Thí Thiên Đao

chương 860: tiểu nhân trỗi dậy

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vương Võ nhìn Kim Minh đang đứng trước mặt hắn, lạnh lùng nói:

- Con nữa, mau giao nộp Phương Lan! Ta biết ả lại tới nơi này! Hừ, thật hay mà! Miệng thì nói không cần không cần, cơ thể hoá ra lại thành thật hơn nhiều. Ta còn cho là ả ta ở Phương Gia Trấn, cho nên cố ý chạy tới đó một chuyến, ai ngờ Ả ta lại dám lén lút chạy tới đây! Kim Minh Ngươi thật thủ đoạn! Tuy nhiên tốt nhất ngươi nên cầu trời là ngươi vẫn chưa gặp được ả ta, nếu không thì không ai cứu nổi ngươi đâu!

- Ngươi mau câm miệng lại!

Kim Minh giận tới mặt mày trắng bệch, đối với gã trước mặt, hắn tới động lực chửi người cũng không có.Đây đích thị là một tên tiểu nhân thực sự, một tên vô liêm sỉ không biết kiềm chế, không biết xấu hổ một chút nào!

Kim Minh cảm thấy bản thân từ bé tới lớn gặp qua không ít tên vô sỉ, nhưng trước giờ chưa từng thấy loại người nào kiểu như Vương Võ.

Tuy nhiên điều khiến trong lòng Kim Minh phải âm thầm cảnh giác lại là đám người đứng bên cạnh Vương Võ. Đám người này hoàn toàn không nhìn ra được độ thâm sâu hay nông cạn, xem chừng có vẻ không yếu. Vấn đề mấu chốt là những người này hình như đều nghe mệnh lệnh của Vương Võ!

Rất khó tưởng tượng, kiểu người như Vương Võ sao lại có thể trong thời gian ngắn ngủi có được thế lực như vậy?

- Câm mồm? Sao ta phải câm mồm?

Vương Võ cười nhạt nhìn Kim Minh:

- Bảo ta câm miệng cũng được, năm mươi phần nguyên liệu Trúc Cơ, mười vạn cực phẩm Linh Thạch. Ngoài ra mau giao nộp Phương Lan. Những ân oán trước đây ta sẽ không tính toán với ngươi nữa.

- Ngươi điên rồi sao?

Kim Minh trừng mắt nhìn Vương Võ, giống như nhìn một tên đầnđộn.

- Kim Minh, ta thấy ngươi lúc này dường như vẫn chưa hiểu rõ tình hình, vậy để ta nói ngươi biết.

Vương Võ cười nham hiểm nhìn Kim Minh:

- Nếu không đừng cho là Vương Võ ta không trượng nghĩa, tới đây bắt nạt một tên ăn chơi trác táng vừa mất cha.

- Ngươi nói gì?

Kim Minh lập tức sa sầm nét mặt, căm phẫn nhìn Vương Võ.

- Đừng kích động, đừng kích động, hờ hờ Để ta nói hết trước đã,nếu ta nói xong, ngươi vẫn còn muốn động thủ với ta vậy thì coi như ngươi có bản lĩnh.

Vương Võ cười hả hê nhìn Kim Minh, thản nhiên nói:

- Ngươi nghe rõ đây, Vương Võ đại gia ta đây bây giờ là đệ tử ngoại môn của tứ lão gia của Huyết Ma Giáo!

- Cái quái gì mà lộn xộn vậy?

Kim Minh cau mày, lẩm bẩm một câu.

Nhưng mấy lão già bên cạnh Kim Minh lại đồng thời thay đổi sắc mặt.Lúc này, Kim Minh mới chợt nghĩ ra điều gì đó, vẻ mặt lập tức đổi khác. Hắn cau mày nhìn Vương Võ, trầm giọng nói:

- Không ngờ, thời gian ngắn không gặp, mức độ không biết xấu hổ của ngươi lại nâng cao tới mức này!

- Không biết xấu hổ? Kim Minh, ngươi cẩn thận lời nói của ngươi. Hiện tại ta có thể coi như ngươi là tên không hiểu chuyện nên không trách ngươi. Nhưng nếu ngươi còn ăn nói kiểu đó với ta, vậy thì ta sẽ coi như là ngươi đang khiêu khích Huyết Ma Giáo!

Vương Võ tỏ ra đồng cảm nhìn Kim Minh, sau đó hắn rút ra một lệnh bài từ trên người, dơ về phía Kim Minh:

- Nhận ra thứ này không? Nếu chưa từng thấy thì hỏi mấy lão giàtrong nhà ngươi. Nếu các ngươi đều chưa từng thấy vậy thì tuỳ các ngươi! Tới lúc đó tan cửa nát nhà thì đừng trách ta nhé!

- Cho dù ngươi là đệ tử ngoại môn của Huyết Ma giáo, thế thì sao?

Kim Minh lạnh lùng nhin Vương Võ, cảm thấy có chút trái lương tâm nói:

- Kim gia nhà ta không oán không thù với Huyết Ma Giáo, ngươi dựa vào đâu mà tới đây gây sự?

- Chậc chậc lời này của ngươi mà không thấy hổ thẹn sao? Kim Bát Thiếu?

Vương Võ tỏ vẻ cười cợt nhìn Kim Minh, sau đó lạnh lùng cười nói:

- Chả lẽ Kim gia các ngươi chỉ có thù hận với tu sỹ Chu Hồng sao?

- Ngươi sao ngươi lại biết?

Trong đôi mắt của Kim Minh lộ rõ vẻ thất thần, hắn nhìn chằm chằm vào Vương Võ, chất vấn hỏi:

- Lẽ nào hôm ấy ngươi cũng ở di tích của Thanh Hư Môn?

- Hờ hờ Kim Bát Thiếu không hổ là Kim Bát Thiếu, đầu óc cũng mau lẹ, thật thông minh mà!

Vương Võ nghênh ngang mở miệng khen ngợi một câu, sau đó gật gật đầu, vẻ mặt thản nhiên nói:

- Không sai, hôm đó ta cũng ở đấy. Ta cũng với một đám huynh đệ tu sỹ tán tu tụ tập với nhau, muốn vào đó lấy chút cơm thừa canh cặn để uống. Tiếc là người của tam đại gia tộc các ngươi dạ dày lớn quá, khà khà Chắn ở ngoài cửa di tích, không để bọn ta vào trong, đến một miếng rơi vãi cũng không muốn chia cho. Kết quả, mấy vị sư huynh sư tỷ của Huyết Ma Giáo

Vương Võ nói xong còn quay về phía bên hành lễ, tỏ ra tôn kính. Mặc dù trong lòng không cho rằng Kim Đan là lợi hại, không giống bị người ta dùng thiên kiếp đánh chết? Nhưng bọn họ không chết thì sao có được Vương Võ ta ngày nay!

- Bọn họ vừa tới thì người của tam đại gia tộc các ngươi run bần bật! Ha ha ha, cho nên Kim Bát Thiếu à Kim Bát Thiếu, ngươi đừng có khinh thường Vương Võ ta, thực sự mà nói giữa bọn ta cũng chả khác gì! Có chăng chỉ là vẻ mặt của ngươi xem ra tôn nghiêm hơn một chút!

Vương Võ nói xong, quay sang một bên nhổ nước miếng:

- Phì! Đó chẳng qua vì các ngươi chưa gặp phải người mạnh hơn!

Vẻ mặt Kim Minh trở nên khó coi, lạnh lùng nhìn Vương Võ:

- Già mồm cãi lý, ăn nói bậy bạ.

- Hờ hờ Tuỳ ngươi nói gì, hiện tại ta đã được thu nhận làm đệ tử ngoại môn của tứ tổ Huyết Ma Giáo. Ta ở đây lúc này là thay mặt choHuyết Ma Giáo!

Vương Võ đắc ý nhìn Kim Minh:

- Hiện tại ta nghi ngờ, không không không, không phải là nghi ngờ, mà chắc chắn! Kim gia các ngươi câu kết Lục gia và Hồng gia, tìm hung thủ giết hại mấy vị sư huynh sư tỷ của Huyết Ma Giáo ta. Cho nên Kim gia các ngươi lúc này nhất định phải trả giá! Không chỉ là Kim gia các ngươi, mà còn Hồng gia, Lục gia Ai cũng đừng hòng chạy thoát!

Vương Võ thản nhiên nói:

- Tuy nhiên trước hết ngươi phải giao nộp Phương Lan ra đây!

- Vương Võ, ta thấy ngươi đúng là điên rồi, mấy vị sư huynh sư tỷcủa ngươi chết có liên quan gì tới bọn ta?

Kim Minh trừng mắt nhìn Vương Võ, sau đó quát lớn:

- Trước đây ngươi mặt dày mày dạn tới đây bán rẻ người tình thanh mai trúc mã của ngươi, nếu không phải vì Phương Lan mở lời, ta căn bản sẽ không cho ngươi chỗ nguyên liệu Trúc Cơ đáng giá đó. Kim gia ta không nợ ngươi thứ gì hết. Ngược lại là Vương Võ ngươi nợ Kim gia ta! Ngươi không biết cảm ơn đã đành, ta cũng không mong chờ kẻ như ngươi hiểu được ơn huệ là gì. Nhưng hiện giờ ngươi lại dám cắn ngược lại một miếng, ngậm máu phun người. Mặc dù ngươi không biết xấu hổ, nhưng ngươi thử tự hỏi lương tâm của chính ngươi xem, làm người như thế có ý nghĩa không?Sở Mặc lặng lẽ đứng nhìn từ xa, trong lòng thầm nghĩ, tứ lão gia? Tứ tổ Huyết Ma Giáo? Không ngờ lại thu nhận đệ tử rác rưởi như Vương Võ. Cho dù chỉ là đệ tử ngoại môn nhưng quả là nằm ngoài dự đoán của mọi người!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio