Thí Thiên Đao

chương 2160: đám người kia không dễ chọc đâu (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đây là một loại tín nhiệm.

Người ta nói phải có trước có sau, tuy Sở Mặc rất trẻ tuổi, những sinh linh ở đây dù là loài người hay không phải người, nếu tính theo tuổi tác thì tùy tiện một ai đều lớn hơn Sở Mặc rất nhiều, nhưng bọn họ cũng không ngại đi theo bên cạnh một “vãn bối trẻ tuổi”.

Đối với người tu hành mà nói, cái này không mất mặt chút nào.

Thậm chí, chuyện như kiểu một tu sĩ già mấy ngàn năm tuổi, gọi một tu sĩ mấy trăm tuổi là thầy cũng khá thường gặp trong giới tu hành. Người giỏi hơn làm thầy, hầu hết thời điểm, một câu chỉ bảo của người thầy, có thể thắng mười năm khổ sở tu luyện.

Càng chưa nói ân tình mà Sở Mặc dành cho bọn hắn còn nặng hơn thầy trò. Nếu nói là ân cứu mạng cũng không hề ngoa.

Mà những người lựa chọn đi theo Sở Mặc sớm nhất, cũng đã trở thành nòng cốt của Sở Mặc trong lối đi.

Sở Mặc chưa từng nghĩ tới muốn thành lập một thế lực khổng lồ tới cỡ nào, nếu muốn như vậy, thì hắn đã không rời khỏi Liên minh Tinh Anh rồi. Nhưng hắn muốn xây dựng lại vương tộc họ Sở, dựa vào sức một mình cũng là vô cùng khó khăn, bây giờ có nhiều người đi theo cạnh hắn như vậy, tin chắc quá trình đó sẽ thoải mái hơn rất nhiều.

Cho nên Sở Mặc cũng chẳng khách sáo gì với đám người kia, mang theo bọn họ đi thẳng một mạch về hướng đông.

Phế tích của vương tộc họ Sở, nằm ở phía Đông Bắc của cả lối đi.

Vốn dĩ tỷ vạn dặm sơn hà nơi đó, đều thuộc về vương tộc họ Sở. Cùng với sự sụp đổ chỉ trong một đêm của vương tộc họ Sở trong mười mấy kỷ nguyên trước, mười mấy tỷ vạn dặm núi sông này theo thời gianđã bị mấy cổ tộc chia nhau hết rồi.

Đất vô chủ, ai chiếm mà chẳng được. Sẽ không ai để nó bị bỏ hoang như vậy.

Chỉ có đất tổ của vương tộc họ Sở cho tới nay mới vẫn là phế tích. Theo truyền thuyết, đó là nơi từng bị đại tổ tấn công, tràn ngập hơi thở mơ hồ. Cộng thêm sự tôn kính mà mấy cổ tộc kia dành cho vương tộc họ Sở, vì vậy, đã trải qua mấy trăm vạn năm, nơi này cũng không có ai đến quấy rối.

Lúc đoàn người Sở Mặc còn cách phế tích của vương tộc họ Sởkhoảng nửa ngày đường, liền bị một đoàn người ngăn lại ngoài ý muốn.

- Ai? Đây là lãnh địa của cổ tộc Đông Phương, người không nhiệm vụ mau lùi lại.

Người nói chuyện là một tu sĩ trung niên, hơi thở vờn quanh thân đang ở bậc tổ cảnh. Y có chút cảnh giác nhìn đám người trước mắt.

Không nhìn ra tu vi Sở Mặc sâu hay cạn, nhưng có thể cảm giác được hắn là hạt nhân của đám người kia. Được mọi người vây vào chính giữa.

Bọn Tử Đạo, Âu Dương Phỉ, Mông Nã, Thiên Không lão tổ, con khỉ, La Lan, Thiên Thu, Thanh Cổ cùng Huyền Huyền thoạt nhìn đã thấy không đơn giản. Không nói đến hơi thở hùng mạnh trên thân họ, chỉ đơn thuần nhìn khí chất của họ thôi đã thấy rất khác so với tu sĩ bình thường rồi.

Tuy rằng hơi thở dao động trên người lục đại thánh hơi yếu hơn một chút, nhưng khí thế của họ, lại chẳng yếu chút nào!

Sở Mặc cũng không cho Kỳ Tiêu Vũ cùng Thủy Y Y xuất hiện vào lúc này, toàn bộ những sinh linh không phải người đều đang yên tĩnh tu luyện trong thế giới của Thương Khung Thần Giám. Tuy là hắn chưa từng muốn thành lập một thế lực lớn, nhưng trên thực tế, chỉ dựa vào lực lượng bây giờ của hắn thì đã có thể san bằng rất nhiều gia tộc rồi.

