Thích Anh Là Điều Duy Nhất Em Biết Làm

chương 4

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Qiongne

Beta: Ù

Lão Trần muốn học đàn ghi-ta, mua một cái ngồi gảy cả ngày.

“Anh cố gắng như thế làm gì nha?” Tôi hỏi anh.

“Học được đàn ghi-ta là có thể vừa đàn vừa hát.”

“Hát cái gì?”

“Anh nè. Anh hát anh cho em nghe.”

Những ngày xa nhau vốn không vui lắm.

Lão Trần nói: “Sau khi ra nước ngoài luôn thích ngủ, cả ngày chỉ muốn nằm trên giường.”

“Vì sao lại thế? Không hợp khí hậu sao?”

“Không phải. Bởi vì luôn mơ thấy em, liền ước gì bất cứ lúc nào cũng có thể ngủ, bất cứ lúc nào cũng có em.”

Lão Trần bị cảm, giọng mũi khàn đặc cùng tôi nói chuyện phiếm ở đầu bên kia.

Tôi lo lắng: “Sao lại ốm nặng như thế chứ? Đi bệnh viện không? Thân thể còn đi được không?”

“Này tính là gì!” Anh hừ một tiếng, “Tương tư cũng là bệnh, nghiêm trọng hơn cả cảm mạo, cái đó anh cũng có thể nhịn được, cảm mạo làm sao có thể đánh gục anh?”

Anh nói lời thấm thía dạy dỗ tôi: “Đau đầu cũng không bằng đau lòng, biết anh khổ bao nhiêu chưa?”

“……”

Khoa Văn và khoa học tự nhiên tư duy ——

Tôi không thể dựng thẳng tháp nghiêng Pisa,

Cũng theo lý đó,

Anh cũng không thể bỏ em ra khỏi tâm trí của anh dù chỉ nửa phần

Tôi nói trong điện thoại: “Lão Trần, anh yên tâm đi, hai ta cảm tình mười năm như một ngày, được đấy.”

Anh nghĩ nghĩ, hỏi tôi: “Mọi người đều nói một ngày không gặp, như cách ba thu, em đối với anh lại mười năm như một ngày…… Chẳng lẽ em không nhớ anh?”

“……”

Sinh nhật của anh, ước nguyện rồi thổi tắt ngọn nến.

Tôi lì lợm la liếm, muốn nghe xem anh ước cái gì.

Anh không lay chuyển được tôi, cuối cùng thỏa hiệp: “Nguyện vọng không có gì to tát cả, chỉ là hy vọng thời niên thiếu điên cuồng, có thể vượt qua bình bình an an, người bên anh là em, em vẫn luôn yêu anh.

“Lão Trần, anh cảm thấy ba chuyện vui lớn nhất đời người là gì?”

“Ngắm mặt trời mọc, đếm sao, ngắm trăng ——”

Tôi vừa định hỏi sao lại chẳng có cái nào liên quan tới tôi, thì nghe thấy anh nói tiếp.

“—— Làm cùng với em.”

“Lão Trần, lễ Tình Nhân năm nay anh không viết thư tình cho em nha!” Tôi bắt đầu thúc giục.

Anh chưa nói gì, vào nhà đóng cửa, chắc là đang “bận việc”.

Không ngờ hai phút sau cửa mở, anh đưa cho tôi một bức thư, rồi đi phòng khách xem TV.

Tôi ngơ ngác mở ra thì thấy, trên bức thư có ba câu ——

Một người.

Hai người.

Ba người.

!

Người này, quả thực không cần quá giảo hoạt được không!

Đọc sách đến tàu hỏa nhập ma, tôi làm ra vẻ hỏi anh: “Lão Trần, yêu em là loại cảm giác gì?”

Anh mở miệng đáp: “Tựa như ăn huyễn mại, căn bản không dừng lại được.”

“……”

Mùa đông lúc đi học, tôi luôn thích ngủ nướng, nhiệm vụ gọi tôi rời giường liền ném cho lão Trần. Đâu biết được rằng lão Trần lại cẩn thận tỉ mỉ bao dung tôi, vậy là tôi vẫn cứ ngày qua ngày đến trễ.

Là anh không gọi điện thoại gọi tôi rời giường sao?

Cũng không phải.

Nguyên nhân chân chính là ngày nào cuộc đối thoại cũng diễn ra ít nhất ba lần.

“Vợ ơi, mau rời giường.”

“Cho em thêm năm phút nữa…… được không……” Tôi hữu khí vô lực.

“…… Được.”

Năm phút sau.

“Vợ ơi, mau rời giường, bị muộn rồi đó!”

“Cho em thêm năm phút nữa…… Buồn ngủ quá……” Tôi vẫn như cũ không tỉnh táo.

“…… Được.”

Năm phút sau.

“Vợ ơi, không thể kéo dài nữa đâu, lần này phải rời giường!”

“Cho em thêm năm phút nữa…… Em muốn ngủ……” Tôi là người cố chấp như thế.

“…… Tùy em vậy, dù sao đã…… Đến muộn……”

Năm thứ hai quen anh, anh viết cho tôi một quyển ba bài thơ.

Mở quyển vở năm màu ra, thơ ở trang đầu tiên tên là 《 Thời đại học của tôi 》——

Vợ ơi, rời giường.

Cho em thêm năm phút nữa…… Được không……

Được.

Tôi: “……”

Sáng sớm thứ sáu, vừa mới rời giường, nhận được tin nhắn của lão Trần gửi từ văn phòng.

“Tối qua ngủ rất ngon, thể lực của anh dư thừa, đêm nay đại chiến không?”

Cuối câu còn có icon, hai tên tiểu nhân kề vai chiến đấu.

Phụt một tiếng, tôi bị sặc sữa đậu nành.

Đêm khuya nhận được tin nhắn của anh.

“Phiền phiền phiền, sao em lại phiền như thế?”

“???” Tôi không thể hiểu được.

“Đúng vậy, chính là em, em phiền chết đi được!”

“Em trêu chọc anh?” Tức giận

Anh còn hung dữ hơn tôi: “Nhắm mắt lại tất cả đều là em, em nói xem em có phiền hay không?”

Tội này tôi không chịu!

Từ khi chúng tôi ở bên nhau, mỗi năm Lễ Tình Nhân và Thất Tịch lão Trần đều sẽ viết cho tôi một bức thư tình, rõ ràng anh không giỏi văn, ở cuối thư còn viết thơ.

Tôi trêu anh: “Viết thơ tình ở trước mặt em, đó không phải Quan Công trước cửa chơi đại đao?”

Anh nghiêm túc: “Thư tình , không hoa lệ, nhưng không nhịn được có người thích, đại đao này của anh chơi cũng không đến nỗi đi?”

Phì, ai thích? Chưa thấy tự tin như vậy bao giờ!

Trước khi ngủ, tôi hỏi anh: “Sau khi ở bên em là cảm giác gì?”

“Cảm thấy như làm mẹ.”

Tôi tát một cái: “Nghiêm túc một chút, em muốn nghe lời nói ngọt ngào!”

Anh quả nhiên nghiêm túc nghĩ nghĩ: “Chính là có người cho anh một cây kẹo nhìn qua thì rất ngon, nhưng anh ăn một miếng, lại phát hiện vô cùng chua, kết quả là vì yêu quý đồ ăn nên anh không dám lãng phí, chỉ có thể chua xót mà cầm ở trên tay, muốn ném cũng không ném được.”

Tôi đá qua.

Chia tay!

Sau lại ngủ đến mơ mơ màng màng, anh bỗng nhiên thò người qua nói:

“Sau khi ở bên em, anh cảm thấy thế giới trắng đen trước kia dường như bỗng nhiên trở nên có màu sắc rực rỡ, nếu không có em, ngày tháng nhất định sẽ không giống hôm nay nhiều màu sắc như vậy.”

Tôi nghiêng đầu nhìn anh, anh thò người qua hôn hôn tôi, giúp tôi đắp chăn đàng hoàng.

Một đoạn thời gian rất dài, ban đêm lúc chúng tôi nói chuyện điện thoại, tôi luôn kết thúc bằng một câu nói: “Ngủ ngon, mơ đẹp.”

Anh trả lời trước sau như một: “Có em mới tính là giấc mơ đẹp.”

Lão Trần ra nước ngoài hằng ngày

Sau khi Lão Trần ra nước ngoài, mỗi ngày nhắn tin WeChat sẽ thành như vậy:

a.m

Anh dậy rồi vợ ai.

a.m

Đến văn phòng, bắt đầu làm việc.

: a.m

Hôm nay nhà ăn của công ty có sườn xào chua ngọt, anh ăn ba bát cơm, ăn còn nhiều hơn cả Bàng Tử (Bàng Tử là đồng nghiệp của anh, một tên mập kg).

: a.m

Đến phòng tập thể thao, tập cơ bụng.

: p.m

Cửa văn phòng còn chưa, anh ở bên ngoài chờ.

: p.m

Vợ ơi anh bắt đầu phiên dịch giấy tờ, trang, mười lăm ngày là phải phiên dịch xong.

: p.m

Tan làm! Hôm nay muốn đi ăn ngon 【nhe răng】

: p.m

Đã trở lại, tiếp tục phiên dịch giấy tờ, gọi cho em muộn một chút.

: p.m

Vợ ơi em ngủ chưa?

Tôi: Em chưa.

Giây tiếp theo, tên của anh xuất hiện trên màn hình, tôi nhấn nhận, giọng anh từ nơi xa xăm vạn dặm truyền đến: “Vợ ơi, anh nhớ em.”

Như vậy trên màn hình chat của Wechat, biến thành lời âu yếm động lòng người nhất của anh. Tôi biết, anh sợ chúng tôi vì thời gian và khoảng cách sai biệt mà không biết rõ đối phương đang làm gì, cho nên dùng cách thức ngắn gọn như vậy để nói cho tôi biết mỗi ngày, mỗi một giờ, mỗi một phút, mỗi một giây của anh.

Là ai nói yêu xa nhất định sẽ xa cách, sẽ sinh ra ngăn cách?

Với tôi mà nói, bởi vì người kia là anh, nên cho dù xa tận chân trời vẫn gần như trước mắt, hai tâm hồn vẫn luôn hướng về nhau.

Công việc của lão Trần là phiên dịch, lượng công việc rất lớn, một khi bận cái là trời đất tối sầm, không biết ngày đêm.

Trong khoảng thời gian này tôi bắt đầu viết sách mới, anh nói giúp tôi nhìn xem, bảo tôi mỗi ngày gửi chương mới cho anh. Mới đầu tôi thật sự cảm thấy anh không giúp được gì, gửi đi cũng chỉ là tỏ ra mỗi ngày mình đều rất chăm chỉ giống anh.

Nhưng không nghĩ tới chính là, giờ tối mỗi ngày sau khi phiên dịch xong, đều sẽ nghiêm túc đọc chương mới của tôi, cuối cùng gọi điện thoại cho tôi.

“Chương Định Quốc Công tước vị kế tục có chút vấn đề, em xem nếu chỗ này nếu đổi thành…… Có thể tốt hơn một chút không?”

“Bánh bao mắt cừu là cái gì, người đọc không nhất định biết, anh cảm thấy giải thích một chút có thể tốt hơn hay không?”

Mỗi đêm anh đều nói ý kiến của mình với tôi trong điện thoại.

Cho đến một ngày tôi kinh hỉ kiên tục thét lên: “Anh từ từ, đề nghị này đặc biệt tốt, trời ạ, hoàn toàn có thể viết thành một cái thật mạnh mẽ! Lão Trần, không ngờ anh còn có tác dụng này!”

Anh ở kia đầu cười, cười xong mới thong thả ung dung nói: “Sau lưng mỗi một nữ tác giả thành công, đều có một mỹ nam tài hoa hơn người, ví dụ như anh.”

Tôi cười lớn like cho anh.

Ngoài lão Trần ra, dì cũng vì sách của tôi mà bỏ ra không ít công sức.

Dì để tôi mỗi đêm ngồi trên giường mát xa cho dì, một bên mát xa một bên đọc chương mới cho dì nghe, dì đưa ra kiến nghị giúp tôi.

Vì thế mỗi đêm tôi đều ngồi trên giường liều mạng mát xa.

Dì nhìn tôi, cười tủm tỉm nói: “Thật giống như có một người máy tự động mát xa, còn mang thêm công năng đọc sách.”

Tôi: “……”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio