Thí Thiên Đao

chương 544: kết thù (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Ha ha ha ha ha!

Hoàng Hoàng ngửa mặt lên trời cười to, trong tiếng cười tràn ngậpsự lạnh lẽo:

- Vậy sao? Sai lầm? Cái gì gọi là sai lầm?

Y lạnh lùng nhìn Lạc Ninh:

- Cái mà các ngươi gọi là sai lầm chẳng qua là lão tổ tông của Hoàng gia ta bị mất tích, Lạc gia nhà các ngươi muốn hủy bỏ hôn ước, Hoàng Hoàng ta chẳng có gì để nói, vì cuộc hôn sự này là gia chủ Lạc gia nhà các ngươi năm đó quỳ gối cầu xin..

Mặt Lạc Ninh và Lạc Anh xanh mét, bị người làm nhục ngay trước mặt thế này, tính khí có tốt hơn nữa cũng khó có thể nhịn được, chứ đừng nói vốn dĩ tính tình của bọn họ cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam

- Sao? Không thích nghe?

Hoàng Hoàng cười lạnh nói:

- Chẳng nhẽ những gì ta nói không phải là sự thật à? Hủy hôn thì hủy hôn, Lạc gia nhà các ngươi chỉ lật lọng, có chút vô liêm sỉ thôi. Thiên hạ lớn đến vậy, cũng không phải không có những chuyện bại hoại không biết xấu hổ tương tự như thế. Nhưng tỷ tỷ tốt đẹp của các ngươi, ỷ vào thiên tư trác tuyệt, chiến lực mạnh mẽ lại muốn giết ta... đúng là quá tốt. Hoàng Hoàng ta mệnh lớn, may còn chưa chết, “ân tình” lớn như vậy ngày nào chưa trả được, ta còn chưa dám quên!

- Gia tỷ năm đó cũng vì chuyện này mà nhận sự trừng phạt vô cùng nghiêm khắc, hơn nữa, cũng bồi thường cho hoàng gia nhà ngươi rồiLạc Ninh trầm giọng nói:

- Với cảnh giới của ngươi, vết sẹo trên mặt căn bản chẳng tính là gì, hà cớ gì ngươi cứ chấp niệm mãi không quên?

- Nói hay!

Hoàng Hoàng vỗ hai bàn tay vào nhau, tán thưởng nói:

- Nói như vậy, có phải ta còn phải đa tạ Lạc gia nhà ngươi hay không?

- Ta không có ý như thế.

Lạc Ninh nói. Lúc này, Hoàng Hoàng không để ý đến Lạc Ninh nữa mà chuyển ánh mắt sang Tần Thi và Đổng Ngữ:

- Hai nha đầu các ngươi, nhìn thấy chưa? Giờ biết nhà Lạc gia như thế nào chưa? Nếu không phải các ngươi là thể cửu âm, thì các ngươi nghĩ hai tên kia sẽ dính kè kè như cao da chó à?

- Hoàng Hoàng... ngươi qua đây!

Sắc mặt Lạc Ninh trần ngập phẫn nộ, hít thật một hơi thật sâu giống như đang cố hết sức kiềm chế cơn phẫn nộ trong nội tâm.

Lúc này Tần Thi thoáng qua một tia phẫn nộ, thản nhiên liếc nhìn Hoàng Hoàng:

- Ân oán giữa ngươi và Lạc gia là chuyện của ngươi và Lạc gia, đừng có dây lên người chúng ta. Hai người Lạc Ninh và Lạc Anh nao nao, đến Đổng Ngữ cũng sửng sốt lập tức nhìn Tần Thi như có chút suy nghĩ.

Lúc này, chân trời xa xôi, nơi tiếp giáp của Huyễn Thần hồ với bầu trời, lóe lên ánh hào quang, rồi nối tiếp ngay sau đó vô số ánh hào kquang rực sáng trên bầu trời đêm.

Vầng trăng tròn như nhảy ra khỏi mặt Huyễn Thần hồ. Thoáng chốc tách riêng một ánh trăng ra khỏi vầng trăng tròn ấy.

Phía trên Huyễn Thần hồ, một cánh cửa như trong suốt, nhờ có ánh trăng tròn uốn lượn vòng quanh từng vòng từng vòng mới hiện lên hình dáng mờ mờ ảo ảo.

Nháy mắt ánh mắt của mọi người bị hấp dẫn qua đó.

- Trăng tròn rồi!

Đổng Ngữ đột nhiên thốt lên.

Sắc mặt của Lạc Ninh vẫn như cũ, bị câu nói của Tần Thi lúc nãykhiến y cảm thấy vô cùng khó chịu trong lòng, câu nói ấy của Tần Thi rõ ràng ý tứ của nàng, mọi người ai cũng nghe ra.

