Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khương Chương Vân và Giang Túc nói với nhau vài câu sau đó liền rời đi.
Giang Túc dựa người vào lan can, đứng ở hành lang hóng gió một lúc, quay trở lại rồi nhưng lại không vào lớp học.
Bạch Kiến thấy hành lang trống không, lập tức sát lại gần Lâm Vi nhỏ giọng nói: "Cô chủ nhiệm bắt Giang Túc phải gọi phụ huynh đến, liệu có phải thực sự muốn đuổi học cậu ta không."
Lâm Vi cầm bút vừa khoanh một đáp án, cô không trả lời lại, ngược lại là Vương Vĩ người ngồi phía trước cô quay xuống nói: "Gọi phụ huynh thì nhất định là sẽ bị đuổi học sao?"
"Không biết, nhưng đã bị gọi phụ huynh, thì có nghĩa là sự việc cũng khá nghiêm trọng rồi." Bạch Kiến nói.
Vương Vĩ: ".. Cũng không chắc là sẽ bị đuổi học đâu, nói không chừng chính là muốn phê bình giáo dục lại cậu ta."
Bạn cùng bàn của Vương Vĩ đẩy gọng kính: "Có bị đuổi học hay không thì không biết, nhưng nếu bị đuổi học thì nhất định sẽ thông báo cho phụ huynh."
Ngòi bút của Lâm Vi chợt dừng lại.
Cô nhìn một đống công thức toán học bên dưới bút của mình, sau đó lật ra một trang nháp mới, xoạt xoạt viết lên bên trên.
Tò mò chuyện Giang Túc đánh Hồ Khiếu không chỉ có Bạch Kiến và Vương Vĩ, mà còn có cả các bạn học khác ở trong lớp.
Trước lúc gần vào tiết tự học buổi tối, mấy bạn trong lớp tụ tập ở bàn cuối bàn luận xem liệu Giang Túc có bị đuổi học hay không.
".. Thực ra đuổi học rồi cũng tốt, mình ngồi ở bên cạnh cậu ta, mặc dù cách cậu ta một dãy qua chiếc bàn trống kia, nhưng vẫn thấy rất áp lực, lúc lên lớp còn không dám ngoảnh đầu nhìn ra phía cửa sổ."
"Các cậu nói, cậu ta thực sự bị bệnh thần kinh sao? Nếu như là thật, thì mình cũng muốn cậu ta bị đuổi học."
"Mình không hề thích Hồ Khiếu, có lúc còn cảm thấy Hồ Khiếu khá ngu ngốc, nhưng, so với Hồ Khiếu, thì mình sợ Giang Túc hơn.."
Cửa sau lớp học đột nhiên bị mở ra, mấy người ngồi bàn cuối nhìn thấy Giang Túc trong nháy mắt liền im lặng.
Tiếng nói chuyện của bọn họ không hề nhỏ, không chắc Giang Túc có nghe thấy hay không, ai nấy đều lo sợ rời đi, có người gan nhỏ sắc mặt còn trở nên trắng bệch.
Lâm Vi quay đầu liếc nhìn về phía sau một cái.
Cậu thiếu niên lười biếng kéo ghế ra, không nghiêm chỉnh chút nào ngồi xuống, mở khóa ra balo ra, một đống bút từ trong rơi ra.
Lâm Vi: "..."
Cậu ta giỏi thật đấy, chẳng có cái dáng vẻ nên có khi bị gọi phụ huynh gì cả.
Giang Túc tùy ý cầm một chiếc bút lên, mở nắp bút ra, thấy Lâm Vi nhìn về phía bên này, dừng lại động tác đang định ngệch ngệch lên giấy nháp.
Anh không nói gì, thấy bạn nhỏ bàn trên nhìn chằm chằm vào bút của mình, im lặng vài giây, nói: "Chọn đi."
Lâm Vi thuận theo giọng nói ngước nhìn, "Hả?"
Giang Túc hỏi: "Không phải cậu muốn sao?"
Lâm Vi: "..."
Cô muốn gì cơ?
Không đợi Lâm Vi nói, Giang Túc suy nghĩ hai ba giây, sau đó một tay nắm hết đống bút trên bàn, vươn tay ra, vứt vào ngăn bàn Lâm Vi: "Bỏ đi, cho cậu hết."
Lâm Vi trong lòng nghĩ, đầu óc của thánh viết tắt đúng là dị thật, cô chỉ đơn thuần là liếc nhìn một cái như vậy thôi, cậu ta còn có thể nhàn hạ thoải mái mua bút, lại còn tự nghĩ thành cô muốn lấy bút của cậu.
Lâm Vi từ trong ngăn bàn lấy bút ra, rồi cầm theo cả bài tập môn hóa vừa làm xong, cùng đặt hết lên trên bàn Giang Túc: "Tôi không cần bút."
Giang Túc không nói gì.
Anh cho rằng bạn nhỏ bàn trên sẽ quay người lên, không ngờ rằng qua mười mấy giây rồi, bạn nhỏ bàn trên vẫn đang nhìn anh.
Anh ngước mắt lên nhìn vào mắt của bạn nhỏ bàn trên.
Chạm phải ánh mắt của Giang Túc, Lâm Vi đem lời nói nhịn cả một buổi chiều, nhỏ giọng hỏi: "Tại sao cậu lại đánh Hồ Khiếu?"
"Hử?" Giang Túc trong lòng nghĩ sao lông mi của bạn nhỏ bàn trên lại dài như vậy, không tập trung đáp lại một tiếng, sau đó lại nói: "Không vì sao cả."
"Có phải Hồ Khiếu lại nói lời gì khó nghe không." Lâm Vi và Hồ Khiếu học cùng nhau lâu như vậy, hiểu rõ cái tật xấu của cậu ta: "Hồ Khiếu chính là người như vậy, mọi người trong lớp đều không thích so đo với cậu ta, kệ cậu ta nổi giận, dù gì cậu ta nói một mình một lúc nhàm chán rồi sẽ không nói nữa."
Hồ Khiếu là người như thế nào, Giang Túc không thèm để ý đến, anh chỉ đơn thuần đáp lại lời nói của cô: "Như vậy à."
Hồ Khiếu và Giang Túc sở dĩ có thể kết thành mối thù sâu như vậy, Lâm Vi luôn cảm thấy là do một tay cô tạo nên.
Hôm đó cô thực sự thấy rất ghét Hồ Khiếu, mới ở sân thể dục đánh cậu ta. Cô không ngờ rằng Hồ Khiếu lại vì thế mà kéo Giang Túc xuống.
Nếu như Giang Túc thực sự bởi vì chuyện này mà bị đuổi học, cô nghĩ rằng chắc chắn cô sẽ cảm thấy tội lỗi chết mất.
Lâm Vi nhìn chằm chằm Giang Túc hai giây, đưa tay vào trong túi áo đồng phục, từ trong đó lấy ra một lá thư màu hồng, lặng lẽ đặt lên trên bàn của Giang Túc, đẩy đến trước mặt anh: "Cho cậu đấy."
Động tác lật xem bài tập hóa của Giang Túc dừng lại, anh nhìn chằm chằm vào lá thư màu hồng kia mấy giây, rồi mới ngẩng đầu lên nhìn Lâm Vi: "Ai đưa vậy?"
Lâm Vi bị Giang Túc hỏi như vậy cảm thấy hơi ngơ ngác: "Của tôi."
Sau khi hết tiết, không kịp đi ăn cơm, cô ngồi trong lớp vẽ vẽ viết viết nửa tiếng đồng hồ làm xong đó.
Vì để thể hiện sự áy náy của mình, vì để nhìn cho có sự thành ý, cô còn đặc biệt lấy của Bạch Kiến một phong thư.
Giang Túc nhìn chằm chằm Lâm Vi không nói gì.
Lâm Vi chớp chớp mắt, không hiểu cậu thiếu niên trước mặt nhìn mình chằm chằm im lặng là đang muốn làm gì.
Nhìn sắp đến giờ vào lớp rồi, Lâm Vi thấy Giang Túc không có ý định cầm lấy phong thư, không nhịn được hỏi: "Rốt cuộc cậu có lấy hay không?"
Có lẽ bởi vì không muốn những người khác nghe thấy bọn họ đang nói gì, giọng nói của bạn nhỏ bàn trên nhẹ nhàng, giọng điệu lại có chút gấp gáp, giống như móng vuốt con mèo cào nhẹ qua vậy, khiến trong lòng Giang Túc run nhẹ, sau đó liền cười: "Lấy."
"Đồ cậu đưa, tôi đều lấy hết."
Ui thích quá keke, ngọt ngọt