Thí Thiên Đao

chương 193: nhà giàu mới nổi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lúc này, trong đại sảnh truyền tới một giọng nói, cuối cùng cũng có người giơ bảng rồi.

- Hai trăm mười lượng hoàng kim, ta nghĩ Mập ca nói đúng, vui vẻ là đáng giá, đồ chơi này ta nhìn thấy rất vui, lấy về nhà đặt ở cổng hứng nước mưa đi.

Người nói chuyện cũng không che giấu khuôn mặt thật, là một người trung niên hơn bốn mươi tuổi có chút béo, lồng ngực ngăm đen, mày rậm mắt to, cũng không xấu xí lắm.

Ngồi ở chỗ đó cười híp mắt, bên cạnh còn có hai nữ tử mặc áo lông cáo diêm dúa ngồi cùng. Tay của người trung niên, cả mười ngón tay đeo mười cái nhẫn, gần như là muốn làm mù mắt người ta vậy.

- Là Vương Đại Phát! Mẹ nó đồ trứng thối, loại nhà giàu mới nổi này, toàn bộ việc buôn bán gỗ ở thành Viêm Hoàng gần như là đều bị gãnắm trong tay.

- Người này có một đặc điểm, rõ ràng có thể đi lên lầu hai nhưng lại cố tình thích ngồi ở lầu một, hơn nữa chưa bao giờ che giấu khuôn mặt thật của mình. Nhìn thấy hai nữ nhân bên cạnh gã không? Nhìn có giống nữ tử chốn thanh lâu không? Nói cho các ngươi biết, hai nữ nhân kia tất cả đều là cao thủ chân chính! Là đệ tử trong môn phái đấy! Đều làm tiểu thiếp của Vương Đại Phát! Mẹ kiếp...

Trong đại sảnh có người thấp giọng nói:

- Ta coi thường nhất là cái loại nhà quê có vài đồng tiền dơ bẩn này, vật này là bảo vật có giá trị lịch sử đấy... chỉ dùng để hứng nước mưathôi à?

- Vương Đại Phát từ xưa đến giờ đã như vậy, chuyện dùng đàn làm củi, nấu chim hạc để ăn chẳng biết có bao nhiêu rồi, năm ngoái từng cùng một nhà giàu ở thành Viêm Hoàng ở chỗ này đấu phú(so xem ai giàu hơn về tài sản), giành được một cây cổ cầm có giá một vạn lượng bạc trắng, sau đó lại ngay tại trận đập cây cổ cầm kia, nói cái gì mà lão tử là người có tiền, thứ đồ hư này đập còn có thể nghe tiếng vang một cái, không phải thế thì lão tử muốn nghe một khúc đàn của nó sao? Nhìn đã muốn đập rồi!

Người nói chuyện này cách Sở Mặc không xa, với nhĩ lực của SởMặc nghe được rất rõ ràng.

Tay của Diệu Nhất Nương lạnh ngắt, kịch liệt run rẩy, rõ ràng là cũng nghe thấy người kia đang bàn tán, trong lòng vô cùng phẫn nộ.

- Bình tĩnh một chút!

Sở Mặc miệng không hề động, dùng thuật truyền âm, truyền tới tai Diệu Nhất Nương.

Đây là lần đầu tiên Sở Mặc dùng bản lĩnh này, cũng đồng thời là mộtloại công pháp trong một đống lớn mà Ma Quân truyền cho hắn.

Diệu Nhất Nương hình như là hơi ngẩn ra, khóe mắt liếc khuôn mặt không thay đổi của Sở Mặc, thở phào nhẹ nhõm, bàn tay run rẩy lạnh băng kia cũng chậm rãi mềm xuống.

Trên đài, Mập ca nói:

- Bây giờ có người ra giá hai trăm mười lượng hoàng kim, còn ai ra giá cao hơn không?

Tôn đỉnh thanh đồng này thực là không nhìn ra có điểm gì giá trị, cho dù đã từng dùng để chế thuốc nhưng ở nơi thế tục này có mấy ngườicó thể sử dụng chứ?

Dùng đốt củi thông thường mấy ngày mấy đêm e rằng nó cũng sẽ không có bất kỳ biến hóa nào.

Cho nên, những người có mặt ở đây cũng không có người thứ hai ra giá cho nó.

Sở Mặc cảm giác được ánh mắt kia lần nữa đặt trên người Diệu Nhất Nương. Sở Mặc không đi đón ánh mắt kia mà thuận tay cầm tấm bảng ở chỗ mình ngồi, giơ lên, thản nhiên nói:

- Hai trăm hai mươi lượng hoàng kim, vật này ta rất thích, chẳng biết Vương tiên sinh có thể bỏ thứ yêu thích, để lại cho tại hạ được không?

Vương Đại Phát ngồi ở hàng trước hơi ngẩn ra, không nhịn được ngoảnh đầu lại nhìn về phía sau một cái. Gã hiển nhiên là biết người khác đánh giá mình như thế nào, cái gì mà người nhà quê, nhà giàu mới nổi, thổ miết(dế trũi-thiển cận)... những việc như thế gã đã nghe nhiều rồi.

Không phải thế thì một đại thương nhân như gã cho dù không biết phong nhã như thế nào đi nữa cũng không đến nỗi vạn lượng bạc trắng mua cổ cầm để dập bể, trong xương cốt cũng đang phân cao thấp cùngmột số người.

Các ngươi không phải nói ta là dế trũi - nhà giàu mới nổi sao? Ta liền làm dế trũi - nhà giàu mới nổi cho các ngươi xem! Lão tử cứ có tiền như thế đấy, cho dù tùy hứng như thế, ngươi có thể làm gì được?

Đây chính là tính tình của Vương Đại Phát, các ngươi không tôn trọng ta, không sao, ta cũng không hiếm lạ gì cái sự tôn trọng của các ngươi!

Nhưng thật là không hiếm lạ gì sao? Nhưng mà không chiếm được thì có cách gì chứ?Bởi thế, được người ta gọi là tiên sinh...lại là lần đầu tiên từ lúc sinh ra đến nay của Vương Đại Phát.

Cho nên, cho dù người thanh niên kia mang theo một mặt nạ tươi cười, không thấy được khuôn mặt thật, cho dù gã vốn không quen biết đối phương nhưng vào lúc này, trong lòng Vương Đại Phát đột nhiên có một dòng nước ấm chảy qua, có một cảm giác được người ta coi trọng. Gần như trong nháy mắt đã coi người thanh niên không quen này là một người tri kỷ.

Nói vậy dường như có chút buồn cười, nhưng đó là sự thực từ rất lâu rồi, so với chuyện xưa còn đặc sắc hơn.Vì thế, vị Đại Vương gỗ của thành Viêm Hoàng này làm ra một hành động kinh người. Gã đứng lên, cười to nói:

- Ta đây là một tên nhà quê, lần đầu tiên trong đời được người ta tôn kính gọi là “tiên sinh”, trong lòng cực kỳ ấm áp, huynh đệ à, Vương Đại Phát ta đặc biệt gọi cậu một tiếng lão đệ, cái gì cũng đừng nói nhiều, tôn đỉnh này ta đây tặng cậu!

Vương Đại Phát nói xong, lại nói với Mập ca đang ở trên đài:

- Mập ca, hai trăm tám mươi lượng hoàng kim, ta đây muốn đưa cho vị huynh đệ kia! Con số phải may mắn một chút, lấy được một sự vui mừng.Sở Mặc sợ ngây người, toàn bộ những người khác trong đại sảnh bán đấu giá cũng đều sợ ngây người.

Rất nhiều người lúc này đều hối hận đấm ngực giậm chân, trong lòng nghĩ sớm biết gọi tên nhà quê Vương Đại Phát này một tiếng “tiên sinh” là có thể nhận được một món đồ cổ ngót 3000 lạng bạc trắng, chúng tôi cũng gọi luôn!

Sở Mặc sửng sốt một chút, phục hồi tinh thần lại cười khổ nói:

- Vương đại ca... Như vậy không tốt đâu?

Vương Đại Phát khoát tay chặn lại:

- Cậu cũng gọi ta là đại ca rồi, chẳng lẽ tôi không thể tặng cậu một món quà tặng năm mới sao? Cứ quyết định như vậy đi!

Sở Mặc có phần không biết nói gì, suy nghĩ một chút rồi ôm quyền về phía Vương Đại Phát, nói:

- Vương đại ca đúng là người sảng khoái, vậy ta cũng không khách khí với huynh nữa, tại hạ thiếu Vương đại ca một nhân tình!

- Ha ha ha, đâu có đâu, hôm khác đến phủ uống rượu!

Vương Đại Phát hào sảng cười nói, sau đó mặt vui vẻ ngồi trở lại chỗ, dường như 3000 lượng bạc trắng với gã mà nói chỉ là một con số mà thôi.Kết quả này khiến tất cả mọi người đều bất ngờ. Mập ca ở trên đài cũng không nghĩ tới, chỉ có điều một tôn đỉnh thanh đồng không có tác dụng gì lớn có thể bán ra với giá này coi như là vui mừng hết ý.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio