Thí Thiên Đao

chương 76: làm hai việc cùng một lúc (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hắn cũng không định đứng đây chờ bị một đám người bao vây, đến lúc đó cho dù hắn có mười cái miệng cũng không giải thích nổi, đámngười kia không đem hắn xé xác mới là lạ.

Nhưng khiến Sở Mặc đau đầu chính là ánh sáng này… hình như phát ra từ trên người hắn.

Bởi vì hắn chạy đến đâu thì ánh sáng trên trời chạy theo hắn đến đấy.

- Di chuyển rồi… Ánh sáng kia di chuyển rồi!

- Không xong rồi, bảo vật muốn chạy trốn! Mau đuổi theo!

- Bảo vật kia đã sinh ra ý thức, tuyệt đối không được để nó chạythoát!

- Đây là địa phận lãnh thổ Đại Tề, bất cứ bảo vật nào sinh ra ở đây đều thuộc về Đại Tề!

- Ôm Đại Tề của ngươi cút sang một bên đi, không biết xấu hổ! Đây là địa bàn của Hạo Nguyệt trưởng lão!

- Địa bàn của Hạo Nguyệt trưởng lão thì đã sao? Chẳng nhẽ không phải là thuộc về Vương Đình ư? Tất cả những gì trên thảo nguyên đều là của Vương Đình! Mọi thứ ở nơi này đều thuộc chủ quyền không thể tranh cãi của Vương Đình!- Hừ! Một đám người trần mắt thịt, các ngươi mà dám tranh giành, công tử ta không ngại chém chết hết lũ các ngươi!

Sở Mặc nhận ra, tiếng của người cuối cùng đúng là tiếng của Lãnh Thu Minh.

Những âm thanh hỗn loạn lúc trước cũng khiến Sở Mặc không biết nói gì cho phải, nào là Đại Tề, Vương Đình rồi Hạo Nguyệt trưởng lão… không ngờ đều bon chen dính líu tới vụ này.

- Ta không thể để bọn chúng tóm được, nếu không kế hoạch tiếp theo của ta sẽ bị ảnh hưởng mất!Sở Mặc nghĩ thầm trong bụng, sau đó nhìn thoáng qua dải sáng rực rỡ trên bầu trời.

Không nhịn được âm thầm kêu giời kêu đất: Ngươi nói coi ngươi đi theo ta làm chi? Sáng choang choang như vậy… ngươi sợ chúng khó bắt được ta à?

Lúc này Sở Mặc cũng bất chấp tất cả rồi, co cẳng chạy như bay.

Loại bộ pháp mà Ma Quân truyền thụ cho hắn vốn còn vài chỗ trúc trắc, vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ một cách thông thấu.Tuy nhiên lúc này, hoàn toàn được Sở Mặc lĩnh ngộ một cách triệt để mà không gặp bất cứ trở ngại nào.

Sở Mặc đã cất Thí Thiên vào không gian trong miếng ngọc, nhưng mà luồng sáng bắt mắt trên đầu vẫn không biến mất mà bám riết không tha!

Đám người đằng sau cũng như phát điên một mạch gào thét đuổi theo hắn không tha.

Cuối cùng, Sở Mặc đành hai tay cầm nguyên thạch, vừa vận dụng bộ pháp chạy trối chết, vừa không ngừng làm quen với những chỗ mới hiểuđược trong bộ pháp, đồng thời vận hành Thiên Ý Ngã Ý hấp thu nguyên lực trong nguyên thạch một cách điên cuồng.

Một lúc làm hai việc!

Việc này đối với bất kỳ một người luyện võ nào đều là cảnh giới chỉ có thể may mắn hiểu ra chứ không thể cố ý đi tu luyện.

Dưới áp lực cực lớn như thế, không ngờ Sở Mặc vì bí bách quá mà vô tình làm được!

Chỉ là hiện giờ Sở Mặc vẫn hoàn toàn chưa nhận ra điều này, trongđầu chỉ tồn tại duy nhất một ý nghĩ: Chạy! Không thể để đám người kia nhìn thấy khuôn mặt thật của mình! Càng không thể bị chúng bắt được!

- Đây là bảo vật gì thế? Sao có thể chạy nhanh như vậy? Ta cảm thấy càng ngày cách nó càng xa rồi!

Lãnh Thu Minh nói với Đông Phương Bạch và Dư Tông Hậu.

Đông Phương Bạch và Dư Tông Hậu nét mặt cũng có vẻ không hiểu được, Dư Tông Hậu nói:

- Trước giờ ta cũng chưa nghe nói đến loại bảo vật này bao giờ…

- Bảo vật có trí khôn rồi là có thể tự bay đi, điều này thật ra thì tatừng nghe nói đến, nhưng loại bảo vật này đều là thoáng hiện lên rồi biến mất trong nháy mắt.

- Nhưng cái này… hình như cố ý trêu ngươi chúng ta?

Đông Phương Bạch gật gật đầu:

- Ta cũng cảm thấy như vậy.

Sở Mặc mà nghe được mấy câu này nhất định sẽ ói vào mặt bọn họ.

- Có ma mới thèm trêu ngươi các ngươi!Tuy nhiên trong mắt bọn Lãnh Thu Minh thì đúng là cảm thấy như vậy. Lãnh Thu Minh nhíu mày nói:

- Hay là bảo vật đang dùng cách này để thử thách chúng ta? Xem xem chúng ta có thể kiên trì đến cùng hay không?

Dư Tông Hậu lẩm bẩm nói:

- Rất có khả năng này!

Đông Phương Bạch nói:

- Ta vẫn còn đủ nguyên thạch!

- Đuổi theo!Lãnh Thu Minh cắn răng một cái, tiếp tục đuổi theo vệt sáng biết chạy trên bầu trời.

Phía sau ba người họ còn có rất đông người của Đại Tề, của Vương Đình, của Hạo Nguyệt trưởng lão.

Tuy rằng không dám chống đối trực tiếp với đám đệ tử các môn phái lớn như thế này, tuy nhiên cũng không muốn bỏ cuộc, nếu chẳng may bọn họ được bảo vật lựa chọn thì sao?

Nhất là trong lòng của đám người của Đại Tề vô cùng tức tối. Tuy vùng thảo nguyên này không phải lãnh thổ của bọn họ, nhưng sớm đã bịhọ coi như đồ trong túi của mình. Nơi này lại là do người của Đại Tề của bọn họ phát hiện ra đầu tiên.

Kết quả là không biết là bị người nào làm lộ chuyện, khiến cho nhiều người đánh hơi thấy mùi ùn ùn kéo tới như vậy.

Nếu như không có ba tên đệ tử phái lớn kia, đám người Đại Tề bọn họ chắc chắn trăm phần trăm có thể chiếm được món bảo vật này.

Nhưng hiện tại... thì không lạc quan được như thế rồi.

- Ta mà biết được là kẻ nào làm lộ tin tức... ta nhất định phải tự taygiết hắn!

Một người trẻ tuổi khuôn mặt tuấn tú, trên lưng đeo một chiếc cung hình dạng kỳ lạ, nét mặt sa sầm, cưỡi trên lưng một con ngựa, ánh mắt nhìn đăm đăm luồng sáng rực rỡ trên bầu trời, lẩm bẩm nói:

- Món bảo vật này, ta nhất định phải có được, nó chắc chắn phải thuộc về ta! Đệ tử phái lớn thì sao nào? Khương Thu Dương ta... không phải cũng là đệ tử phái lớn sao?

Sở Mặc chạy như điên trên thảo nguyên, hắn cũng không dám chạy về hướng cung điện của công chúa Bảo Liên, như vậy chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này.Chỉ có thể hướng về phương hướng rời xa cung điện mà chạy, đồng thời rủa thầm trong lòng: Cái đao cùn kia... Khoe mẽ đủ chưa? Còn không thu ánh sáng lại cho ta! Ngươi mà còn tiếp tục để lộ tung tích, thì tí nữa ta sẽ quẳng quách ngươi đi! Anh đây bỏ cuộc không được chắc?

Chuyện tới nước này, Sở Mặc ít nhiều cũng hiểu được, tám chín mươi phần trăm luồng sáng tráng lệ trên đỉnh đầu là do Thí Thiên gây ra.

Bởi vì trước đó thì chả có chuyện gì xảy ra cả!

Nói ra kể cũng lạ, Sở Mặc vừa mới phát khùng nghiến răng nghiến lợi định quẳng Thí Thiên đi, thì theo thời gian trôi qua luồng sáng trênđỉnh đầu bắt đầu nhạt dần.

Sở Mặc lập tức mừng phát khóc:

- Nhanh lên, mau dẹp hết đi, tạo ra động tĩnh lớn như vậy, muốn hại chết ta sao?

Tốc độ ánh sáng nhạt đi bắt đầu... nhanh hơn một chút.

- Nhanh lên, nhanh nữa lên!

Sở Mặc thúc giục, đồng thời trong lòng hắn oán thầm: Có mỗi cây đao... bày đặt khoe khoang như vậy là để cho ai ngắm? Cũng giỏi giả vờ giả vịt quá?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio