Có lẽ giờ đây chỉ còn lại mỗi Thiên Nghĩa là người trần mắt thịt, cho nên mỗi cử động anh luôn đề phòng vì chẳng thấy thể nhìn thấy được con ma nào, riêng Tuệ Như thì cô lại thấy rõ mồn một.
Do tình thế là hôm nay có trăng tròn cho nên sức mạnh của Nhất Trung và cả tên cương thi một mắt kia được gia cường lên mạnh mẽ, chính vì đều đó mà những lá bùa của Đình Long không cầm chân hắn lâu được, nói đoạn… ở giữa trận chiến, Đình Long thay đổi chiến thuật và dụ tên cương thi một mắt chạy theo mình vào một con hẻm vắng người ngay bên dưới tòa nhà, Độc Lục Nhãn thân thủ rất nhanh cho nên hắn sớm dễ dàng bắt kịp được Đình Long ngay sau khi anh chạy vào ngỏ cụt của con hẻm.
Đứng sát chân tường, Đình Long khụy một gối xuống đất và tay phải để ra sau lưng, nhắm mắt lại và miệng bắt đầu lẫm bẫm. Ngay lúc đó Độc Lục Nhãn nhìn anh không rời mắt.
-Đường cùng rồi! Để xem ngươi còn chạy đi đâu nữa, tên đạo sĩ thối nhà ngươi mau chết đi…
Vừa nói hắn ta vừa phi thẳng đến Đình Long với đôi răng nanh sắt nhọn, vừa kịp lúc hắn kề mặt sát người Đình Long thì ngay lập tức anh mở mắt ra chấp tay thành đường ấn.
“Bát Quái Long Hình Quyền”
Nguồn sung lực phát ra từ giữ bàn tay đẩy Độc Lục Nhãn văng ra một khoảng cách khá xa khiến hắn ôm mặt kêu đau, thu chiêu về Đình Long thở hỗn hểnh vì nội năng tiêu hao quá nhiều sau chiêu thức vừa rồi, trong giây lát Độc Lục Nhãn gượng dậy và khai mở Ấn Chú ngũ hành trên tay.
“Sơ Cấp Mộc Hành Ấn”
Hình xăm trên tay của Độc Lục Nhãn sáng rực lên một màu xanh lá, vòng khí lưu bao quanh cơ thể bóc hơi thành những luồng không khí có màu xanh kì lạ, mặt đất rung chuyển.
-Thôi Chết! Đó là nguyền ấn của Thiên kiếp châm lúc giao ước đây mà, không ngờ rằng hắn chỉ mới lĩnh ngộ được Sơ Cấp Ngũ Hành Ấn thôi mà đã có khí lưu bao quanh rồi, đều đó cho thấy hắn đã tập luyện và sử dụng Thiên Kiếp châm của đạo phái rất thành thục rồi thì phải… haizz xem ra trận này khó nhằn đây…
Độc Lục Nhãn đứng vững hiên ngang cười lớn:
-hahaha… ngươi sợ rồi phải không, chắc chắn là ngươi không nghĩ rằng ta đã mở được nó có phải không? Ta đã luyện nó từ rất lâu rồi và phải cấp bách lắm ta mới dùng đến nó bởi vì…
-Bởi vì sau khi dùng chiêu đó thì ngươi sẽ phải bị tê liệt tứ chi suốt h vì cơ thể vận động quá giới hạn chứ gì!
-hừ… tên nhãi nhép nhà ngươi cũng có kiến thức thâm sâu đấy.
Đình Long nhếch môi:
-Nhìn ta như thế thôi chứ so với Mã Tiểu Linh của Long Tộc cũng không kém mấy đâu.
-Im đi, ta không muốn nghe nhà ngươi tự tin như vậy nữa, đỡ lấy…!
Nói rồi hắn rầm một tiếng vang trời đất, rung chuyển cả mặt đất chỗ Đình Long đang ngồi tựa lưng vào tường.
Cùng khoảng thời gian đó, ở phía ba người Nhất Trung, Thiên Nghĩa và Tuệ Như đều vẫn còn đứng trên sân thượng của khu chung cư tầng đó mà đối đầu với đám ma Thần Vòng, chúng cứ bay quanh quẩn quanh chỗ ba người đứng, Nhất Trung và Thiên Nghĩa đều đứng che người lại làm lá chắn cho Tuệ Như, trong lúc hỗn loạn Như nãy ra một ý kiến.
-Này hai người nghe đây! Em bảo hai ngươi hướng nào thì hai người cứ tung chiêu mà đánh ở đó nhe.
Hai người gật đầu lia lịa, một người cầm Trường Xung Thủ có khắc Xá Lợi trừ yêu và một có côn được yểm bùa của lão Thiên, tình thế lúc đó dù rằng có vũ khí nhưng địch là âm hồn cho nên ngoài Nhất Trung và Tuệ Như ra thì chỉ còn mỗi Thiên Nghĩa là luôn đề phòng mọi thứ nhưng không thể nào đánh được vì anh chẳng có đối tượng nào trong tầm mắt cả.
Bất ngờ từ trên cao những vong hồn tụ hợp lại ném những ngọn lửa xanh xuống chỗ Tuệ Như.
-Tuệ Như! coi chừng…
Vừa hét to Nhất Trung quay người ra trước Tuệ Như và dùng Trường Xung Thủ đỡ những quả cầu lửa ấy, Thiên Nghĩa chỉ thấy những ngọn lửa từ khoảng không vô định xuất hiện và dội thẳng xuống đầu Nhất Trung mà thôi. Không để mất tập trung, Như cũng cố gắng hét lớn theo Nhất Trung.
-ở góc giờ đó Thiên Nghĩa!
Nghe thấy thế nên Thiên Nghĩa cũng làm theo, anh lấy từ bên hông ra một cây súng ngắn đã nạp đầy đạn có bọc bùa của lão Thiên, anh giơ tay về hướng giờ cứ thế mà bắn liên tục mấy phát. Những viên đạn bắn ra từ cây súng của Thiên Nghĩa có viên thì trật có viên thì xuyên thủng một hai con, chúng bị thiêu cháy ngay sau đó.
Vừa vui mừng thì không hiểu sao lại có thêm một đám âm hồn khác đến tiếp viện, khiến cho tình hình càng thêm rối rắm, Tuệ Như mặt nghiêm trọng nói với Thiên Nghĩa.
-Anh còn đủ đạn không?
-Để làm gì?
-Chúng đông hơn em nghĩ rồi đó!
Câu nói đó cũng khiến Thiên Nghĩa lo không kém gì Tuệ Như, nhưng bù lại nó lại là những thông tin tình báo quan trọng của trận đánh mà anh cần nên biết để tìm cách đối phó với bọn chúng.