Cả ba chúng tôi đều quay lại nhìn Bạch tiên.
Đúng vậy, là Bạch tiên, con nhím tu luyện thành tiên nhất định đã sống rất lâu rồi.
Hai đời âm dương của Chu Sa cùng lắm sống chỉ trăm năm, còn con nhím muốn tu luyện thành tiên ít nhất phải cần ba trăm năm.
“Chỉ cần ngươi chịu thả ta cùng cô ấy thì ta sẽ nói nguyên nhân cho người.” Bạch tiên trừng đôi mắt nhỏ tí, nhìn thẳng vào Cố Chước nói.
Có điều đến lúc này ông ta còn có gan cò kè mặc cả.
Chu Sa không như vậy, con nhím tinh này đầu óc có vẻ có vấn đề rồi.
Quả thật Cố Chước bị Bạch tiên chọc cười, cũng trừng mắt lại: “Không thể được.”
“Vậy ngươi cứ giết ta đi.” Bạch tiên chắp tay sau lưng, nhắm mắt lại, đứng thẳng người trước mặt Cố Chước.
Tư thế trông như không gì xoay chuyển được.
“Được, ta chiều theo ý ngươi.” Cố Chước nói.
Nói rồi anh ta lẩm nhậm niệm chú ngữ.
Bàn tay xương khô đang giữ Bạch tiên bắt đầu bò lên trên.
“Bạch tiên, ông mau nói đi, không thì hắn thật sự sẽ giết ông.” Chu Sa không nhịn được, đi tới nắm lấy áo Bạch tiên, nói.
“Tôi nói rồi, sẽ bảo vệ an toàn cho cô, hắn không thả cô thì tôi dù chết cũng không nói một từ.” Bạch tiên cố chấp nói.
“Hắn thả tôi rồi mà.” Chu Sa vội kêu lên.
“Hắn phải đảm bảo sẽ không cướp hồn ngọc của cô đi.” Bạch tiên nói.
Nói rồi đôi mắt tròn xoe của ông ta nhìn thẳng vào Cố Chước, chờ Cố Chước lên tiếng đảm bảo.
Bạch tiên quả thật cố chấp không lay chuyển được.
Cố Chước trầm ngâm một chút, đưa mắt nhìn Chu Sa như đang tính toán gì đó.
“Này, ngươi có hứa không?” Thấy Cố Chước không lên tiếng, mặt Chu Sa dần dần đanh lại, nhìn chằm chằm Cố Chước, hỏi.
Vừa rồi khi bàn tay xương khô buông cô ta ra thì cô ta cho rằng Cố Chước đã tha cho mình.
“Chà, chuyện này với ta cũng không quan trọng lắm.” Cố Chước nói xong miệng lại bắt đầu niệm chú.
Lần này Chu Sa cũng không chạy được.
Bàn tay xương khô vừa buông cô ta ra đã lại vươn tới nắm vào mắt cá chân của cô ta, sau đó từ từ bò dọc người cô ta lên.
Chỉ chớp mắt, phần lớn một bộ xương đã chui ra từ dưới đất.
Vừa rồi chỉ có bàn tay, không thấy gì khác cả, bây giờ toàn bộ xương đã lộ ra thì tôi mới thấy trên bộ xương khô này còn có quần áo rách nát.
Bộ quần áo bị vùi xuống đất lâu năm nên đã không còn phân biệt được màu sắc, nhưng nhìn nút thắt bằng kim loại nơi góc áo có khắc hình mặt trời, liếc mắt một cái có thể nhận ra là đố quân phục Nhật Bản hay có trên phim ảnh.
“Dừng tay, tôi nói!” Thấy cảnh này, Bạch tiên rốt cuộc không nhịn được, kêu lên.
“Không nghe tên khốn tụng kinh!” Cố Chước lấy tay bịt tai lại.
…
“Dưới chân núi này có pháp khí!” Bạch tiên nói.
Dù có là tên khốn tụng kinh thì cũng phải nhận, dù sao chỉ cần Cố Chước buông tha cho tiểu thư, hắn là cái gì cũng không sao cả.
Cố Chước nhướng mày, buông hai tay xuống: “Ngươi nói lại lần nữa?”
“Thật sự trong núi này có pháp khí.” Thấy Cố Chước có hứng thú, Bạch tiên liền nắm chặt cơ hội nói.
Lúc này hắn cũng không dám làm kiêu, rốt cuộc có vẻ Cố Chước còn làm kiêu hơn cả hắn.
Gặp phải người như vậy coi như hắn xui xẻo.
Mặt Bạch tiên buồn rũ, nhìn Cố Chước nói: “Hơn ba trăm năm trước, cụ thể bao lâu cũng không rõ lắm, khi đó ta mới sinh ra, mới là một con nhím nhỏ.
Một đêm mẹ ta ra ngoài kiếm ăn, hôm đó trời đổ mưa lớn, sấm sét ầm ầm, mẹ ta đi ra ngoài rất lâu vẫn chưa thấy về.
Ta sợ bà ấy gặp bất trắc gì nên đi ra ngoài tìm, kết quả lại thấy một người khổng lồ, có lẽ cao bằng một ngọn núi nhỏ, bị ngã ở bạt rừng khiến một mảng rừng bị đổ…”
“Nói chuyện chính.” Cố Chước ngắt lời.
Một đêm từ năm trước cụ thể đã xảy ra chuyện gì, Cố Chước không quan tâm dù chỉ một chút, anh chỉ muốn biết thứ có thể ảnh hưởng tới từ trường âm ty rốt cuộc là cái gì.
“Có sách màu đen rơi trên mặt đất, bị vùi vào trong đất.” Bạch tiên mở to đôi mắt ti hí, nói thẳng kết quả.
“Còn gì nữa?”
“Không còn, đây là chuyện chính.”
“Sách ở ngay tại đây? Cụ thể chôn ở đâu?” Cố Chước trừng mắt liếc nhìn Bạch tiên một cái, hỏi.
Bạch tiên lắc đầu: “Cụ thể thì ta không biết, nhưng từ đó về sau nhiệt độ núi này luôn thấp, mặc dù ở giữa mùa hè thì cũng chỉ chừng mười độ.
Vào thời nhà Thanh núi này không còn được gọi là Tây Sơn mà gọi là Lương Sơn, bởi vì ở đây lạnh giá quanh năm, hồi nhỏ tôi đã mấy lần suýt chết cóng.” (Lương 凉: mát mẻ)
“Sau lúc Đại Thanh sắp diệt vong, quan phủ nơi đây ngại cái tên Lương Sơn sẽ dễ khiến dân chúng tạo phản nên đã đem đổi Lương Sơn thành Tây Sơn.”
“Ngươi nói vậy khác gì như không nói gì.
Ngoại trừ nói cho ta biết phía dưới có một quyển sách thì ngươi còn không biết thêm gì khác?” Cố Chước hỏi.
Người Bạch tiên run lên, mặt như muốn khóc: “Ta thật sự chỉ biết như vậy.”
“Thôi, để bọn họ đi.” Tôi trông bộ dáng đáng thương của Bạch tiên, nhịn không được lên tiếng khuyên Cố Chước.
Kỳ thật Bạch tiên cùng Chu Sa làm không khí Tây Sơn đáng sợ như vậy chẳng qua vì muốn hù dọa chúng tôi, hai bọn họ vẫn khá đáng yêu.
Cố Chước nghe tôi nói vậy, quay đầu nhìn thẳng vào mắt tôi.
Anh ấy giống như đọc được suy nghĩ của tôi, nói: “Bây giờ cô thấy bọn họ không xấu là bởi vì họ không thể đánh lại cô?” Vừa nói, anh ấy vừa nhìn sang mấy người có dao trên đỉnh đầu: “Cô nhìn bọn họ đi, đều là bị hai kẻ này hại chết.”
“Bọn họ chết cũng chưa hết tội!” Nghe thấy Cố Chước nói vậy, Chu Sa vội vàng lên tiếng.
“Có phải chết chưa hết tội hay không không tới phiên ngươi phán xét.
Ngươi có thể báo cảnh sát mà.”
…
Chu Sa trợn mắt nhìn Cố Chước.
Ngươi bảo một con quỷ đi báo cảnh sát, nói những kẻ này ăn hối lộ trái pháp luật, ăn trên xương máu đồng bào?
