Lâm Vi sinh ra đã được trời phú cho làn da đẹp, đem bản thân đóng giả thành dáng vẻ ngây thơ ngoan hiền. Trên thực tế cô là người da mặt cực kì dày không biết xấu hổ.
Nhớ lại hồi mẹ cô vẫn còn, mùa hè năm ấy cô ngồi xổm bên đường, chỉ cần nhìn thấy cái đẹp, bất kể là nam hay nữ, chỉ cần đi ngang qua cô sẽ giở trò lưu manh huýt sáo chêu đùa cợt nhả.
Khoảng thời gian đó, Lâm Vi vẫn nhớ có lần cô đi tìm Trần Tư, bất ngờ bắt gặp Trần Tư đang xem những bức ảnh không phù hợp với lứa tuổi.
Trần Tư nhìn thấy cô thì vội vàng lúng túng, so với sự lúng túng của anh ấy, cô mới chưa đến tuổi, vô cùng bình tĩnh chống tay lên cằm, nhìn chăm chăm vào bức ảnh đó rồi nói.
"Ngực của cô gái này hơi nhỏ, cái đó của anh chàng kia hơi bé."
Nghe thấy Lâm Vi nói như vậy, Trần Tư ngồi trên ghế trực tiếp bị ngã nhào xuống đất.
Trần Tư cầm chai bia lạnh, chậm chạp đi đến, bắt đầu lải nhải bên tai Lâm Vi: "Lâm Vi em xem em có phải là muốn tìm cớ gây sự không hả. Bao nhiêu tuổi rồi, cái tốt không học, học toàn cái gì đâu không."
Lâm Vi bĩu môi, không quan tâm chút nào: "Đây gọi là học cái xấu òy, em còn học nhiều cái còn xấu hơn cơ, em không chỉ biết nam và nữ, em còn biết nam nam cơ.."
Trần Tư bị sặc và mở một chai bia lạnh khác.
Kể từ lúc đó, đối với Trần Tư cô đã thành công mở ra một huy chương biệt danh mới: Yêu vương xấu xa.
Từ một cô nhóc ngây thơ, trong sáng lại sa ngã trở thành yêu vương xấu xa nhưng mà đó chỉ là giả tưởng, trong lòng cô thấy rất trống rỗng.
Theo lí mà nói, Giang Túc gọi một tiếng "bé vi", đối với cô mà nói chỉ là trò trẻ con.
Nhưng tối nay không hiểu tại sao, về nhà được một lúc rồi, tim đập vẫn có chút nhanh hơn bình thường.
Lâm Vi ôm lấy chăn, lăn qua lăn lại trên chiếc giường nhỏ, gần như lăn ra khỏi giường.
Cô điều chỉnh lại cơ thể, sau đó đưa tay sờ sờ lên mặt.
Cảm giác sờ vào có chút nóng.
Lâm Vi mở buột miệng nói: ".. đệch~"
Cô đang xấu hổ?
Đúng như Trần Tư nói, cô có da mặt dày đến mức không chê vào đâu được.
Lẽ nào làn da dày đến mức hoàn hảo này lại thua hai từ: "Bé vi" sao?
Sau khi tiễn Lâm Vi về, Giang Túc lại lần nữa lấy điện thoại ra.
Hứa Thuật gửi cho anh vài tin nhắn, nhưng đều không được anh trả lời lại, thật may vừa mới nhắn tin xong thì anh gọi đến.
Giang Túc vuốt màn hình: "Nói."
"Nói gì mà nói chứ, tôi đã gọi cậu cả đêm mà cậu không thèm để ý đến tôi, đang bận cái gì đó?"
"Làm bài tập."
"Hảa? Bận làm bài tập? Là bài tập của thầy cô ở trường sao?
Giọng của Hứa Thuật đột nhiên tăng lên gấp N lần, khiến Giang Túc cau mày lại, đưa điện thoại từ tai ra xa tai một chút.
" Không phải chứ, Túc Túc có chuyện gì xảy ra với cậu vậy, bị kích động bởi điều gì vậy? Lúc trước là học bá, cũng không thấy cậu làm bài tập, tại sao bây giờ lại làm bài tập vậy? "
Hành động đẩy cửa phòng ngủ của Giang Túc dừng lại, dưới sự gào thét của Hứa Thuật anh bỗng nhiên im lặng, đột nhiên nói," Lần sau không được gọi mình là Túc Túc. "
" Tại sao? "Hứa Thuật cầm không chắc, điện thoại rơi xuống đất, đợi đến khi cậu ta cầm chiếc điện thoại lên:" Vãi, Cậu có vấn đề à? Tôi gọi cậu là Túc Túc bao nhiêu năm trời, bây giờ cậu lại không cho tôi gọi nữa, tôi không biết, cậu phải cho tôi một lí do.. "
" Không cho gọi nghĩa là không cho gọi, nói nhiều lời làm gì. "
Không đợi Hứa Thuật càm ràm nhiều lời, Giang Túc thẳng tay cúp luôn điện thoại.
Giang Túc một tay cởi vạt áo, đi vào phòng tắm.
Đứng dưới vòi hoa sen, Giang Túc lại nhớ tới lúc mình gọi Lâm Vi là" Bé Vi"một tiếng, mắt Lâm Vi mở to, tròn xoe nhìn anh.
Có chút ngây ngô, có chút nghịch ngợm.
Đáng yêu quá đi.
Không phải là Giang Túc cố ý lảng tránh Lâm Vi, tại vì lúc đó anh không nghe rõ tiếng cô.
Giang Túc thẫn thờ.
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu toàn hình ảnh về xương quai xanh trắng nhỏ của cô.
Cũng giống như bây giờ, một khi hình ảnh đã suốt hiện trong đầu, giống với hình ảnh nhìn thấy đồng cỏ hoang bị cháy, chốc lát lan ra rộng hơn, không thể dập tắt.
Đệch.
Giang Túc mạnh mẽ lắc đầu, nhanh chóng tắm xong, đi ra khỏi phòng tắm. Anh tuỳ tiện xấy khô tóc, sau đó nằm lên giường.
Tối qua Hứa Thuật và anh chơi game đến giờ sáng, đến trường thì ngủ gà ngủ gật, kết quả là phải chép bài tập về nhà.
Giang Túc chịu chép bài tập về nhà, là đã nể mặt lắm rồi. Kết quả ahihi mua hẳn bốn cái bút, bị phạt chép bài tập toán đến bốn lần. Quả thực là chép đến nỗi gãy tay luôn.
Hai ngày trước, Giang Túc còn cảm thấy mình bị ốm.
Hôm nay, Giang Túc cảm thấy mình không phải bị bệnh, mà là bị điên rồi.
Thiếu ngủ dẫn đến tình trạng thái dương đau nhức, nhắm mắt nhưng không tài nào ngủ nổi.
Giang Túc trở mình, nghĩ mình thật sự điên rồi.
Vậy mà anh lại bị mất ngủ.
Thật không dễ gì ngủ được, ngủ không lâu thì anh ấy đã bắt đầu nằm mơ rồi.
Xương quai xanh trong giấc mơ chân thực đến đáng sợ.
Độ tiêu chuẩn của khung cảnh trong mơ, còn quá đáng hơn cả lúc anh mơ màng suy nghĩ.
Anh mơ thấy môi mình đang chầm chậm hạ xuống xương quai xanh của cô, càng lúc càng gần hơn, gần đến mức anh mơ hồ phảng phất có thể cảm nhận được mùi cơ thể cô, có chút ngọt ngào..
Ngọt đến tan chảy.
Giang Túc đột nhiên mở mắt ra, anh ngơ ngác nhìn lên trần nhà quen thuộc, một lúc sau anh mới hiểu mình vừa nằm mơ cái gì.
Anh không biết diễn tả cảm xúc lúc này như thế nào, nơi mềm mại nhất trong trái tim anh dường như đã bị một luồng điện nhỏ đánh vào, vừa mềm mại lại vừa tê tê lại còn thêm sự run nhẹ.
Giang Túc đưa tay lên ngực, cảm nhận tim đang đập thình thịch, nằm một hồi anh nghĩ thôi tiêu rồi.
Tiêu rồi, mẹ kiếp, Giang Túc, mày tiêu thật rồi.
Anh không phải bị bệnh, anh sắp tiêu đời rồi.