- Đạo hữu, ta không có ác ý, chỉ muốn mượn không phận nơi này để đi ngang qua thôi.

Thiên Không lão tổ trực tiếp tiến lên phía trước, chắp tay nói với người trung niên này.

Trên thực tế, phản ứng của người trung niên thuộc cổ tộc Đông Phương này có chút thái quá. Việc người như bọn Sở Mặc đi ngang qua không trung thuộc địa phận các cổ tộc nhiều không kể xiết. Người ta lạikhông phải muốn tới bên trong cổ tộc gây rối, cớ gì mà không cho người ta đi qua.

Cũng không phải sơn tặc: đường này là ta mở, cây này do ta trồng…

Tuy nhiên Thiên Không lão tổ vẫn rất khách sáo, không muốn gây chuyện.

Người trung niên thuộc cổ tộc Đông Phương nghe vậy khẽ cau mày, sau đó nhìn về phía đám người kia nói:

- Mảnh lãnh thổ này hoàn toàn thuộc về cổ tộc Đông Phương chúng ta, các ngươi nói muốn đi ngang qua, không biết định đi tới nơinào?

Tính tình con khỉ lại không tốt như vậy, nó có chút muốn nổi cơn. Nhưng Âu Dương Phỉ lại âm thầm ngăn cản:

- Hầu ca, chớ tức giận.

Sau đó, Âu Dương Phỉ mỉm cười, đi từ phía sau tới, khẽ hành lễ với người trung niên:

- Đạo hữu, chúng ta sẽ không dừng lại trên lãnh thổ của cổ tộc Đông Phương, còn định đi đâu… thì vấn đề này hơi khó nói.

Lúc này, một tu sĩ tổ cảnh thoạt nhìn rất trẻ tuổi lạnh lùng mở miệng:

- Không gì mà không nói ra được, các ngươi đã đi sâu vào lãnh thổ của cổ tộc Đông Phương…

Y còn chưa dứt lời, Sở Mặc liền lên tiếng. Trước đây hắn đã từng biết đến cổ tộc Đông Phương rồi, tuy rằng không rõ ngọn ngành lắm, nhưng lại biết rằng, sau khi vương tộc họ Sở sụp đổ, cổ tộc Đông Phương này là cổ tộc đầu tiên nhanh chóng thâu tóm một vùng ranh giới rộng lớn vốn thuộc về vương tộc họ Sở, xem như là nhà chiếm lợi lớn nhất trong số các cổ tộc kia.

Vì vậy, đối với cổ tộc Đông Phương này, Sở Mặc không thấy có hảo cảm gì.

- Mảnh đất dưới chân các ngươi này, trăm vạn năm trước còn chưa phải của các ngươi.

Sở Mặc từ tốn nói:

- Chúng ta không muốn dính líu phiền phức, không có nghĩa là chúng ta sợ phiền phức.

- Lời này của ngươi là có ý gì?

Tu sĩ tổ cảnh trẻ tuổi kia trực tiếp xù lông, căm tức nhìn Sở Mặc:

- Ngươi muốn khiêu khích cổ tộc Đông Phương?

- Phiền nhất là loại người như ngươi.

Sở Mặc nói xong, đánh thẳng tay. Người bên cổ tộc Đông Phương nhất thời lâm vào náo loạn. Vô số pháp khí, phép thuật bay về hướng Sở Mặc.

Trái lại đám người bên Sở Mặc chỉ cười hì hì xem cuộc vui, không hề có ý định ra tay giúp đỡ.

Bởi vì căn bản là không cần!

Đây chính là yêu nghiệt có thể đánh bại cả đầu sỏ cảnh giới Thái Thượng của đạo tặc Toa Lan, chỉ với đám người của cổ tộc Đông Phương này sao làm gì hắn được? Quả nhiên, một chuỗi tiếng nổ đùng đùng đoàng đoàng kết thúc, đám người bên cổ tộc Đông Phương kia toàn bộ há miệng trợn mắt.

Pháp khí mà họ sử dụng đều đã vỡ vụn!

Những phép thuật công kích mà họ tung ra thậm chí còn chẳng làm lay động nổi một cọng lông măng của thanh niên tóc trắng kia!

Cái này thì quá mức rồi chứ?

Dù là một tổ cảnh đỉnh cao cũng không dám nói có thể nhẹ nhàng đỡ được trận công kích vừa rồi của họ đâu đấy? Lẽ nào thanh niên tóc trắng này, lại là một Thái Thượng?

Không thể… Tuyệt đối không thể nào!

Một tay Sở Mặc chộp tới tên tổ cảnh trẻ tuổi kia.

- Thả ngài ấy ra!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio