Thí Thiên Đao

chương 1921: nhất niệm sinh (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một cỗ lực lượng huyền diệu không thể nào hình dung, trong nháy mắt tràn ngập tòa thành này, bao phủ ở mười khối huyết nguyệt, nở rộ hào quang hình thành trên pháp trận, sau đó, trên người Sở Mặc bắt đầu tản ra khí tức tạo hóa.

Lúc này bầu trời trên đỉnh đâu không có một mảnh kiếp vân xuất hiện.

Nhưng trong đoạn dị thường ngắn ngủi này lại dẫn phát sự chú ý củanhiều người.

Trong nhân giới Phiêu Diêu Cung, có rất nhiều đỉnh cấp cường giả chú ý đến biến hóa ở nơi này, bọn họ ở thời gian đầu tiên liền làm ra phản ứng, trước tiên liên lạc với thượng tầng cung chủ, sau khi trải quả tầng tầng truyền lên, không ngờ nhận được hồi đáp của tổng bộ.

- Không cần đi quản.

Bốn chữ này, làm cung chủ của nhân giới Phiêu Diêu cung kích động không hiểu. Đây chính là thế giới sau khi dung hợp, lần đầu tiên nhận được tin tức từ tổng bộ, đây chứng tỏ mười đại tổ sư trấn thủ trong truyền thuyết không có bỏ quên bọn họ!

Về phần trong 4 chữ không cần đi quản, bao hàm bao nhiêu tin tức, cho dù bọn họ cũng không để ý cũng không quản được.

Trong vài đại đế quốc ở nhân giới, cũng có rất nhiều người phát hiện dị tượng ở nơi đây, bắt đầu phái người đi tra xét.

Sở Vương hiện tại của Sở Quốc là cháu của Phương Minh Thông. Phương Minh Thông từ trước đến nay đều sống ở trên thế giới này, cảnh giới của y đã là tiên thiên hậu kỳ, chỉ là nếu muốn tiếp tục tu luyện lên trên, trở thành tu sỹ lĩnh vực Trúc Cơ gần như là không thể, trên thực tế, Phương Minh thông cũng đã rất nhiều năm không có xuất quan, cũng gần như không hỏi thế sự nữa.

Sự tồn tại của Phương Minh Thông, Liệt Ca cũng biết, Y Ca cũng biết, nhưng cũng không coi Phương Minh Thông là gì, cảm thấy y chẳng qua chỉ là một cao thủ Tiên Thiên, trên đế quốc thảo nguyên cũng có, y lại không biết, hậu quả khi động vào Phương Minh Thông cũng giống như diệt Sở Quốc. Bởi vì Phiêu Diêu Cung từ đầu đã có môn quy để lại, bên trên đã ghi chép lại rất rõ ràng là người Phiêu Diêu Cung nhất định phải bảo hộ.

Đương đại Sở Vương tuổi còn rất trẻ, một thân oai hùng, dũng khí, đối với sự rục rịch của Y Ca, trong lòng y rất rõ, nếu không có ông nội trấn áp, chỉ e rằng gã đã sớm đánh qua đó rồi.

Nói tóm lại, bọn vãn bối tuổi trẻ rất không làm chủ nhân bớt lo lắng, đều rất hung hăng.

Cho nên Sở Vương có chút tức giận, cũng có chút sợ hãi, cho nên đối với tòa thành trong chốc lát mọc lên từ di chỉ Vương thành, y cảmthấy rất là bất an, đồng thời cũng vô cùng phẫn nộ, rốt cuộc là người nào làm ra, xây dựng một ngôi thành mới trong di chỉ Vương thành chỉ trong một đêm có thể hoàn thành, đối phương là muốn làm gì, như thế còn coi y vào đâu nữa?

Tuy nhiên y cũng mơ hồ biết, thế giới này dường như có phát sinh một số biến hóa mà y không thể hiểu được, trước ngày xảy ra biến hóa, ông nội y đã cho y biết không cần phải lo lắng, nhưng cảm giác không biết rõ chân tướng làm y có cảm giác giống như không thể nắm trong lòng tay, rất khó có thể tiếp nhận.

Hiện tại, y đến chỗ ông nội y Phương Minh Thông hỏi. Tuy nhiên, khiến y có chút không ngờ chính là từ lúc Hứa Trung Lương chết, đã rất nhiều năm chưa xuất hiện, ông nội hắn nay lại xuất hiện, hơn nữa nhìn bộ dáng như là đang chờ y.

Sau khi gặp, không đợi Sở Vương mở miệng, Phương Minh Thông liền một mặt nghiêm túc nói:

- Bãi giá, theo ta đi vương thành.

Sở Vương trực tiếp vẻ mặt lờ mờ, nhìn Phương Minh Thông:

- Gia gia, đã phát sinh chuyện gì?

Phương Minh Thông nhìn y một cái:

- Người kia đã trở lại.

Người kia? Sở Vương nao nao, lập tức như y như là nghĩ tới điều gì, bản thân liền khẽ run rẩy, toàn thân như cứng đơ đứng ở đó, trong não như là một mảnh trống rỗng, chỉ còn sót lại một câu nói: người kia đã trở lại, người đó trở về rồi, trở về rồi, trở về rồi, về rồi.

- Thôi đi!

Chính trong lúc đầu óc Sở Vương là một mảnh trống rỗng, Phương Minh Thông đột nhiên hét lên một tiếng trầm thấp:

- Đừng nghĩ đến cái có cái không đó nữa, ngôi hoàng vị căn bản không phải là của Phương gia chúng ta, chưa nói đến là chúng ta chiếm giữ lấy, nhưng cuối cùng vẫn là không phải danh chính ngôn thuận, hơn nữa, người đó tuy đã về, nhưng trong mắt hắn, tám chính phần mười là không cần ngôi hoàng vị này, bằng không năm đó hắn cũng không dễ dàng bỏ lại như thế.

Phương Minh Thông nói xong, thở dài một tiếng:

- Kỳ thực, ngôi hoàng vị này vốn dĩ là của một người khác… đáng tiếc.

Một người khác trong miệng của Phương Minh Thông kỳ thực chính là con trai của Phàn Vô Địch, là vị tiểu thúc thúc trên danh nghĩa của Sở Mặc Phàn Chí Viễn.

Nếu năm đó không xảy ra chuyện kia. Phàn Chí Viễn kế vị Sở Vương, liền trở thuận lý thành chươ ng, năm đó một nhóm người bao gồm Phương Minh Thông và Hứa Trung Lương hai người bọn họ phụ tá Phàn Chí Viễn thậm chí có thể trở thành một đế vương vĩ đại của nhân giới. Năm đó Sở Mặc chính là bố trí như thế, kết quả klại phát sinh cái loại không ngờ này.

Cho nên, đáng tiếc rồi.

Lúc này Phương Minh Thông vẫn không biết, việc sắp xảy ra, bằng không y khẳng định sẽ kích động hơn nữa

Vốn dĩ trên di chỉ Vương thành của Sở Quốc, đột nhiên mọc lên một ngôi thành mới ở giữa. Có hào quang rực rỡ bay thẳng đến chân trời!

Mười vòng huyết nguyệt tách ra ánh sáng tạo thánh pháp trận tràn đầy lực lượng tạo hóa, sau đó các loại nguyên tố trong thiên địa tụ tập lại.

Rốt cục bóng người thứ nhất từ trong pháp trận dần dần hiện ra.

Toàn thân, đều tản ra ánh sáng thần thánh.

Bóng người đó là Phàn Vô ĐịchBất luận là trải qua nhiều mưa gió, bất luận là trải qua bao nhiêu tang thương, bất luận tới bây giờ có thân phận và thành tựu như thế nào, nhưng trong lòng của Sở Mặc vị trí của Phàn Vô Địch vẫn là đặc biệt nhất.

Năm đó nếu không có gia gia nhặt hắn về liền không có Sở Mặc ngày hôm nay.

Trên mặt Phàn Vô Địch, dường như còn mang theo một chút mờ mịt, sau khi đi ra từ trong pháp trận, vẫn còn tự mình lầm nhẩm:

- A, cơ thể ta, … làm thế nào dường như trở lên nhẹ nhàng hơn rồi, đây, đây thật sự là thân thể của ta sao? Ai, người đến tuổi này rồicòn thích nằm mơ, cơn mộng này của ta thật dài, đến bây giờ còn chưa tỉnh.

Sở Mặc bên kia lệ rơi đầy mặt, nhìn Phàn Vô Địch, nhẹ nhàng nói:

- Gia gia.

Đối mặt Sở lão, Sở Mặc hô một tiếng gia gia thuận lý thành chươ ng, bởi vì đó là gia gia của hắn, bởi vì hắn và Sở lão là cốt nhục tương liên.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio