Thích Anh Là Điều Duy Nhất Em Biết Làm

chương 2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Nghiên

Beta: Ù

Cứ nhìn anh như vậy

Dùng đôi mắt và khoảng cách giữa chúng ta

Tựa như gió/ Gió lại thổi

Nhàn nhạt / chậm rãi / nhẹ nhàng / nhìn anh

—— gặp gỡ trên đường

Lần đầu gặp lão Trần là vào một đêm đông.

Đêm đó những người bạn nam muốn ca hát, tôi kéo đầu tóc bết dầu đến mức có thể xào một đĩa cơm chiên trứng chạy về phía KTV. Một đường đi tôi đều lo lắng hình tượng của mình quá kém, cậu ta an ủi tôi: “Trời tối như vậy, ai thấy được cái đầu bết của cậu?”

Tôi tin.

Người bạn thân nam hô bằng gọi hữu, một đám người quen chen chúc với nhau, trong đám người này chỉ có người đàn ông họ Trần có vẻ lạnh lùng là tôi không quen biết. Sau đó mới biết anh là bạn cùng phòng của chủ tịch, chủ tịch nài ép lôi kéo mãi anh mới không tình nguyện đi đến đây ca hát.

Cũng bởi vậy, sau này trời xui đất khiến ở bên nhau, anh luôn tỏ vẻ biết ơn chủ tịch vì đã đưa anh ấy đi lên con đường tươi sáng—— đương nhiên, tươi sáng là bởi vì anh gặp được tôi.

Chỉ là có một ngày nọ khi tôi đắc chí hỏi lão Trần về ấn tượng đầu tiên anh dành cho tôi, thế nhưng anh lại trả lời: “Tóc bết bết, ăn mặc giống học sinh tiểu học”, tôi liền biết đời này tôi không thể tiếp tục tin tưởng người bạn thân nam kia nữa.

Tôi lắp bắp nói: “Rõ ràng họ Lưu kia đã nói trời tối nên không ai thấy đầu tóc bóng mỡ lợn của em!”

Lão Trần hơi hơi mỉm cười: “Em không biết nó sẽ phản quang sao?”

“……”

Giọng của tôi thật sự không tệ, hát mấy bài, phát hiện bạn học họ Trần nghe vô cùng nghiêm túc.

Mọi người đều đang chơi bài, anh ngồi ngay ngắn trên sô pha ánh mắt bình tĩnh nhìn tôi.

Có người ngăn trở anh, anh liền cao lãnh dùng ngón tay đẩy người nọ ra: “Cậu cản tầm nhìn của tôi.”

Chủ tịch đoạt mic, anh bình tĩnh lấy microphone từ trong tay chủ tịch đưa cho tôi, sau đó quay đầu lại nói với chủ tịch: “Cậu đừng hát, hát người ta hát đi.”

Chủ tịch mang vẻ mặt ủy khuất: “Tại sao chứ?”

“Cậu hát rất khó nghe.”

Tôi cảm thấy buồn cười, xoay người sang chỗ khác ca hát, lại nghe thấy lão Trần ngồi phía sau lưng bình tĩnh nói một câu: “Tôi muốn nghe cô ấy hát.”

Lúc ấy âm thanh của tôi run lên, trên mặt nóng bừng, sau khi hát xong một bài, đầu cũng không dám ngẩng lên.

Mọi người ca hát lung tung rất nhiều, cũng có rất nhiều người cùng hát tình ca.

Khi microphone truyền đến chỗ tôi, vừa lúc trên màn hình hiện lên bài hát《 lúm đồng tiền 》.

Tôi cầm microphone thuận miệng hỏi: “Có ai cùng tôi hát bài này không?”

Một đám người quen chưa kịp trả lời, chỉ thấy bạn học họ Trần không thân quen với tôi nhất đứng lên trong đám người: “Tôi tôi tôi! Tôi hát cùng cô!”

Mọi người đều kinh ngạc, mặt của tôi lập tức đỏ lên.

Anh chỉ trấn định tự nhiên nhận lấy một cái microphone khác, mặt không đổi sắc hát lên.

Ấn tượng sâu nhất đêm đó chính là mọi người cùng nhau uống rượu chơi bài, không nhớ rõ là loại bài nào, tóm lại là khi có lá bài này thì người đó có thể chỉ định người cầm lá bài tiểu thư ngồi trên đùi người khác mời rượu.