Lúc này Tần Thi lại như quên câu nói của mình vừa rồi, gật gật đầu, nói:

- Trăng tròn rồi, đi thôi!

Sở Mặc bên kia, cũng bay về hướng chiếc cửa trong suốt bị ánh trăng vòng quanh uốn lượn mới thấy được hình dáng.

Lạc Anh một bung tức giận, hừ một tiếng, huơ tay Sở Mặc ở phía trước như... đuổi ruồi.

- Cái quái gì thế này... mà cũng dám tranh? Cút xa một chút.

...

- Đừng.

Lạc Ninh biến sắc, quát một tiếng:

- Huyễn Thần Giới bảo hộ những người chưa đến Trúc cơ...

Nhưng lời này của y có chút chậm.

Sở Mặc bên kia đã bị đòn lực của tu sĩ cảnh giới Đại Thừa kỳ đánh trúng, thân thể như chiếc lá trong cơn gió điên cuồng, cuốn đi trong chớp mắt, một ngụm máu tươi cũng vì thế mà phun ra.

Nghe thấy Lạc Ninh gào to, Lạc Anh cũng có chút luống cuống, cảmột bụng tức tối phải nín nhịn ban nãy không trút được ở đâu, đúng lúc lại thấy một thiếu niên yếu đuối như con kiến con lại còn dám bay về hướng chiếc cửa ấy, nhất thời nhịn không nổi, ra tay ngay.

Vừa rồi không suy nghĩ đến hậu quả, nhưng giờ thì lại hơi lo lắng.

Chuyện xảy ra trong Huyễn Thần Thành, tuy họ không quá chú ý nhưng ít nhiều cũng biết một số chuyện.

Huyễn Thần Giới có một quy định mới, hoặc đã có từ trước nhưng có thể hầu như chẳng có ai dưới Trúc cơ bước vào Huyễn Thần Giới nên không mấy người để ý. Dù sao, quy định không được ra tay với người dưới Trúc Cơ, nếu không, sẽ bị thiên lôi đánh chết.

Mặc dù chết ở Huyễn Thần Giới, với mấy tu sĩ cao cấp như họ mà nói, không phải chết thực sự, nhưng có mấy ai lại muốn nếm thử mùi vị của cái chết đâu?

Hoàng Hoàng bên kia cười như không cười nhìn lại, cười lạnh nói:

- Công tử Lạc gia thật có tiền đồ, bị người ta khi dễ, chỉ biết chút giận lên con kiến...

Lúc này huynh đệ Lạc Ninh và Lạc Anh hoàn toàn không có tâm tưtranh luận với Hoàng Hoàng, chỉ biết chờ đợi trong sợ hãi.

Nhưng, chờ đến nửa ngày trời vẫn không thấy gì, ngẩng đầu lên nhìn màn đêm, gió nhẹ mây bay, chẳng thấy một chút gì đó không bình thường.

- Ha... ha ha ha.

Lạc Anh cười to như được giải thoát:

- Nhìn thấy chưa? Ta không trực tiếp ra tay với hắn, chỉ là tùy ý huơ tay một cái thôi, ai bảo hắn ngu ngóc đứng đó không tránh, đáng đời, ha ha. Rốt cục lan cũng thở dài một hơi, nói:

- Không có chuyện gì là tốt, lần sau... tuyệt đối không được sơ ý như vậy nữa, chính sự quan trọng hơn.

Mặt Đổng Ngữ tái nhợt, lộ ra vài phần huyết sắc, nói:

- Chỉ là một con kiến mà thôi, nếu vì hắn mà ảnh hưởng đến chuyện lần này của chúng ta, có đáng hay không?

Trong đôi mắt xinh đẹp của Tần Thi lóe lên một tia sáng, nhưng cũng không nói gì.

Hoàng Hoàng cười lạnh, nói:

- May mắn mà thôi.

Bên kia cả người Sở Mặc bị cỗ lực ấy đánh bắn về phía sau mấy trăm dặm, cảm giác như lục phụ ngũ tạng như nát tươm, bị thương không nhẹ.

Nói ra, quả thực Sở Mặc cũng có chút vô ý. Ỷ vào quy định của Linh giới, nghĩ rằng ít nhất trước khi tới Trúc Cơ mình sẽ an toàn. Chẳng ngờ Lạc Anh không trực tiếp ra tay, mà cỗ lực lượng đó vừa hay lại đánh trúng hướng của Sở Mặc, đột ngột, trúng vào đầu.

Sở Mặc khó khăn lắm mới ổn định được thân hình, cắn chặt răng, không để bản thân thốt ra nửa tiếng kêu rên đau đớn, duy chỉ có đôi mắt, nhìn gắt gao vào người thanh niên phía xa kia.

Chưởng vừa rồi, nếu hướng vào người hắn, chỉ sợ giờ thân thể đã nát tươm rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio