Nhưng Sở Mặc biết đó không phải.
Lão tổ thái thượng trong lối đi… lại lần nữa họp lại với nhau, thảoluận cách ứng đối lần thứ ba, với chuyện của vương tộc họ Sở.
- Sở công tử đã trở về.
Giọng nói lành lạnh của Đông Phương Vân vang lên, ngồi nơi đây chỉ là một pháp thân của y, thoạt nhìn cao lớn không gì sánh được, đội trời đạp đất, toàn thân tỏa ánh hào quang.
Đây là một không gian rất đặc thù, nhìn như một thế giới thu nhỏ, nhưng thực tế không phải chân thân của các lão tổ thái thượng đang xuất hiện ở nơi này.
Số người ở đây tổng cộng là mười ba. Họ lần lượt tới từ mười ba cổtộc trong lối đi.
- Giết.
Một lão tổ thái thượng từ tốn nói.
- Ai đi giết?
Một lão tổ thái thượng khác hỏi.
- Cùng đi.
Có người nói.
- Đúng, cùng đi.
- Nếu năm đó mọi người cùng nhau quyết định làm như vậy, thì bây giờ không ai có thể trốn tránh được.
- Sở công tử dám xuất hiện trên thế gian, còn trở lại gây dựng trên chính phế tích vương tộc họ Sở, chứng tỏ hắn đã biết hết mọi chuyện. Các ngươi đều rõ ràng rồi đấy, cái gì mà “đại tổ” là không lừa hắn được rồi.
Đông Phương Vân chậm rãi nói:
- Đứng mũi chịu sào là gia tộc Đông Phương chúng ta, nhưng ta nghĩ, tâm tư của hắn sẽ không chỉ dành cho một mình gia tộc Đông Phương đâu.
- Chúng ta hiểu.
Có lão tổ chậm rãi mở miệng.
- Cho nên, không có gì đáng nói, giết hắn thêm lần nữa!
- Chưa nói tới thêm lần nữa, chúng ta đã giết được hắn bao giờ đâu.
- Lúc hắn còn làm thủ lĩnh thì cũng chỉ là trời phạt…
Có lão tổ yếu ớt nói:
- Hắn không dễ bị giết như vậy.
- Vậy thì cũng phải giết! Nếu không… chắc chắn lối đi sẽ bị hắn quấy đến long trời lở đất!
- Đúng, phải giết!
- Được, nếu ý kiến đã thống nhất…
Đông Phương Vọng trầm giọng nói, đột nhiên y ngây ngẩn cả người.
Hết thảy lão tổ thái thượng ở nơi này đều đồng loạt ngẩn ra.
Bọn họ đều là đấng tôi cao trên thế gian này, sức cảm ứng với khí cơ là không ai bằng! Vào lúc này, đột nhiên toàn bộ bọn họ đều cảm thấy, dường như trong không này… có xuất hiện một đấng tối cao khác!
Lúc này, một tiếng tụng Phật vang lên:
- A di đà phật.
Một tiếng niệm đạo khác:
- Vô Lượng Thiên Tôn.
Đồng thời vang lên.
Sau đó, giữa toàn bộ không gian triệt để… lặng ngắt như tờ! Đã không còn lấy chút xíu tiếng động nào!
Loại áp lực bàng bạc này gần như muốn khiến mười ba lão tổ thái thượng bị đè nén không thể nào thở nổi.
Bọn họ lập tức biết là ai tới. Nhưng khiến họ khó tin là hai vị kia vậy mà có thể tìm tới nơi này, càng khiến họ khó tin là, hai vị này lại đi nhúng tay vào?
Năm xưa khi vương tộc họ Sở bị hủy diệt thì cả hai vị này không ai đứng ra nói gì mà! Đây là tình huống gì chứ?
Một giọng nói tràn ngập từ bị chậm rãi vang lên:
- Thị phi.
Một giọng nói tràn ngập uy nghiêm cũng cất tiếng:
- Thiện ác.
Giọng từ bi nói:
- Đạo trời.
Giọng uy nghiêm nói:
- Nhân quả.
Giọng từ bị niệm phật:
- A di đà phật, biển khổ vô biên, quay đầu là bờ.
Giọng nói uy nghiêm niệm đạo:
- Vô lượng thiên tôn, tiếp tục có sát tâm, vĩnh viễn rơi xuống vực sâu.
Tiếp theo, sức mạnh từ bi biến mất, sức mạnh uy nghiêm… cũng không thấy đâu. Toàn bộ không gian thần bí yên tĩnh tới cực hạn!
Mười ba vị lão tổ thái thượng đều đứng đó, bọn họ đã sống trong năm tháng vô tận, trải qua vô số lần luân hồi!
Bọn họ, gần như là những người đã sống từ thuở hồng hoang vũ trụ tới nay!
Cho tới giờ, họ chưa từng bị người ta uy hiếp trực diện như vậy!
Có ý gì? Cái gì là thị phi thiện ác? Cái gì mà nhân quả đạo trời? Biển khổ vô biên quay đầu là bờ? Cái gì là còn có sát tâm vĩnh viễn rơi xuống vực sâu?
Thực ra mấy câu này gộp lại chỉ có ý là: Dám động đến vị Sở công tử kia thì các ngươi đều phải chết! Đến cơ hội luân hồi cũng không có!
Không biết qua bao lâu, có lẽ là trong nháy mắt, có lẽ như một lần luân hồi dài đằng đẵng. Rốt cuộc có một lão tổ nói với tiếng rét lạnh:
- Hai người họ, đây là đang uy hiếp chúng ta?
- Rất hiển nhiên, đúng vậy. Một lão tổ khác nói.
- Bọn họ dựa vào đâu?
Trong giọng nói của lão tổ thái thượng thứ ba tràn đầy phẫn nộ. Toàn bộ không gian đều quanh quẩn giọng nói tức giận của y.
- Dựa vào việc nếu họ bỏ đi thì cả lối đi sẽ sụp.
Lão tổ thái thượng thứ tư nói.
Tiếp theo, lại là một khoảng im lặng dài
Sắc mặt của pháp tướng vị lão tổ thái thượng gia tộc Đông PhươngĐông Phương Vân khó coi tới cực hạn.
Những ý chí tối cao đại biểu cho cả lối đi là lão tổ thái thượng này vậy mà lại bị hai tồn tại cùng cảnh giới với họ uy hiếp!
Nhưng nghẹn một nỗi là… họ không dám phản kháng!
Đúng vậy, tới cảnh giới như họ rồi sẽ không cần ai dạy xem có thể làm gì và không thể làm gì. Họ hiểu hơn bất cứ sinh linh nào!
Bọn họ bị uy hiếp, bị bắt nạt, nhưng không thể phản kháng, cũng không dám phản kháng.
Quá khoa trương nha! Quá oan uổng nha! Đúng là khiến người ta khó tin.
- Không có khả năng mười ba cổ tộc không diệt được một Sở công tử đâu…
Một Cổ tổ yếu ớt nói.
Đột nhiên có người phát biểu:
- Trận chiến với Khôi Địa có chút kỳ quặc.
- Vậy cũng có thể giết hắn mà. Đông Phương Vân Lạc cường ngạnh:
- Đã thế, các tộc phát binh, trực tiếp giết hắn đi.
- Trừ chúng ta ra, ai có thể đi vào cái di chỉ nhỏ này chứ?
- Vậy thì dùng biện pháp khác. Chẳng lẽ hắn cứ ở mãi trong đó không ra ngoài à?
Cổ tổ khác lạnh lùng:
- Chẳng lẽ chúng ta sống lâu như thế mà lại không đối phó được với một thằng nhóc như hắn sao?
Sau đó, thân ảnh ba người dần dần biến mất. Không gian thần bí cứnhư bọt biển sụp đổ, như thể nó chưa từng xuất hiện trên thế gian.
Tiếp đó, gia chủ của mười ba cổ tộc trong thông đạo nhận được một mệnh lệnh kỳ quái.
- Không tiếc bất cứ giá nào, phái người đến di chỉ Vương tộc Sở thị, đánh chết Sở công tử.
Mệnh lệnh này được ưu tiên hơn cả chiến tranh với Khôi Địa sinh linh.
Gia chủ các cổ tộc đều kinh ngạc, thậm chí chấn động. Giống ĐôngPhương Thắng, bọn họ đều là người biết chuyện, biết rõ nguyên nhân vì sao Vương tộc Sở thị bị hủy diệt. Nhưng bọn họ không nghĩ tới Sở công tử đã trở về.
Cổ tổ đã hạ pháp chỉ thì chắc chắn chuyện này là thật. Trong suy nghĩ của các cổ tộc, Sở công tử còn nguy hiểm hơn cái đám sinh linh Khôi Địa kia cả trăm ngàn lần.