Cảnh sát sẽ tin ngươi sao?
Người làm cảnh sát là những người sống dưới lá quốc kỳ, trên đầu luôn là phù hiệu cảnh sát, sao có thể gặp quỷ được.
Nhưng mà, cô đánh không lại được Cố Chước.
Hắn nói gì cô cũng phải nghe.
Chu Sa gật gật đầu liên tục, tỏ vẻ như ngươi nói gì cũng đúng, nói: “Phải, trước kia sao ta lại không nghĩ đến chuyện này nhỉ? Về sau nếu gặp chuyện như vậy ta sẽ chỉ báo công an, giải quyết thông qua luật pháp.”
“Được.” Cố Chước gật đầu.
Chuyện này đến đây coi như kết thúc.
Người thuê chúng tôi đến đây đã chết, người thân cùng bạn bè ở công ty ông ta cũng đã chết khá nhiều, người cần chúng tôi giúp đỡ dường như đã không còn.
Vẫn còn vợ trẻ của Nhạc lão cùng Nhạc Hữu Khiêm còn sống, nhưng hai người bọn họ vốn vô tội, Chu Sa cũng không định ra tay với bọn họ cho nên chúng tôi tìm bọn họ đòi tiền thì thật không hợp lý.
Như vậy khấc nào không biết xấu hổ.
Hơn nữa với Chu Sa trước mặt, nói thật, tôi không nghĩ sẽ ra tay với cô ấy.
Dù sao cũng từng là anh hùng quốc dân, thêm nữa trong thâm tâm tôi cũng có cùng quan điểm với cô ấy.
Những kẻ hút máu người khác này am hiểu nhất chính là lỗ hổng của pháp luật, nếu quỷ thần không trừng phạt bọn chúng thì thật sự có thể xem bọn chúng là vô pháp vô thiên.
Cứ như vậy, chuyến đi này của chúng tôi thật sự thành một chuyến tay không.
Thi ngọc hồn ngọc không có được, ngay cả tiền công cũng như ném đá trên sông.
Cố Chước không thiếu tiền, với chuyện này cũng không có ý kiến gì, nhưng tôi cần tiền để thuê xe rồi mua đồ, hiện tại ngay cả đồ rẻ tiền tôi còn không mua được, thật sự quá nghèo hèn.
Mang theo một chút không cam lòng, tôi hỏi Chu Sa: “Trước kia cô là tiểu thư khuê các phải không?”
“Phải, trước kia nhà tôi là địa chủ, cũng gọi là có tiền.”
“Vậy trước khi cô chết có vật gì được bồi táng cùng không?”
“...”
“Ngay cả chiếu bọc thân tôi khi tôi chết cũng là đồ cũ…”
Tôi liếc Chu Sa một cái.
Nghèo có khác gì tôi đâu còn không biết xấu hổ nói mình là tiểu thư khuê các.
“Ta có cất giữ một ít đồ đã hơn năm, hẳn cũng được coi là đồ cổ.” Đúng lúc này Bạch tiên đáng yêu mở miệng nói.
Hai mắt tôi sáng lên.
“Đồ cổ gì, lấy ra đây đi!”
“Nếu ngươi đảm bảo… ách, ta đi lấy ngay đây.” Dưới con mắt như hổ rình mồi của Cố Chước, Bạch tiên nhanh chóng bỏ ý định cò kè mặc cả.
Có Chu Sa làm con tin cũng không sợ Bạch tiên sẽ chạy trốn.
Ba chúng tôi ngồi xuống sân khấu ở trung tâm quảng trường chờ Bạch tiên quay lại.
Chu Sa bị tôi và Cố Chước ngồi kẹp ở giữa nên có chút thấp thỏm.
Tất nhiên cô ấy biết Cố Chước không dễ chọc cho nên khi ngồi xuống theo bản năng ngồi gần tôi hơn một chút.
“Em gái, chị thấy âm khí trên người em rất nặng, bình thường hẳn cũng không hiếm khi giao tiếp với quỷ hoặc thi thể nhỉ?”
“...”
Phải.
Tôi chính là thi nhân, quả thật thi nhân cùng quỷ không hiếm khi phải giao tiếp.
Thấy tôi không nói gì, Chu Sa lại cười đầy quyến rũ với tôi: “Kỳ thật ngay lúc nhìn thấy em chị đã cảm thấy sẽ rất hợp với em.
Nha đầu này, trông qua đã thấy em là người có tâm địa thiện lương, chị sẽ không hại em, nếu vừa rồi có khiến em sợ hãi thì cho chị xin lỗi… dù sao chị cũng phải đề phòng bọn em trước…”
“Ngươi không muốn hại cô ấy mà còn định mê hoặc cô ấy?” Cố Chước lên tiếng đả kích.
Sắc mặt Chu Sa hơi đổi, có chút xấu hổ.
“Ha ha, không phải chị cố ý, em nhất định sẽ tha thứ cho chị phải không? Rốt cuộc những chuyện như này trước kia chị đều chỉ làm với, không nghĩ thuật pháp này cũng có hiệu quả với phụ nữ.
Ha ha ha.”
Vừa cười Chu Sa vừa âm thầm liếc mắt nhìn Cố Chước.
Thuật pháp này có hiệu quả với cả phụ nữ, vậy mà không hiệu quả một chút nào với Cố Chước.
Chẳng lẽ hắn không phải đàn ông cũng không phải là phụ nữ?
Không phải nam không phải nữ, vậy hẳn là yêu quái!
Cố Chước cười mỉm nhìn Chu Sa, giả vờ không biết cô ta đang suy nghĩ gì: “Cô nói xem, những tên người Nhật vừa rồi liệu có thể có đồ đáng giá gì trên người không? Hay là gọi bọn họ tới hỏi xem?”
Chu Sa biến sắc: “Bọn chúng thì có thể có đồ gì đáng gia? Nói tới đồ cổ hẳn Bạch tiên có nhiều…”
…
Quả thật Bạch tiên không phụ sự mong đợi của mọi người.
Dáng người nho nhỏ nhưng có thể mang tới rất nhiều đồ.
Có những đôi giày đế hoa từ cung nữ triều Thanh.
Có những chậu hoa cổ bị nông dân ném bên bờ ruộng.
Có những đầu gỗ cổ.
Có bát đũa từ thời đại đó.
Có…
Nhìn qua một lượt, là một đống đồng nát sắt vụn.
Càng thêm khôi hài chính là, sau khi Bạch tiên đặt hết đám đồ cổ xuống mặt đất rồi mới thật cẩn thận móc ra một cục đá trong lồng ngực ra.
Cục đá này quả thật không giống bình thường, nó hình quả trứng, bên ngoài nhẵn bóng loáng.
“Đây là cái gì?” Cố Chước hỏi.
“Đồ cổ, cực kỳ đáng giá.” Bạch tiên nói đanh thép.
Xem bộ dáng này của Bạch tiên, Cố Chước không kìm được tò mò, nghiêm túc cầm cục đá lên xem xét.
Có thể khiến Bạch tiên chắc chắn như vậy hẳn là ngọc thạch nào đó, tuy rằng anh không rành nhưng chắc chắn hiện tại hẳn Bạch tiên không dám lừa anh.
Đống sắt vụn kia Cố Chước không để vào mắt, chỉ lấy cục đá mà Bạch tiên rất trân quý này bỏ vào trong túi, cũng coi như không phải một chuyến tay không.
Cất cục đá xong, Cố Chước lấy ra một đống hoàng phù đưa cho tôi.
Lại lần nữa nhìn thấy hoàng phù, sắc mặt của Bạch tiên cùng Chu Sa đồng thời cả kinh.
Lúc trước Chu Sa còn nghĩ, chờ đến khi Cố Chước thiêu xong hoàng phù chính là lúc cô sẽ phản công lại.
Hiện tại thấy Cố Chước vẫn còn hoàng phù, Chu Sa bắt đầu cảm thấy may mắn vừa rồi mình đã không chọc giận Cố Chước.
“Ngươi định làm gì?” Mặt Bạch tiên trắng bệch, hỏi.
Mặc dù bị kinh hoảng, ông ta vẫn lẳng lặng đứng chắn trước mặt Chu Sa.
Đừng chỉ nhìn vào vóc dáng nhỏ bé của ông ta, cách ông ta bảo vệ Chu Sa quả thật rất đàn ông.