Thí Thiên Đao

chương 2259: sắp đặt của những bậc vô thượng tối cao (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đây là thời kỳ tốt nhất để một người thật sự có năng lực có thể nhanh chóng bộc lộ tài năng. Nhưng đây cũng là thời kỳ xấu nhất, vì ngươi không thể biết tiếp theo sẽ có biến hóa như thế nào xảy ra.

Đây là một thời đại giả dối quỷ quyệt nhất từ vạn cổ đến nay, suốtbao nhiêu năm Thông đạo và hơn một nghìn năm của vũ trụ này nữa!

Bên ngoài rốt cuộc tình hình đang như thế nào, những tồn tại bên ngoài Thông đạo đang muốn làm gì? Muốn làm cái gì cơ chứ? Thế giới tràn ngập những thân thể Bàn Cổ thần trong truyền thuyết kia là thế giới như thế nào? Liệu có giống với lời lão hòa thượng và lão đạo sĩ đã kể, rằng đó là một nơi được xưng là Tiên giới, nhưng cũng tràn ngập tranh chấp và chém giết hay không?

Việc này hiện giờ giống như một bí ẩn to lớn. Một người chưa bao giờ lạc vào một cảnh giới kỳ lạ nào đó thì vĩnh viễn không bao giờ cảm nhận được cảm giác mạnh mẽ rộng lớn này. Nếu như bỏ cuộc, thì vĩnh viễn chỉ có thể yên phận làm một con kiến, vĩnh viễn không hiểu được loài người trong cả thế giới này, vĩnh viễn làm một con cá trong bể nước. Dù cho bơi lội trong nước vui sướng đến đâu cũng không có cách nào có thể nhận thức được bầu trời rộng lớn, mênh mông bên ngoài.

Sở Mặc muốn trở thành người đứng trên những con kiến của thế giới loài người kia, muốn làm con cá nhảy ra khỏi bể nước. Như thế, chắc chắn hắn phải có được trí tuệ và nghị lực lớn đến vô tận thì mới có thể có cơ hội thật sự lĩnh ngộ được cảnh giới chí cao.

Hắn thật ra luôn luôn cố gắng bước đi trên con đường ấy, tốc độ hắnđi cũng đã rất nhanh, luôn luôn bỏ lại hết người bạn này đến người bạn khác ở đằng sau. Điều ấy rất bất đắc dĩ, rất bi thương, nhưng hắn làm sao có thể tránh?

Người nào sẽ hy vọng cả thế gian đều là kẻ địch của mình chứ? Người nào sẽ sẵn lòng đi đến cuối con đường, bên người chỉ còn lại sự cô đơn lẻ loi?

Cũng may, tại con đường cuộc đời của hắn vẫn có những người thầy tốt, những người bạn tốt làm bạn với hắn, chưa hề để hắn thật sự phải nếm trải cảm giác cô đơn. Nhưng hôm nay, hai người thầy – bạn thật sự rất tốt của hắn lại muốn rời bỏ hắn mà đi, khiến cho trong lòng Sở Mặc sinh ra sự bi thương và sợ hãi sâu sắc, to lớn.

Hắn cảm thấy bản thân còn chưa kịp chuẩn bị thật sự tốt.

Âm phật to lớn của lão hòa thượng vang lên trong tinh thần của Sở Mặc:

- Nhóc con, đây là một thế giới đầy quỷ quyệt, có rất nhiều chuyện chúng ta cũng không thể thật sự quyết định nổi. Nhưng cậu chắc chắn có thể có khả năng trở thành biến số to lớn, trở thành một người có thể phá vỡ nó, bay ra thế giới bên ngoài. Chúng ta thật sự cũng không hề chết, đến cảnh giới như chúng ta, nếu mất đi thân thể, chỉ sống bằng tinh thần ở trên đời này mới là một loại tự do tự tại lớn hơn nữa. Những điều chúng ta có thể giúp cậu thật ra chỉ ít ỏi như vậy mà thôi. Trong tương lai gần, cậu chắc chắn có thể tự tay vạch trần mọi chuyện!

Lão hòa thượng nói xong liền truyền một thần niệm đến sâu trong tinh thần của Sở Mặc. Trong thần niệm có chứa toàn bộ lý giải và tâm đắc của lão về Lục Tự Chân Ngôn, thậm chí còn có cả toàn bộ kinh văn và đạo lý của Phật giáo.

- Có một số thứ vẫn phải truyền thừa tiếp. Mặc dù thế giới Thông đạo tan vỡ, nhưng nó sẽ không bị hủy diệt hoàn toàn đâu. Thần vô tình, nhưng thần cũng rất nhân từ, sẽ luôn để lại chút hy vọng sống cho mọi sinh linh trên thế giới, truyền thừa lại mồi lửa sinh cơ xuống. Đó là trí tuệ… Chỉ cần có trí tuệ, nhất định sẽ có thể thai nghén, sinh ra một sinh linh mạnh mẽ, một ngày nào đó, thế giới này sẽ thật sự thống nhất thôi!

Âm thanh của lão hòa thượng dần biến mất trong tinh thần của Sở Mặc. Sau đó, bức tranh đại Phật đang chiến đấu với người đàn ông toàn thân đồ trắng trong tinh thần của Sở Mặc cũng dần dần biến mất theo.

Lão hòa thượng và lão đạo sĩ đều không nói rõ ràng, nhưng Sở Mặc cũng đã hiểu. Bọn họ đang sử dụng chính tính mạng của mình… tranh thủ thời gian cho hắn, cho hơn một ngàn vũ trụ trong Thông đạo! Bây giờ, cả bầu trời của thế giới Thông đạo đều bao phủ một màu đen tối tăm, dường như đến khi màu đen kia chạm tới mặt đất, thế giới sẽ rơi vào ngày tận thế vậy!

Nhưng Sở Mặc hiểu rõ, màu đen tối tăm kia là một sự bảo vệ!

Đó là một vòng bảo vệ do niệm lực và lòng từ bi của lão hòa thượng và lão đạo sĩ hóa thành, che chở thế giới mênh mông và hoa mỹ này! Che chở cho toàn bộ sinh linh trên thế gian!

Từ bi đến vô cùng tận! Bởi vì, trong lòng bọn họ thật sự đã không còn phân ra đúng sai, phải trái nữa từ lâu. Là từ bi thật sự!

Đáng tiếc, sinh linh trong Thông đạo không biết, cũng không thể hiểu những điều ấy. Tất nhiên dù là lão hòa thượng hay lão đạo sĩ thì bọn họ cũng đã hoàn toàn không màng đến mọi thứ trong hồng trần nữa, cho nên cũng hoàn toàn không thèm để ý tới những điều này, để ý xem sinh linh trên thế gian khi nghĩ tới bọn họ liệu có cảm thấy biết ơn hai người hay không. Bọn họ không thèm quan tâm!

Nếu không, bọn họ cũng không thể nào lại có thể giúp đỡ Sở Mặc công khai tiêu diệt đến chừng bảy phần Thái Thượng Cổ Tổ trong Thôngđạo như vậy!

Những đánh giá của thế gian với bọn họ giống như là mây khói mà thôi. Gió thổi qua sẽ tiêu biến.

Nhưng đối với Sở Mặc mà nói, vẫn có một số việc mà hắn nhất định phải khiến cho toàn bộ sinh linh tồn tại trên thế giới này biết tới.

- Lão hòa thượng và lão đạo sĩ có thể không thèm để ý những điều này thật đấy, nhưng ta thì chưa đến cấp độ như bọn họ. Ta vẫn để ý, ta chắc chắn sẽ khiến cho sự tích của bọn họ truyền khắp cả Thông đạo và đại Vũ Trụ bên dưới nó kia! Ta chắc

chắn sẽ khiến cho mọi sinh linh đềuhiểu, hai người bọn họ là những tồn tại như thế nào!

Trong lòng Sở Mặc âm thầm lập lời thề.

Lúc này, chợt có một luồng sáng màu trắng, tuy trắng sáng nhưng không hề chói mắt chiếu vào trong tinh thần của Sở Mặc.

Dường như đã lĩnh ngộ trong nháy mắt vậy, một cảm giác trước nay chưa từng có đã xuất hiện trong tim Sở Mặc.

Đó là một lĩnh ngộ hơn hẳn cảnh giới Tổ cảnh, đó là đạo và pháp đã tiến vào một lĩnh vực khác! Lĩnh vực đó tên là Thái Thượng!

Sở Mặc ngẩng đầu nhìn về phía tấm màn đen kia. Hai mắt hắn dường như có thể xuyên thấu qua tấm màn, xuyên thấu kết giới vô tận, dường như có thể nhìn thấy vị đại Phật và lão đạo sĩ đỉnh thiên lập địa, chân đạp vạn cổ đang chiến đấu quyết tử cùng kẻ thù.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio