Ngoài cửa sổ, như thường lệ lại có hai bạn thi tỳ nào đó trõ mắt lom lom, Hàm Oán vốn là đi theo Nhị sư huynh Thính Mị tới nơi này, vừa trông thấy người chị em tốt là Phụ Khuất tới thì cũng tự động hiểu ra, hê hê, Quý Đường cũng tới rồi, hai người Quý Đường và Chưởng môn mà sáp chung một chỗ ấy hả, đến thiên lôi câu động địa hỏa cũng chẳng đáng xem bằng.
Nhưng mà, Phụ Khuất hỏi, chủ nhân nhà ngươi không phải mỗi ngày cũng có trò vui để xem sao?
Tỷ tỷ ngươi không hiểu đâu, tiểu sư đệ da mặt mỏng lắm, chỉ cần biết là ta nhìn lén, thế nào cũng chẳng chịu chơi nữa, báo hại chủ nhân trước mỗi lần thân mật với cậu ta, đều phải cảnh cáo ta cách xa ra một chút, ta, ta, ta thiếu điều nghẹn chết luôn rồi.
Mà không sao đâu tỷ tỷ, chủ nhân nhà ta ngược lại chẳng quan tâm gì lắm, mà Chưởng môn nhà ngươi cũng không kiêng kỵ chúng ta nhìn, kêu lớn tiếng quá trời kìa, gặp được một đôi như vậy là may mắn của chúng ta đó, sau này mỗi tối không còn sợ buồn chán nữa.
Nếu mấy người khác cũng có trò vui cho chúng ta xem thì tốt rồi, ta thấy lão Tam với lão Vương mổ heo cũng có một chân đó, Hàm Oán bắt đầu buôn chuyện đầy nhiệt tình.
Tướng mạo lão Vương anh tuấn không? Phụ Khuất hỏi.
Không quá anh tuấn, nhưng dáng vóc cường tráng, cũng ngon nghẻ lắm. Hàm Oán đáp.
Hai thi tỳ cảm thấy còn sống, không, phải là đã chết nhưng vẫn còn tri giác để xem được mấy chuyện vui như này, đúng là không còn gì tốt bằng.
+++++
Bất Hồi nằm dựa trên lồng ngực Quý Đường, nửa có nửa không dùng ngón tay mơn trớn chơi đùa với cơ ngực cường tráng kia, sau đó lướt dần lên, quét qua nơi yết hầu gồ lên biểu tượng của giống đực, còn cố ý gãi gãi chiếc cằm lún phún râu.
Sau đó hắn hỏi, “… Này, có muốn mua đứt ta luôn không?”
Quý Đường chấn động, “Cái gì?”
“Đúng vậy, mua đứt ta luôn, chỉ cần…” Bất Hồi nhướn nửa người dậy, cười khanh khách, “ rương vật bồi táng của An Quốc Quân.”
Quý Đường sầm mặt, thảo nào người này lại xu nịnh lấy lòng như vậy, hóa ra là vì mấy món đồ bồi táng kia.
Trước kia vì để tìm kiếm Bất Hồi, gã đã từng quanh quẩn một vòng ở khu vực gần tổng bộ Y Na Phái, lúc ấy cũng nghe người ta nói, Chưởng môn Y Na Phái keo kiệt hà tiện, là một tên yêu tiền, cho nên, đúng vậy, gã cố ý hành động trước một bước mà mang đi những món minh khí kia, không phải là do tham tiền, mà là biết chắc rằng, Bất Hồi nhất định không thể buông bỏ những món bảo vật kia.
“Với cái tên Chưởng môn nhân Y Na Phái như ngươi mà cũng đáng giá rương châu báu sao?” Gã hỏi ngược.
“Không đáng hả?” fukurou.wordpress.com
“Không đáng.” Quý Đường như đinh đóng cột.
“Haiz, ta còn tưởng là mình nghiêng nước nghiêng thành chớ, té ra là tự đánh giá bản thân quá cao rồi.”
“Ngươi quả thật là có diện mạo rất xinh đẹp, nhưng, ngay cả một rương cũng không đáng.”
Bất Hồi lại nặng nề nằm xuống trên người Quý Đường, nhắm mắt, hắn như thể đang mệt mỏi vô cùng, lúc nói chuyện giọng cũng nặng âm mũi, “… Vậy thì bỏ cái tốt nhất mà chọn cái tốt hơn vậy… Lão Vương nói, đồng ý dùng đầu heo làm sính lễ… Đồng ý gã thôi…”
“Ngươi nói gì?”
“… Đi theo lão Vương cũng tốt lắm… mỗi ngày đều có thịt heo ăn… hơn nữa… gã cường tráng lắm… ngày mai… đi tìm gã…”
+++++
Cơn tức giận lóe qua dưới đáy mắt, Quý Đường đang định truy hỏi lão Vương là đồ quỷ nào, đã nghe được tiếng thở nặng nề, Bất Hồi đang chìm vào giấc ngủ.
Ngủ đến là an ổn ngọt ngào, khiến cho người ta không nỡ quấy rầy.
Quý Đường thở dài, nhắm lại hai mắt, gã vì dọn về rương minh khí mà đã hao tâm tổn lực biết bao nhiêu, vốn cho rằng dựa vào những thứ kia là có thể níu kéo được Bất Hồi một thời gian, từ lâu gã đã hạ quyết tâm, mấy thứ tình duyên gì đó dù mang đi dìm nước hết, cũng không thể để cho đối phương toại nguyện, gã muốn nhìn thấy Bất Hồi thất vọng cùng oán hận, chỉ có làm như vậy, mới có thể khiến cho bản thân mình dễ chịu hơn một chút.
Gã có thể thích ứng được khi nghe Bất Hồi muốn mình mang rương châu báu minh khí tới mua hắn, nhưng lòng gã lại lạnh lẽo, một đêm triền miên này Bất Hồi có thật sự để tâm hay không, thật ra cũng không còn ý nghĩa gì nữa cả, Bất Hồi chẳng qua chỉ là đang tìm cơ hội để dò xét tung tích của châu báu minh khí mà thôi.
Cho tới tận lúc này cũng chỉ có một mình Quý Đường gã cuồng nhiệt, yêu, hận, tình, thù, những thứ này đều chẳng chút liên quan tới Bất Hồi, tất cả đều là tâm tư của bản thân Quý Đường.
Vậy thì buông tay thôi, sáng mai gã sẽ lập tức rời đi, tuyệt đối sẽ chẳng dính dáng gì tới người này nữa.
Quý Đường thật sự ngủ đến là sâu, sau khi sắp xếp xong rương châu báu tùy táng kia, gã liền ngựa không dừng vó tìm đến Bất Hồi, vừa thấy mặt là lại làm mấy chuyện hao tổn thể lực, cho nên, Bất Hồi khi nào thức dậy rời đi, gã hoàn toàn không hề hay biết.
Gã ngây ra một hồi, đột nhiên nhớ tới lời Bất Hồi nói trước khi ngủ, muốn tìm lão Vương gì đó…
Kinh hãi, gã lập tức từ trên giường nhảy xuống, nhặt quần áo lên vừa mặc vừa chạy, lúc băng qua tiền sảnh, thiếu chút nữa tông ngã tiểu sư đệ.
Tiểu sư đệ hú hồn chim én, Quý Quý Quý ừm thì Quý Đường sao mới sáng sớm lại xuất hiện trong nội đường của bọn họ, tóc chưa chải, giày chưa buộc, quần áo xộc xệch khí thế hung hãn, nhìn cứ như đang muốn chém người vậy.
Chẳng lẽ gã rốt cuộc không nhịn được cơn tức khi bị Y Na Phái lừa gạt nữa, cho nên đánh thẳng tới tổng bộ rồi?
Quý Đường vừa nhác thấy tiểu sư đệ, lập tức túm cậu lại rống hỏi: “Bất Hồi đi đâu rồi?”
“Bất Hồi? À, Đại sư huynh đó hả, hắn hắn hắn, hắn đi tìm lão Vương mổ heo rồi, hắn nói…”
“Lão Vương ở đâu?”
“Ra cửa quẹo phải đến cuối đường thì quẹo trái là thấy được sạp của lão Vương liền, dễ biết lắm, là một sạp thịt heo.”
Đừng trách tiểu sư đệ vì sao lại hèn nhát khai ra hết hành tung của Đại sư huynh, nghĩ lại đi, chết chùm cả môn phái, vậy chẳng bằng hy sinh một Chưởng môn sư huynh thôi cho êm chuyện, dù sao Đại sư huynh cũng là đồ yêu nghiệt, ai xử được ổng đều là lập được công đức to lớn đó A Di Đà Phật.
Quý Đường hùng hổ lao ra cửa, dựa theo lời chỉ dẫn của tiểu sư đệ mà đi, quả nhiên thấy được sạp thịt heo của lão Vương từ xa, Bất Hồi đang đứng trước sạp vừa nói vừa cười, cái giọng oang oang của lão Vương khiến cho Quý Đường nghe được rõ ràng từng câu từng chữ gã ta nói.
“ con heo còn chưa đủ sao? Giờ tui có hơi khó khăn… Ba tháng, ba tháng là tui có thể lấy ra con heo, phong quang rạng rỡ cưới tiểu nương tử về!”
Bất Hồi mỉm cười, “Lão Vương ngươi có lòng, ta cũng không phản đối, vậy thì…”
Quý Đường thấy Bất Hồi lại cười tủm tỉm gật đầu, gã tức giận cực kỳ, chỉ còn cách mấy bước đã lập tức hô to, “ rương, rương ta mua đứt ngươi!”
Lão Vương thấy Quý Đường cứ như tới để phá rối, đao mổ heo chặt mạnh một cái, lớn giọng nạt, “Tui đây đang nói chuyện chung thân đại sự, tiểu tử ngươi muốn gì đây? Cút!”
Quý Đường cũng tức khí, vươn tay túm lấy Bất Hồi kéo ra xa lão Vương một chút, bởi vì lão Vương thực sự rất cường tráng, cơ bắp cứng cáp rắn rỏi, nói không chừng rất hợp với khẩu vị của Bất Hồi.
“ rương, không thành vấn đề, ta có thể đưa cho ngươi ngay hôm nay!”
Bất Hồi có vẻ khó xử, “Ngươi nói ta ngay cả một rương cũng không đáng…”
“Đáng! Ngươi đáng giá!”
“Quyết định mua ta rồi thì không được hối hận.”
“Không hối hận! Ta tuyệt đối không hối hận!”
“Vậy thì ta bán cho ngươi luôn, nhà của ta sẽ trở thành nhà của ngươi, Y Na Phái ngươi cũng có phần, mối làm ăn chúng ta cùng nhau kiếm, ấm no phú quý cùng nhau hưởng…”
Quý Đường càng nghe càng thấy sai sai, chỉ vào lão Vương hỏi: “Không phải gã ta… ngươi…”
Lão Vương cũng chả hiểu mô tê gì sất, không phải bọn họ đang bàn về chuyện tốt của gã và tiểu nương tử à? Sao nói được mấy câu, sư huynh của tiểu nương tử lại bán luôn mình vậy? Nếu như tiểu nương tử cũng dứt khoát như vậy, lão Vương gã đã không phải ngày ngày lẻ bóng phòng không mà rơi nước mắt rồi đúng không.
Bất Hồi kéo Quý Đường trở về, “Lão Vương cho rằng lão Tam nhà ta là nữ nhân, muốn kết hôn… Sao có thể để cho gã cưới được? Nếu thật sự cưới về, sau này chúng ta cũng không còn thịt heo miễn phí để ăn nữa.”
“Ngươi, ngươi lại gạt ta!” Quý Đường chỉ vào mũi hắn mắng.
“…Có hả?” Cười gượng, “Ngươi chắc nghe lầm gì rồi.”
“Ta không nghe lầm, tối hôm qua ngươi nói…”
Bất Hồi dừng bước, ngẩng đầu vô tội hỏi gã, “Mua ta rồi, sau này mỗi ngày ta đều có thể giúp ngươi làm ấm giường, không tốt sao?”
Tim Quý Đường đập rộn lên, bình bịch bình bịch.
Sao lại không tốt được? Sao gã có thể không đồng ý chứ?
Gã mong nhớ ngày đêm, không phải chỉ để ngóng trông ngày ngày có thể ôm ấp hắn trong lòng, xuân mộng thu vân, vĩnh viễn không phân ly hay sao?
Nhưng gã vẫn giữ được lý trí, ai biết được trong đầu Bất Hồi còn nảy ra chủ ý gian trá giảo hoạt nào nữa chứ?
“Viết một tờ khế ước bán thân cho ta, không làm vậy thì ta không an tâm được.”
“Bộ cho rằng ta sẽ chạy trốn à?” Bất Hồi cười hỏi.
“Ngươi từng trốn một lần rồi, ta không tin ngươi được.” Quý Đường bất chấp nói: “Ngươi tên là Bất Hồi, nói không chừng ngươi cầm xong tiền bán thân rồi, lại thật sự một đi không trở lại thì sao.”
“Tên thật của ta vốn là Yến Quy, chim én luôn có lúc trở về.”
Đương nhiên, trong lòng Bất Hồi vẫn còn rất nhiều rất nhiều những lời mà có thể cả đời sẽ không nói ra được.
Bởi vì…
Bởi vì thế gian chỉ có tình khó tỏ.
Mấy năm sau, đương lúc hai người thả câu bên bờ sông, người nào đó rốt cuộc hỏi ra vấn đề lớn khó trả lời nhất từ xưa tới nay chưa từng thay đổi.
“Rốt cuộc ngươi thích rương minh khí châu báu kia hay là ta?”
“…Thích cả hai.”
“Ta đổi lại câu hỏi. Nếu rương châu báu và ta cùng rơi xuống nước, ngươi sẽ cứu ai?”
“Tào lao, đương nhiên là châu báu rồi.” Người kia trả lời như lẽ đương nhiên, “Ngươi biết bơi, nhưng châu báu đâu biết.”
Quý Đường chào thua, triệt triệt để để thua, nhưng là cam tâm tình nguyện mà thua, không hề hối hận.
Bởi vì chim én trong gian nhà mới xây xong đã không còn bay đi nữa rồi.
Yến trong tên của Bất Hồi là chim én, Đường trong Quý Đường là gian nhà.
———- 《Hoàn 》———-