, tay vừa lấy ra một hạt đan dược:

- Về phòng hãy uống cái này, độc trong người nàng sẽ được giải, nhưng trong một khoảng thời gian sẽ có chút khó chịu, nàng nên chuẩnbị đi nhà xí đi

- À

Sở Yên lập tức thẹn thùng, không kìm được liếc mắt nhìn Sở Mặc.

Sau đó, Sở Mặc gọi một thị nữ tới, sai đưa Sở Yên về gian phòng đã được dọn dẹp lại.

Thị nữ thấy đột nhiên xuất hiện một thiếu nữ xinh đẹp, đôi mắt xém chút thì trợn ngược lên, trong lòng có chút thất thần. Không ngờ trong phủ bỗng chốc lại xuất hiện một nữ nhân có địa vị cao. Mặc dù không biết quan hệ của nàng ấy với thiếu gia, nhưng tất nhiên so với bọn họ thìđịa vị của nàng cao hơn nhiều.

Tuy nhiên chút tâm tư ấy nháy mắt đã tan biến. Bởi vì có thể đến đây, gặp được những chủ nhân như thế này đã là phúc phận trời ban cho họ rồi.

Sau khi tiễn Sở Yên đi, Sở Mặc ngồi lại đó, uống một chén trà, rồi không kìm được nở một nụ cười, thì thầm tự nói:

- Vận mệnh của ta cũng không quá tệ, không hiểu Vương Phi của Thân Vương phủ nếu biết được người mà bà ta khổ tâm nuôi dưỡng nhiều năm, dùng làm lá bài cuối lại trở thành người của ta, bà ta có giận đến hộc máu ra không nhỉ? Nói ra thì vị Vương Phi nay gần đây lạikhông có động tĩnh gì, hy vọng bà ta cứ luôn yên tĩnh như vậy.

Ngay lúc này đây, Sở Mặc không biết vị Vương phi Viên Tử Đại mà hắn nói tới đang nổi giận lôi đình.

Đêm tân niên, người đàn bà vốn có quyền lực nhất Thân Vương phủ, lúc này đáng lẽ phải xuất hiện trong yến tiệc của Hoàng Cung cùng với đám phu nhân quý tộc, trò chuyện nói cười ngạo nghễ với nhau.

Hiện tại chỉ có thể ở trong một am ni cô của Viêm Hoàng Thành, tuy trước mặt bày một bàn tiệc đầy thức ăn ngon, chay mặn đều có cả, nhưng lại không có chút hứng thú nào.Trên khuôn mặt vốn xinh đẹp ấy đầy vẻ hung dữ và nhăn nhó.

Trước mặt bà là một thiếu niên tướng mạo anh tuấn, chỉ là giữa đôi lông mày ấy mang chút thần thài của một nữ nhi.

Đó chính Hạ Kiệt, người bị Sở Mặc tung một cước cho thành thái giám

- Mẫu thân, người đừng giận nữa, nay sự tình đã thành như vậy, chúng ta còn có thể làm được gì?

Hạ Kiệt nói, giọng thanh thanh, nghe ra có chút lạ kỳ, có phần giống mấy tiểu thái giám trong cung.- Cái gì mà có thể làm thế nào? Ta phải báo thù, ta phải báo thù! Ta không những phải giết chết tên tiểu súc sinh Sở Mặc, kể cả lão súc sinh bạc tình phụ nghĩa Hạ Kinh, ta cũng không tha cho được!

Viên Tử Đại ánh mắt sắc lạnh, nghiến răng nói:

- Thật sự cho rằng Viên Tử Đại ta vẫn là một nữ nhi chuyện gì cũng không biết của tiểu gia tộc năm xưa sao? Cho rằng mình là Vương gia thì có thể tùy tiện an bài vận mệnh của người khác, nắm quyền sinh sát sao?

- Mẫu thân người muốn trả thù phụ thân sao?

Hạ Kiệt tỏ ra kinh hãi, có phần khó tin nhìn thẳng vào mẫu thân.Viên Tử Đại nhìn Hạ Kiệt, lạnh lùng nhoẻn miệng cười:

- Ngươi là đồ ngu xuẩn, lẽ nào còn không nhìn ra tình cảnh của hai mẹ con ta lúc này?

Hạ Kiệt nói:

- Tình cảnh gì? Ta là con trai duy nhất ở Thân Vương phủ, mặc dù ta bị tên tiểu súc sinh Sở Mặc hại, không còn khả năng kia, nhưng ta vẫn là người kế thừa duy nhất của Thân Vương phủ.

- Chẳng mấy chốc sẽ không còn như vậy nữa.

Viên Tử Đại nhìn con trai, lạnh lùng nói:

- Tên tiểu súc sinh Sở Mặc, ngày nào đó lão súc sinh trị khỏi bệnh,lão sẽ mau chóng sinh thêm một đống con trai nữa. Hiểu không? Đến lúc đó, con nghĩ lão ta còn quan tâm tới một phế nhân vô dụng như con sao?

- Con không phải phế nhân!

Hạ Kiệt nhảy dựng lên, phẫn nộ nhìn mẫu thân:

- Đến người cũng nói con như vậy!

Giọng nói đanh sắc vang xa.

Tuy nhiên cũng chả có ai nghe thấy, đây là am ni cô, ngoại trừ những người hầu mà Viên Tử Đại đem theo, gần như cũng không cóngười ngoài. Những ni cô tu hành ở đây đều đã bị Viên Tử Đại đuổi đi cả. Nếu không thì ở nơi thanh tịnh này sao lại có đồ ăn mặn chứ?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio