Một nhân vật nhỏ ở Linh giới thì có thể có năng lực cường đại gì?
Cho nên, tên thanh niên Thánh cảnh cười lạnh nhìn Sở Mặc, lạnhlùng nói:
- Ta đang nói chuyện với ngươi đấy, ngươi không nghe thấy hả? Đồ chó này, ở đây là nơi ngươi có thể tùy tiện tới hay sao?
Lúc này, Sở Mặc rốt cục nhìn thoáng qua tên thanh niên Thánh cảnh sau đó than nhẹ một tiếng:
- Ngươi là con cháu nhà ai, tại sao lại không lễ phép như vậy? Còn chẳng chút hiểu chuyện nữa! Ta không phải đã nói với ngươi rồi sao? Theo đuổi con gái không phải kiểu ngươi đang làm đâu. Ngươi trả lời ta thế nào? Chửi ầm lên, sau đó lạnh giọng uy hiếp, trưởng bối của ngươi dạy ngươi nói chuyện như thế đấy hả? Tên tu sĩ Thánh cảnh vẻ mặt tỉnh rụi, nhìn Sở Mặc. Từ nhỏ tới lớn, người có thể nói chuyện như thế với y hình như... cũng chỉ có lão tổ trong gia tộc. Hơn nữa, đó cũng là trước khi y bước vào cảnh giới Chí Tôn. Từ sau khi y bước vào cảnh giới Chí Tôn thì không còn ai dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với y nữa.
- Ngươi, ngươi đang nói chuyện với ta?
Tên tu sĩ Thánh cảnh trợn mắt há hốc mồm nhìn Sở Mặc, chỉ có điều trong lòng y tự nhiên cảm giác nhân loại này nhìn rất quen mắt, rất giống người nào đó trước y đã từng gặp.
Toàn bộ Viêm Hoàng Đại Vực thật ra có lưu truyền rất nhiều bứchọa vẽ Sở Mặc. Chỉ có điều tấm nào cũng là hình tượng tóc đen. Cho nên tên tu sĩ Thánh cảnh này tuy nhìn Sở Mặc đặc biệt thấy quen mắt nhưng cho dù thế nào cũng chưa từng liên hệ với vị thần khai sáng Viêm Hoàng Đại Vực.
Cũng cơ bản là không nghĩ tới được. Ai có thể tin, một Chí Tôn nhàm chán ở Linh giới như Kim Minh sẽ dẫn vị Đại Thần như Sở Mặc tới được chứ?
Lúc này, Sở Mặc nhìn thoáng qua Kim Minh, sau đó hỏi:
- Cậu muốn xử lý thế nào? Dù sao, Viêm Hoàng Đại Vực là quê hương của Sở Mặc. Ân, oán, tình, cừu năm xưa đã sớm chấm dứt, cũng nhạt nhòa đi nhiều. Đối với Sở Mặc, trong lòng hắn và tâm trí hắn cơ bản cũng chẳng thèm lưu ý những đứa trẻ này. Chỉ có điều Kim Minh là bằng hữu của hắn, là tiểu huynh đệ của hắn, hắn không muốn làm tiểu huynh đệ của mình khó chịu trong lòng.
Càng không nói tới thanh niên Thánh cảnh này, sát ý dối với Kim Minh cũng rất thật. Cho nên, hắn muốn biết ý của Kim Minh.
Chỉ có điều những lời nói của Sở Mặc coi như đã hoàn toàn làm tên thanh niên Thánh cảnh phát bực. Kim Minh vẫn không nói gì, y cườilạnh một tiếng, bay thẳng tới ra tay với Sở Mặc:
- Loại người như ngươi thực sự là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Không bắt ngươi chịu chút đau khổ thì ngươi thật không biết...
Ầm!
Trên không phía xa nhất thời truyền tới một tiếng nổ vang.
Ngay cả trên không cũng bị đánh thành một con đường hư vô. Sức mạnh Thánh cấp cuồn cuộn mãnh liệt trào dâng về phương xa vô tận.
Một chiêu này của y tựa như đã dùng hết toàn bộ sức mạnh, thậtmuốn đánh chết Sở Mặc.
Nhưng vấn đề là tên thanh niên tóc trắng này chỉ đứng ở đó, không chịu nhúc nhích. Nhưng một chiêu của y lại hoàn toàn không thể đụng tới đối phương.
Thanh niên Thánh cảnh trợn tròn mắt. Y nhìn tay mình, sau đó lại nhìn Sở Mặc.
Lúc này, Kim Minh ở một bên nói:
- Tuy hắn đáng chết, chỉ có điều... coi như xong đi. Ca, gặp lại huynh là việc ta vui nhất. Chúng ta tìm một chỗ làm chén đi! Ba ngàn năm rồi, ta chưa bao giờ vui vẻ như hôm nay.
- Thả hắn?
Sở Mặc hỏi.
- Ừ, thả đi.
Kim Minh tùy tiện nói.
Sau đó đi thẳng về phía Sở Mặc.
Người vây quanh Kim Minh lúc này cũng đã nhìn ra được điểm không bình thường, theo bản năng, nhường ra một con đường. Cứ vậynhìn Kim Minh đi tới bên cạnh Sở Mặc.
Thanh niên Thánh cảnh tuy trong cốt tủy tràn ngập sự nóng nảy, cũng rất ngông cuồng nhưng còn chưa tới mức ngu ngốc không có trí óc. Nếu đến bây giờ y còn không nhìn ra thanh niên tóc trắng này là một cường giả có một không hai, vậy y cũng chẳng sống được lâu tới vậy.
Cho nên, mắt thấy Kim Minh đi tới, trong mắt của y tuy là lóe ra lạnh lẽo cùng không cam lòng, nhưng không lên tiếng.
Lúc này, Sở Mặc bay thẳng lên trời, dẫn theo cả Kim Minh bay về phương xa. Chỉ có điều tiếp theo, hắn dừng bước, không quay đầu mà từtốn nói:
- Theo đuổi con gái nhà người ta không có gì lớn. Nhưng ngươi vô cùng ngang ngược, ta nghĩ, năm xưa Sở Mặc xây dựng lại Viêm Hoàng Đại Vực để cho tu sĩ của thế giới này có thể thoát khỏi gông cùm tu luyện tới cảnh giới cao hơn không phải là vì muốn thấy loại người như ngươi có thể ngang ngược khắp nơi. Nếu không, còn không bằng phong ấn thế giới này lại.
Nói rồi Sở Mặc dẫn Kim Minh đi.
Đám người đó đứng ngây ở đỉnh tuyết sơn, cả người vã mồ hôi lạnh như tắm. Một lúc lâu sau, tên thanh niên Thánh cảnh đột nhiên quát to một tiếng:
- A, ta, ta... ta rốt cuộc biết hắn là ai rồi!
Những người khác đều ngơ ngác nhìn tên đó.
Tên tu sĩ Thánh cảnh hít sâu một hơi, sắc mặt trắng bệch lẩm bẩm:
- Sở Mặc... Hắn chính là Sở Mặc, hắn chính là Sở Mặc! Ta, ta lại dám mắng Sở Mặc một trận! Hắn lại... không chấp nhặt với ta! Không giết ta?
... Tên thanh niên Thánh cảnh sau khi nói xong thì hai đầu gối mềm nhũn, quỳ sụp xuống cuống quít dập đầu về phía Sở Mặc rời đi.
Không có sức mạnh nào có thể bảo vệ mình, cho nên trán của y nhanh chóng dính đầy tuyết trắng cũng rỉ ra máu tươi.
Đám người ở phía sau y sau khi nghe chủ nhân bọn họ nói những lời đó rồi thì mỗi người đều sợ tới choáng váng. Tất cả hai đầu gối mềm nhũn quỳ ở đó, dập đầu về phía Sở Mặc rời đi.
Không lâu sau, tên thanh niên Thánh cảnh về tới gia tộc trước tiên là nói toàn bộ đầu đuôi chuyện đó cho những lão tổ Thánh cảnh đỉnh. Khilão tổ hỏi y làm thế nào đóan ra người nọ là Sở Mặc, tên thanh niên Thánh cảnh hồi đáp:
- Trước đó ta đau khổ theo đuổi Phương Lan nhưng nàng không để ý tới ta. Vì vậy ta phải đi điều tra nàng ở khu vực Linh giới. Chuyện của hắn ở trong toàn bộ khu vực Linh giới đều trở thành truyền thuyết kể cho mọi người nghe nhiều nhất. Vì vậy, ta biết chỗ của Kim Minh. Chỉ có tìm được Kim Minh rồi giết hắn đi thì mới có thể làm cho Phương Lan hoàn toàn hết hy vọng. Đồng thời trong quá trình ta điều tra có biết thêm một việc. Đó chính là Phương Lan là đệ tử thân truyền của Sở Mặc.
Tên tu sĩ Thánh cảnh tỉ tê nói:
- Tuy là Phiêu Diêu Cung chưa từng cố gắng tuyên truyền chuyện này nhưng giữa thập đại tổ sư và Sở Mặc đều có quan hệ rất sâu xa, là chuyện mà ai cũng biết cả. Ngày hôm nay, ta nhìn thanh niên tóc trắng đó thấy sao mà nhìn quen mắt thế. Kim Minh lại gọi hắn là “ca”... một chiêu toàn lực của ta đánh lên người hắn lại như đánh vào không khí. Trên đời này có thể tiếp được một chiêu đó của ta... chắc chắn đã qua cả Đại Thánh kỳ! Bởi cho dù là Đại Thánh cũng không dám khinh thường như vậy mà tiếp một chiêu của ta.