..
Tiết tự học thứ ba làm bài thi xong, Khương Chương Vân bắt đầu chữa đề thi.
Sau khi thu bài xong, Khương Chương Vân theo thói quen giao thêm một bài tập về nhà nữa: "Quy tắc cũ, sai câu nào thì chép lại câu đó một lần vào vở chữa đề, tiết ngữ văn ngày mai đại biểu lớp nhớ thu lại."
Lâm Vi mặc dù vào muộn nửa tiết, nhưng vẫn làm được hết đề thi, bởi vì ghi đáp án nhanh, nên viết sai vài chữ, Lâm Vi nghiêm túc chép lại hai lần những lỗi sai vào vở chữa đề.
Sau khi chép xong, cô quay người nhìn đằng sau, Giang Túc bị phát chép lại hai lần cả quyển vở đang múa bút thành văn.
Quyển vở đặt trước mặt anh, viết toàn là chữ.
Lâm Vi nhìn thôi đã thấy đau cổ tay rồi.
Thực ra cô khồng hề muốn chống đối lại cậu ta đâu, cô cũng khá lo lắng và muốn nghĩ cách làm sao để cứu vãn việc vào lớp muộn này, cũng lo lắng sợ rằng việc này sẽ bị Tống Cẩm biết được, chỉ là vừa hay nhớ đến hành động âm thầm lùi sang bên cạnh hai bước của Giang túc, nên trong đầu mới nghĩ ra việc đổ lỗi cho cậu ta.
Bây giờ nghĩ lại, tình hình lúc đó, cô trừ việc đổ hết lỗi cho cậu ta thì cũng không còn cách nào khác nữa cả.
Sau đó thi xong rồi, lúc Khương Chương Vân chữa đề, cô một bên làm đề vật lý, một bên âm thầm đổ mồ hôi lạnh.
Cô không hề thương lượng trước với cậu ta, mà đã tự ý đổ hết lỗi cho cậu ta.
Vậy mà cậu ta lại nhận hết luôn, nếu như không nhận lỗi, thì cô không phải nghĩ cách cứu người, mà rõ ràng là đang làm nó tan tành thì có.
Lâm Vi nhìn Giang Túc đang chép bài, càng nghĩ càng thấy xấu hổ.
Cách thời gian hết tiết tự học của học sinh ngoại trú chỉ còn lại vài phút, trong lớp đã bắt đầu ồn ào rồi, Lâm Vi quay người lại, bám vào lưng ghế của mình, nhìn Giang Túc nhỏ giọng gọi một tiếng "này".
Giang Túc không dừng bút, hơi ngước mắt lên, nhẹ nhà trả lời một câu "Hử?"
Không biết có phải do trong lớp ồn quá hay không, mà Lâm Vi lại cảm thấy giọng của Giang Túc có chút ấm áp.
Cô chống đối cậu ta như vậy, thế mà cậu ta không giận sao?
Trùm trường nói một câu không hợp thì ra tay đánh người tính tình sao đột nhiên lại trở nên tốt như vậy?
Hoặc là nói, tại vì bây giờ trùm trường không có tâm trạng xử lý cô?
Lâm Vi chớp chớp mắt, quyết định không cần biết thế nào, cô cứ nhận sai trước đã: "Giang Túc, lúc nãy đổ lỗi cho cậu, thực tình không phải tôi cố ý đâu."
Giang Túc đang bận chép bài không trả lời lại.
Lâm Vi lại nhỏ tiếng nói: "Tôi không thể để mọi người biết tôi là một đứa trẻ không ngoan, vì vậy, cậu đừng để trong lòng, nhé có được không?"
Giang Túc dừng bút lại, chưa đến hai giây, đã ngẩng đầu lên.
Bạn nhỏ bàn trên hai tay bám vào thành ghế, cằm chống lên trên, đôi mắt to tròn không trưng ra bộ mặt nịnh nọt anh.
Nhìn dáng vẻ vừa ngoan vừa dễ thương, giống hệt mấy con mèo trắng sữa mà mỗi ngày anh đều cho ăn ở trong tiểu khu.
Ánh mắt của Giang Túc hơi rũ xuống, dừng trên bàn tay đang bám lấy thành ghế của cô.
Đôi tay rất có lực hút, nhìn có vẻ không có lực công kích gì, nhưng thực tế bất kì lúc nào cũng có thể biến thành móng vuốt, cào cho bạn bị chạy máu.
Cô gái tầm tuổi như cô, ai mà chả phạm lỗi sai chứ, cô học giỏi, trong mắt của giáo viên chính là bảo bối, cho dù có phạm sai, cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì cả, cô có cần phải dè dặt cẩn thận như vậy không?
Giang Túc nhớ lại tờ đề thi hồi trước bị cô làm bẩn, cũng muốn đổi với anh, đầu ngón tay cầm bút siết chặt lại: "Không mệt sao?"
Lâm Vi không theo kịp suy nghĩ của Giang Túc: "Hả?"
"Một lỗi sai nhỏ cũng không muốn bản thân phạm phải, không mệt sao?"
Lâm Vi hơi há miệng, có chút nghẹn lời.
Tình hình của cô, Trần Tư coi như là người hiểu rõ nhất, nhưng chưa bao giờ hỏi cô một câu có mệt hay không.
Lâm Vi hơi sững người, rũ mắt xuống.
Cô không thể nói với cậu ta rằng, bố mẹ của cô đều không còn, bố mẹ hiện tại của cô không phải là bố mẹ ruột, khiến cô cảm thấy mình giống như đang được đồng cảm vậy.
Lông mi hơi động động, rồi đầu hơi tiến về phía trước: "Bật mí cho cậu một chút, tôi đang thử thách ba năm cấp ba không bị ghi một lỗi sai nào, tôi kiên trì lâu như vậy rồi, không thể tùy tiện thất bại được."
Giang Túc: "..."
Có quỷ mới tin ấy.
Nhìn ra được bạn nhỏ bàn trên không muốn nói sự thật, Giang Túc không để ý đến cô, tiếp tục chép bài.
Lâm Vi không hiểu ý của Giang Túc, lại hỏi: "Vừa nãy cậu chịu nói chuyện với tôi, nghĩa là cậu tha thứ cho tôi rồi?"
"Cậu thấy sao?" Giang Túc trong lòng nghĩ, lẽ nào anh có thể hiện mình đang tức giận sao?
"Tôi cho rằng.. cậu đã tha thứ cho tôi rồi?"
Giang Túc bị bạn nhỏ bàn trên cẩn thận thăm dò hít một hơi ngắn nhẹ nhàng nói: "Tự tin lên."
"Gì?"
Giang Túc không gấp gáp trả lời Lâm Vi, sau khi chép xong câu đang chép dở, vừa hay chuông tan tiết tự học buổi tối reo lên, anh vứt bút vào trong vở, sau đó gập vở lại, ngẩng đầu lên nói: "Bỏ từ cho rằng đi."
Lâm Vi vốn nghĩ rằng mình phải tốn công sức lắm mới có thể để trùm trường tha lỗi cho, vậy mà không ngờ rằng còn chưa làm gì mà đã xong rồi.
Vốn dĩ cậu ta bị trừ bốn mươi sáu điểm rồi, sau khi cộng thêm hai điểm trừ của cô nữa, vừa hay là bốn điểm.
Mặc dù với thái độ của trùm trường, thì việc bị phạt trực nhật cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, nhưng cũng không loại trừ một khả năng, nói không chừng kế hoạch của trùm trường là để bị trừ bốn mươi chín điểm, sau đó sẽ nghiêm túc tuân thủ quy định thì sao.
Hơn nữa, từ sau khi Giang Túc đồng ý với cô sẽ chăm chỉ học tập, cậu ta đúng thật là chưa từng phạm lỗi sai nào.
Lâm Vi càng nghĩ càng cảm thấy mình đã làm liên lụy đến trùm trường, cô vốn dĩ định cuối tuần sẽ dạy phụ đạo cho Giang Túc, bây giờ sự áy náy, mắc nợ, lòng biết ơn tất cả đều chồng chất lên nhau, khiến cô không thể không nhanh chóng nghĩ cách bù đắp cho cậu ta: "Giang Túc, tối nay tôi cùng cậu về nhà nhá?"