Trùng hợp chính là lão Trần lại bóc được lá bài tiểu thư, mà tôi đột nhiên lại nảy sinh một chút khí khái đàn ông, lập tức hào sảng vỗ vỗ đùi: “Đến đây đi, mời tôi uống rượu!”

Chờ khi anh thật sự đến đây, tôi mới bắt đầu khẩn trương.

Có trời mới biết tại sao người bị động ngồi lên đùi người ta lại trấn định bình tĩnh, còn người chủ động ta ngược lại đỏ mặt tía tai.

Anh đặc biệt bình tĩnh đưa chén rượu đến bên miệng tôi, thần sắc thong dong mà nói ra lời kịch đã được định trước: “Đại gia ngài uống rượu đi.”

Toàn trường cười ầm lên.

Sau đó có người hỏi tôi từ khi nào mối quan hệ của hai chúng tôi trở nên tốt hơn, tôi nghĩ nghĩ, nói chính lần đầu tiên gặp mặt anh ngồi trên đùi tôi, có ý đồ chuốc say và gây rối cho tôi.

Lão Trần liếc nhìn tôi một cái, vạch trần tôi: “Em cũng rất phối hợp.”

Trò chơi giết người.

Tôi rút trúng K, killer, sát thủ.

Tất cả mọi người nhắm mắt lại, cho đến khi chủ tịch đang đóng vai thẩm phán nghiêm trang nói: “Sát thủ hãy mở mắt.”

Tôi mở to mắt, tìm kiếm “Đối tác” của tôi trong đám người, lại không kịp phòng bị ngã vào đôi mắt mang ý cười tủm tỉm.

Cách một cái bàn dài, lão Trần nhìn về phía tôi trong bóng tôi, khóe mắt đuôi mày đều mang theo ý cười.

Tim tôi đập rất nhanh, đại não trống rỗng nhưng lại không đè nén được sự vui vẻ.

Nhưng tôi vui vẻ vì điều gì, thế nhưng ngay cả chính tôi cũng không biết.

Đó là lần đầu tiên tôi ca hát cùng bạn bè suốt cả đêm.

Khi trở về phòng vẫn chưa đến giờ sáng, trời vẫn còn rất tối, gió đêm lạnh lẽo lướt qua mặt như những con dao nhỏ, mà tôi lại không cẩn thận đi phía sau mọi người, vì thế nhắm mắt theo đuôi mà chạy về phía trước, muốn đuổi kịp mọi người.

Chẳng được bao lâu, bỗng nhiên phát hiện lão Trần đang đi phía trước cùng mọi người không biết từ lúc nào đã chạy đến phía sau tôi, khi tôi quay đầu nhìn anh, hắn cũng ngẩng đầu liếc mắt nhìn tôi một cái.

“Anh……” Sao anh lại chạy đến phía sau rồi?

Tôi không hỏi ra miệng. Anh cũng không nói lời nào, chỉ im lặng đi phía sau tôi, một đoạn đường thật dài, hai người không nói một câu.

Tôi cúi đầu nhìn hai cái bóng lớn dưới ánh đèn đường, bỗng nhiên cảm thấy giờ phút này, gió đêm cũng trở nên vô cùng dịu dàng.

Sau lần ca hát đó, tôi thường xuyên nghĩ đến lão Trần, muốn cùng anh gặp gỡ, nhưng cuối cùng lại không gặp gỡ.

Linh cơ vừa động, tôi lấy được số của anh từ bạn học Điền Điền cùng lớp với anh, gửi tin nhắn qua: A, ngày đó thức đêm ca hát, nghe Điền Điền nói làm hại anh ngày hôm sau không hoàn thành được công việc, có nặng lắm không?

Anh trả lời tôi: Không quan trọng, hôm đó tôi cũng chơi rất vui vẻ.

Ở bên đây đầu dây tôi ôm điện thoại cười ngây ngô, sau đó theo gậy bò lên trên: Vậy, kết bạn QQ được không?

Anh ngay lập tức trả lời: Được.

Chỉ một chữ ngắn ngủi, lại khiến tôi vui vẻ suốt đêm.

Tôi bắt đầu hiện Điền Điền ăn cơm, dạo sân thể dục, một đường hỏi thăm về các việc lớn nhỏ liên quan đến bạn học Trần.

Điền Điền hoàn toàn bán đứng bạn bè, lập tức trở thành gián điệp trung gian cho tôi.

Ngày hôm sau, hoạt động trinh sát của cậu ta chính thức bắt đầu.

Sáng sớm giờ, tôi nhận được tin tức: “Cậu ta đã rời giường, chuẩn bị đến nhà ăn ăn sáng.”

Sáng sớm giờ: “Cậu ta đi học, tiết đầu tiên là tiết đọc”

Giữa trưa giờ: “Cậu ta ăn cơm xong rồi trở về phòng, bò lên giường nghe nhạc.”

Lòng tôi vô cùng ngứa ngáy, vắt hết đầu óc để tìm đề tài nói chuyện với lão Trần.

Mười giây sau, tin tức của Điền Điền đúng giờ gửi đến: “Hình như cậu ta nhận được tin nhắn, còn cười nữa.”

Rốt cuộc tôi và lão Trần cũng bắt đầu nói chuyện phiếm, hơn nữa còn rơi vào cảnh đẹp.

Trò chuyện trò chuyện, tin nhắn của Điền Điền lại đến: “Không biết cậu ta nói chuyện với ai mà hăng say như vậy, đi WC còn quên mang giấy, vừa rồi còn gọi điện thoại kêu tôi mang giấy đến.”

Tôi ngồi trong phòng ngủ, cười đến đấm giường.

Sau đó có một buổi tối, tôi và bạn cùng lớp Điền Điền cũng là bạn cùng phòng của anh, cùng nhau mở microphone chơi cờ phi hành trên QQ.

Điền Điền sợ bị bạn cùng phòng “gột rửa” chuyện cậu ta cùng tôi chơi trò chơi, nên vẫn không nói chuyện, bạn cùng phòng của cậu ta cùng không biết chúng tôi đang mở microphone để chơi, một đám người vui vẻ nói chuyện trên trời dưới đất.

Tôi vừa cười trộm vừa chơi, câu được câu không nghe bọn họ nói chuyện phiếm.

Cho đến khi chủ tịch đột nhiên hỏi một câu: “Này, lão Trần, cậu cảm thấy Dung Dung như thế nào?”

Tôi nắm con chuột, lập tức không có động tĩnh.

Lão Trần thong dong mà nói: “Rất tốt.”

“Tốt điểm nào?”

“Hát rất hay.”

Chủ tịch cợt nhả: “Chỉ là hát hay thôi sao?”

“Bằng không thì sao?”

“Còn là một đại mỹ nhân đó!”

Lại có người bổ sung: “Giọng nói hay muốn nổ tung!” “Nghe nói cô ấy còn là một tác giả!” Cùng với “Oa, vậy chẳng phải là bạch phú mỹ sao?”

Bạch (trắng trẻo), Phú (giàu có), Mỹ (xinh đẹp). 》》 là mẫu hình lý tưởng mà các cô gái đều muốn hướng đến.

Lão Trần không nói gì, tim tôi sắp nhảy đến cổ họng.

Lúc này, bạn học C nổi danh bát quái nhất niên khóa đột nhiên hỏi: “Sao lại nhắc đến Dung Dung?”

Cậu ta không hề biết việc chúng tôi đi ca hát với nhau.

Chủ tịch nói một câu có lệ: “À, hôm đó chúng tôi đến lộ hoa viên để ca hát, Dung Dung cũng tới.” Nói xong lại nhịn không được nói giỡn một câu với lão Trần “Đại gia mời ngài uống rượu!”

Bạn học C hứng thú: “Cái gì mà đại gia mời ngài uống rượu?”

Hỏi liên tiếp hai lần, chủ tịch mới trả lời qua loa: “À, mời rượu mà thôi, không có gì.”

Dường như bạn học C đã đào ra được bí mật động trời: “Dung Dung đi mời rượu ở đó sao? Trời ạ, chẳng phải cô ấy đang viết văn sao, chẳng lẻ không đủ tiền? Đi mời rượu kiếm thêm sao?”

Sau đó, cậu ta tiếp tục nói những vấn đề rất khó nghe, giống như có thể bỏ tiền ra để tôi uống rượu cùng hay không, có thể để tôi ngồi trên đùi cậu ta hay không…… Cùng với rất nhiều câu nói làm tôi tức giận.

Thế nhưng khi Điền Điền nghe được chủ đề chuyển đến trên người tôi, cuống quýt tắt màn hình, không tiếp tục ngồi cạnh máy tính nữa, sợ bạn cùng phòng biết được tôi nghe được đoạn đối thoại này thì sẽ xấu hổ.

Tôi càng nghe càng giận, thấy cậu ta không gửi tin tức đến, dứt khoát ấn mở QQ, vừa vặn thấy lão Trần đang online, vì thế nổi giận đùng đùng gửi tin nhắn qua: “Làm phiền cậu nói với bạn học C nếu không có việc gì làm thì hãy đánh răng nhiều vào, miệng thối cũng đừng đi nói lung tung!”

Dường như lão Trần đang sợ ngây người, gửi lại một chuỗi dấu ba chấm.

Lúc này tôi đã thẹn quá hóa giận, đóng giọng nói, hận không thể kéo bạn học C kia ra cắt thành tám khối.

Một lát sau, tin nhắn của lão Trần đến: “C luôn luôn không biết lựa lời, nam sinh nói chuyện với nhau cũng không cố kỵ gì cả, hy vọng cậu đừng để trong lòng.”

Tôi không nói chuyện.

Anh giải thích cho bạn học C kia một hồi lâu, thấy tôi không có động tĩnh, cuối cùng gửi tới một câu: “Thời gian không còn sớm, ngủ ngon. Tomorrow is another day. Let go of those unhappiness.”

Tôi nằm trong ổ chăn nhìn tin nhắn này, chậm rãi cười rộ lên.

Có một điều không nói nên lời là, khi nhìn anh hoảng loạn an ủi tôi, tôi đã sớm không còn giận nữa.

Bởi vì việc của bạn học C, hôm qua khi đi hoc, tôi bỗng nhiên nhận được tin nhắn an ủi của lão Trần.

“Hôm nay thời tiết rất tốt, cậu ở đâu? Tâm tình có tốt hơn không?”

Nghe nói khi lâm vào tình yêu người ta sẽ phân bố ra một chất xúc tác có tên là dopamine, làm bạn hưng phấn, làm bạn mừng như điên, làm bạn run rẩy, làm lòng bạn như có con nai chạy loạn

Dopamine là một hóa chất hữu cơ được tạo ra từ chất tyrosine, có chức năng vừa là hormone vừa là chất dẫn truyền thần kinh và đóng vai trò quan trọng trong não và cơ thể.

Nhiều người gọi dopamine là “hormone hạnh phúc” bởi chúng có nhiều tác dụng tốt đối với tinh thần và thể chất của con người.

Không xong rồi, hình như tôi đang bị đạn dopamine tập kích.

Cả ngày hôm đó tôi đều ôm điện thoại nói chuyện phiếm với anh, càng hiểu biết, càng động tâm. Dường như trong lúc vô tình tôi đã vô ý rơi vào giữa sự vui sướng và lo sợ bất an, ngóng trông một ngày kia sẽ đến.

Ngày thứ hai, tôi vội vàng viết bản kế hoạch hoạt động của đảng chi bộ, cả buổi trưa ở trong căn phòng học lạnh như băng của phương nam đánh kế hoạch, mãi đến khi tay chân lạnh lẽo.

Lão Trần ở nhà ăn gửi tin nhắn đến: “Còn đang bận sao?”

“Còn hơi bận”

“Ăn cơm chưa?”

“Còn chưa ăn.”

“Còn bao lâu nữa mới xong?”

Tôi do dự một lát: “Chắc khoảng hơn tiếng nữa.”

Anh không đồng ý: “Không ăn cơm sẽ không tốt cho thân thể.”

Ngay sau đó, anh lại hỏi: “Cậu ở đâu? Bằng không tôi mang điểm tâm đến cho cậu ăn.”

Anh ấy muốn mang đồ ăn cho tôi!

Tôi vui vẻ đến không nói nổi nên lời, mấy ngày qua tôi vẫn luôn mong ngóng anh có thể đi ra từ di động, chân chân thật thật mà đứng ở trước mặt tôi. Nhưng xuất phát từ thiếu nữ rụt rè (……), tôi nói trái lương tâm: “Trời quá lạnh, cậu nên nhanh chóng về phòng đi”

Hai mươi phút trôi qua, anh vẫn không trả lời tôi.

Tôi thật sự hối hận đan xen! Hối chính là không biết dây thần kinh nào của tôi không tốt cứ một hai phải từ chối anh, hận chính là anh ấy là một tên ngốc, tôi nói không thì anh ấy thật sự không đưa sao? Tốt xấu gì cũng phải kiên trì một chút chứ!

Một giờ trôi qua, tôi cõng máy tính thê thê thảm thảm trở về phòng ngủ.

Vừa đến phòng ngủ, đúng lúc anh gửi tin nhắn cho tôi: “Cậu còn ở phòng học không?”

Tôi nói: “Không có, đã về phòng ngủ rồi.”

Cơ hồ là đồng thời, chúng tôi từng người gửi một câu: “Vừa rồi sao cậu không trả lời tin nhắn?”

Sau đó lại đồng thời: “Không có mà, là cậu không trả lời tin nhắn!”

Tôi dại ra, cũng ngay lúc này, không biết vì sao lại có ba tin nhắn khoan thai tới muộn gửi vào hòm thư.

Tin thứ nhất —— “Thật sự không ăn sao?”

Tin thứ hai —— “Ít nhiều gì cũng phải ăn một chút. Ở phòng học nào? Tôi mang đến cho cậu.”

Tin thứ ba —— “Vậy được rồi, cậu làm việc nhanh một chút, đừng bỏ bữa chiều.”

Tôi thật sự dở khóc dở cười, trời xanh à, tâm trạng phập phập phồng phồng cả buổi thì ra là do tín hiệu di động không ổn định đùa giỡn. Chính là biết được anh quan tâm tôi như vậy, một góc nào đó trong lòng bỗng cháy lên một ngọn lửa nho nhỏ, chậm rãi bắt đầu lan ra cả đồng cỏ.

Dường như tôi đang thích một người.

Anh là người nội tâm trầm mặc, vui buồn hờn giận đều không biểu đạt ra ngoài, nhưng khi anh ấy nhìn vào bạn, trong ánh mắt đều sự sự dịu dàng an tĩnh.

Sau này hai chúng tôi nước chảy thành sông ở bên nhau, căn bản không có quá trình tỏ tình giữa hai bên, cho nên tôi thường oán giận mình không thể hưởng thụ lạc thú khi được người ta theo đuổi.

Vì thế lão Trần nói với tôi: “Vậy cũng được, anh sẽ theo đuổi em một lần nữa.”

“Đã ở bên nhau rồi còn theo đuổi cái quỷ gì nữa!”

“Lại theo đuổi một lần nữa.”

“Theo đuổi bao lâu?”

“Cả đời.”

Tôi cười ha ha: “Vậy không phải cả đời đều không ở bên nhau sao?”

Anh sửng sốt, nghiêm túc suy tư nửa ngày, cuối cùng cao hứng nói với tôi: “Như vậy đi, anh theo đuổi em nửa đời người, nửa đời còn lại em chạy theo anh nói đồng ý, như vậy đôi ta có thể ở bên nhau.”

…… Thật là thông minh.

Nói muốn theo đuổi tôi một lần nữa.

Vì thế vào ban đêm khi trời lạnh đến nổi có thể đông lạnh người thành chó, hai chúng tôi vẫn như bệnh nhân tâm thần mà dạo quanh sân trường, lão Trần bỗng nhiên dừng lại.

Tôi: “Làm gì?”

Anh: “Tỏ tình.”

Tôi: “…… Gì?”

Anh: “Cho em một lời tỏ tình.”

Tôi xấu hổ chấn động, nghĩ thầm: Ai da là bắt đầu theo đuổi tôi một lần nữa!

Vì thế ở dưới gốc cây trong khu dạy học, lão Trần nghiêm túc cúi đầu nhìn tôi:

“Dung Quang anh thích em, làm bạn gái anh được không?”

Mặt mày tôi hớn hở liên tục nói được.

Anh đặc biệt vui vẻ: “Lẽ ra em nên từ chối.”

Tôi không hiểu ra sao: “Vì sao?”

“Đã nói muốn anh theo đuổi em nửa đời người, chỉ một lần em đã đồng ý rồi, anh còn có thể theo đuổi như thế nào?” Anh nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

Tôi nhanh chóng gật đầu: “Tốt, em sai rồi, anh nói lại một lần nữa đi, em nhất định sẽ chém đinh chặt sắt từ chối anh.”

Chúng tôi mới ở bên nhau một tuần, tết Nguyên Đán đã đến.

Sau khi về nhà anh liền gửi tin nhắn cho tôi, nói cho tôi biết ngày mai anh sẽ cùng bạn thân thời trung học đi uống trà dạo phố.

Bạn thân à……

Lòng tôi lộp bộp một chút, vẫn dối trá vẫy vẫy tay: “Chuẩn tấu.”

Ba ngày sau trở lại trường học, tôi tìm anh cùng đi ăn cơm chiều, anh nói phải đợi chuyển phát nhanh nên từ chối tôi.

Buổi tối anh ấy đội gió lạnh đứng dưới ký túc xá nữ chờ tôi, cõng ba lô, quấn chiếc khăn cổ màu vàng nhạt.

Sau một giờ đi dạo quanh sân trường, trở lại cửa ký túc xá, anh đem balo nhét vào trong ngực tôi, lại gỡ khăn cổ xuống, vòng vòng lên cổ tôi.

Mấu chốt là tôi cũng có choàng khăn quàng cổ…… Hai cái khăn cùng quấn vào nhau, dường như nhìn rất ngốc.

Tôi nói: “Làm gì vậy?”

Anh ra vẻ trấn định nói: “Mua khăn quàng cổ cho em, bạn cùng phòng ra chủ ý để anh quàng trên cổ, sau khi em xuống liền cho em, kết quả, kết quả vậy mà em lại quàng một cái rồi……”

Tôi vừa cười vừa chỉ vào balo trong lòng ngực: “Cái này là……”

“Sau khi lên lầu mới được mở ra.” Anh ho khan hai tiếng, ra vẻ thong dong rời đi.

Khi trở về phòng ngủ tôi đã gấp chờ không nổi mở ra ngay lập tức, trong balo có một đống đồ nhỏ—— túi giữ ấm, túi làm ấm tay khảm rùa đen, bình giữ ấm có hình nai con, mấy đôi vớ có lông thật dày, kem dưỡng da tay đóng gói vô cùng tinh xảo…… Cùng với một đống lớn đồ giữ ấm, tôi nhìn mà sợ ngây người.

Sau đó tôi mới biết được, anh mời bạn học nữ đi ăn cơm dạo phố, đều là vì muốn cô ấy hỗ trợ chọn lựa những món đồ giữ ấm mà nữ sinh yêu thích. Mà chuyển phát nhanh sao, bởi vì ba anh lái xe đưa anh trở lại trường, một đống đồ lớn như vậy nếu mang theo sẽ bị phát hiện, nên anh liền nhanh trí gửi chuyển phát nhanh đến trường học, sau khi trở lại trường liền lấy về tay, sau đó mới đưa cho tôi

Lúc ấy nhìn thấy một đôi tình nhân đứng dưới ký túc xá mặt đầy tình ý, bạn cùng phòng sôi nổi ồn ào, tôi đỏ mặt ngu si chưa kịp phản ứng, anh đã gửi tin nhắn đến.

Rất đơn giản một câu: “Em sợ lạnh, anh nhớ rất rõ.”

Lão Trần như có một bàn tay thiện nghệ trong việc gia đình, luôn đoạt lấy công việc nấu cơm rửa chén giúp tôi, ra bên ngoài cũng giống nhau, khi đi siêu thị dù tay xách rất nhiều đồ, cũng không chịu chia cho tôi một túi hàng nhỏ.

Tôi liếc mắt nhìn anh: “Sao lại đối xử tốt với em như vậy? Anh không sợ em được nước làm tới, sau này ham ăn biếng làm, tính tình thật xấu sao?”

Anh nghiêng đầu cười: “Tính tình em xấu như vậy, tính tình anh tốt như vậy, chiều chuộng em đến vô pháp vô thiên, như vậy sẽ không có ai tranh đoạt cùng anh nữa”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio