Thí Thiên Đao

chương 2130: gặp phật (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bởi vì thời gian trong không gian này đã bị Sở Mặc nắm trong tay.

Tuy là còn chưa khống chế hoàn toàn, nhưng thế cục đó đã quá bất lợi với Ô Long sơn chủ rồi.

Tu sĩ loài người này chính là tu sĩ nhân loại nắm giữ Đại Đạo chí cao. Thủ đoạn này cho dù những sinh linh còn lại bên kia cũng khó có thể sánh bằng.

Quyết chữ “Tiền” làm cho nguyên tố ngũ hành nơi này đều tập trungvề phía Sở Mặc.

Tất cả nguyên tố ngũ hành đều hóa thành từng pháp trận hung ác, rồi sau đó hình thành một sát trận thật sự! Một sát trận ngũ hành hoàn hảo! Vô cùng khủng bố.

Quyết chữ “hành” sau cùng những năm gần đây Sở Mặc rốt cục cũng có thu hoạch, mặc dù không thể đạt được trạng thái thiên- nhân hợp nhất nhưng cũng đã thấy được đạo. Thân hình của hắn theo ý nghĩ có thể trong nháy mắt xuất hiện ở bất kỳ một nơi nào mà thần thức có khả năng chạm tới. Nằm trong trạng thái Cửu Tự Chân Ngôn này dường như là vô địch.

Tiêu hao của nó đương nhiên là một con số kinh người, nhưng năng lượng dự trữ trong cơ thể Sở Mặc đủ để chống đỡ được loại tiêu hao lớn này. Vì thế, Sở Mặc không hề lo lắng về cuộc chiến về sau.

Phân thân của Ô Long sơn chủ bị một cước này của Sở Mặc đánh cho bay ra ngoài.

Sau đó, phân thân của Sở Mặc như bóng với hình điên cuồng tấn công. Đáng thương cho Ô Long sơn chủ lại lần nữa bi kịch.

Rõ ràng cảnh giới của y cao hơn Sở Mặc rất nhiều, hơn cả một cảnh giới lớn. Lý giải về đạo cũng hoàn toàn hơn Sở Mặc. Thân thể mạnh mẽ cũng không yếu hơn thân thể Tổ cảnh của Sở Mặc là bao, nhưng kết quả... bị Sở Mặc mạnh mẽ đánh bẹp.

Phân thân như vậy, bản tôn... cũng giống vậy!

Chiến lực cả người của Sở Mặc so với lần trước tỷ thí với Ô Long sơn chủ lại tăng lên rõ rệt. Dưới cái nhìn của Ô Long sơn chủ, nhân loại này... nhất định là một tên biến thái.

Từ năm tháng vô tận tới nay, những đại tu sĩ nhân loại mà y từng giết quả thực là ngàn vạn, nhưng chưa từng có ai đáng sợ như người này.

Trong cơ thể hắn dường như có sức mạnh vô cùng vô tận. Đạo hạnh của hắn, thần thông của hắn, pháp thuật của hắn... tất cả đều cao hơn tu sĩ cùng cảnh giới nhiều, có cảm giác làm người ta vô lực.

Lúc này, Sở Mặc lạnh lùng nhìn Ô Long sơn chủ, nâng đùi phải của hắn lên. Lục Tự Chân Ngôn sau khi đùi phải Sở Mặc đạp một cước về phía bản tôn của Ô Long sơn chủ thì ầm ầm bạo phát.

Loại Phật lực độc nhất vô nhị này nhìn có vẻ công chính bình thản, thật ra khủng bố vô song.

Phân thân của Ô Long sơn chủ soạt một cái trở lại trên người bản tôn, hợp với bản tôn từ hai thành một. Sau đó, sinh linh khủng bố đó rốt cục không nhịn được mở miệng:

- Rốt cục ngươi là ai?

Chân phải Sở Mặc hung hăng đá vào mặt của Ô Long Sơn Chủ vĩ đại.Bịch! một tiếng, thân thể cao lớn của Ô Long Sơn Chủ liền bay vèo ra ngoài.

- Bây giờ, ta là Phật gia nhà ngươi!

Tiếp theo, chân trái lại lưu loát đá một cái nữa theo sau chân phải, động tác cực kỳ mạnh lạc trôi chảy, sức mạnh cực kỳ lớn!

- Cái đá này là của Đạo gia nhà ngươi! Sau đó, cánh tay trái màu vàng kim xoay tròn một vòng, mang theo sức mạnh sấm sét tát mạnh lên mặt Ô Long Sơn Chủ, tạo thành hình bàn tay lớn đỏ tươi. Cái tát quá mạnh mẽ, cắt đứt luôn cả tiếng gầm gừ của gã.

- Cái tát này là cho cơn giận của đại gia nhà ngươi!

Cuối cùng, Sở Mặc dùng tay phải cầm lấy Thí Thiên, hung hăng chém tới.

Một đao này được chém ra khiến cho cả đất trời đổi sắc hãi hùng, chém ra một luồng hào quang màu đỏ ngòm cùng sát ý vô tận cực kỳkinh khủng, sắc bén đến mức không gì sánh được.

Theo bản năng, Ô Long Sơn Chủ liền giơ cánh tay lên chắn, trong nháy mắt rót toàn bộ pháp lực vào cánh tay khiến nó trở nên cứng rắn hết mức!

Rắc rắc!

Ánh đao màu đỏ ngòm của thanh đao tuyệt thế Thí Thiên lập tức chém rụng cánh tay của Ô Long Sơn chủ, khiến nó rơi xuống đất đầy bụi bẩn. Xương cốt dù cứng rắn đến không thể tưởng tượng nổi cũng không thể chống đỡ được dưới sự sắc bén của Thí Thiên!

Ô Long Sơn Chủ kêu lên một tiếng thảm thiết, âm thanh vang xa tưởng như vô tận.

Đường đường là một người ở cảnh giới Thái Thượng lại bị Sở Mặc – một tu sĩ Tổ cảnh đỉnh – chém rụng một cánh tay. Chuyện này dù là người ngu nghe được cũng sẽ cười gã thối mũi! Đây không chỉ là một chuyện không thể tin nổi, mà là không thể nào xảy ra trên đời!

Thân thể khổng lồ tưởng như chạm trời của Ô Long Sơn Chủ lập tứcnhạt đi, gần như chỉ trong nháy mắt đã chỉ còn lại một tàn ảnh nửa trong suốt. Dù gã sẽ không thật sự bị giết chết, nhưng chắc chắn sẽ thất bại ê chề!

Thua trước Sở Mặc – một tu sĩ loài người thậm chí thấp hơn gã một cảnh giới cực kỳ lớn. Nếu gã còn tiếp tục đánh nữa, cũng có thể gã sẽ khiến sức chịu đựng của Sở Mặc kiệt quệ, từ đó mà thắng cuộc bằng sức mạnh kinh khủng của gã. Vấn đề là gã có thể kiên trì được đến khi ấy không?

Cho nên, sau khi Ô Long Sơn Chủ liên tục bị ăn hành liền hơi nản chí. Đường đường một Thái Thượng, lại có thể bị Sở Mặc làm cho sợ hãi mà lui!

Hơn nữa, bây giờ không phải là giả bộ rút lui đợi một lát sẽ quay lại, mà là thật sự rời đi, không quay lại nữa!

Ở những nơi sâu nhất trong vũ trụ vẫn có thể nghe thấy tiếng gầm gừ tràn ngập giận dữ và không cam lòng của Ô Long Sơn Chủ. Chuyện này, mất mặt chỉ là vấn đề nhỏ, xấu hổ không còn chí tiến thủ mới là chuyện lớn! Có lẽ, dù là bất kỳ ai cùng cảnh giới như thế mà bị một người cảnh giới thấp hơn mình áp chế hoàn toàn như thế cũng đều có phản ứng như vậy! Sở Mặc ngoắc ngoắc tay, lưu loát thu cánh tay của Ô Long Sơn Chủ ban nãy bị chém xuống kia vào bên trong Thương Khung Thần Giám. Thứ này rất tốt! Tinh khí ẩn chứa bên trong nó phong phú như không có giới hạn vậy, dù với tu sĩ nào thì cũng là nguyên liệu nấu ăn cao cấp!

Con ưng khổng lồ màu lam bên kia từ chỗ mai phục đi tới cùng Kỳ Tiêu Vũ, vẻ mặt vẫn hết sức kinh hãi.

Lần đối chiến Ô Long Sơn Chủ này tại sao lại chênh lệch lớn với trận trước đến thế? Thì ra Sở Mặc hắn vẫn luôn giấu tài!

Con ưng khổng lồ màu lam nhìn Sở Mặc, sau đó thốt lên:

- Chủ nhân! Ta hi vọng có thể đi theo ngài từ giờ về sau!

Sở Mặc nhìn con ưng một cái:

- Đi theo ta sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm. Có thể sẽ chết đấy.

- Không sao cả. Chỉ khi đi theo cường giả tuyệt thế như ngài, ta mới có thể thật sự trưởng thành. Nếu không, ta mãi mãi chỉ là một sinh linh chỉ tạm được coi là mạnh mẽ, mãi mãi không thể trở thành cường giả chân chính.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio