Thích Thiếu Thương chỉ thấy tâm hồn mình đã thoát khỏi xác thân, vô ý thức lùi về sát tường. Trên mặt đất điểm bao nhiêu vết máu, là của Tích Triều. Trước đó không lâu, anh những tưởng mình còn có cơ hội cứu cậu trở về.
Trong phòng yên tĩnh dị thường, tựa như hồi ác chiến vừa rồi chỉ là một hồi hư ảo. Thích Thiếu Thương bần thần đứng đó, thể xác trống rỗng, đau đến mức chẳng còn cảm giác gì.
Chuông điểm mười hai tiếng, đã qua một ngày mới, một ngày vĩnh viễn không có Cố Tích Triều.
Lúc này, điện thoại trong tay rung khẽ. Anh do dự bắt máy, tay lẩy bẩy run. Trong điện thoại là giọng nữ lanh lảnh: “Bạn có một tin nhắn thoại được hẹn giờ, mời nghe.”
Sau đó, là thanh âm xa xôi của Cố Tích Triều:
“Thiếu Thương, bây giờ tôi đang đứng ở ngoài rừng trúc chờ anh. Chờ anh… đến giết tôi. Tôi biết, làm như vậy đối với anh thật không công bằng, nhưng quả thực không còn cách nào khác, xin lỗi…”
“Có chút chuyện, tôi sợ mình không còn cơ hội nói với anh, chi bằng nói ngay bây giờ.” Giọng nói của cậu có chút miễn cưỡng.
“Anh biết không? Kỳ thực tôi rất thích bức tranh kia, đẹp như thiên sứ vậy, đến mức tôi chẳng thể nhận ra chính mình trong đó. Tôi rất muốn, rất muốn nhìn thấy bức tranh đó được vẽ xong, đáng tiếc, không đủ thời gian…”
“Pháo hoa giữa ban ngày, cũng là pháo hoa xinh đẹp nhất mà tôi từng thấy trong cả ngàn năm qua.” Thanh âm của cậu nhỏ dần, “Còn đêm đó, là đêm đầu tiên của tôi… thì ra là một điều rất thú vị, hạnh phúc…”
“Từ trước đến nay, tôi luôn khấp khởi mong chờ được chết đi, nhưng khi sắp chạm trán cùng tử thần, tôi lại thấy khó quá. Thiếu Thương, tôi không nỡ bỏ anh lại. Thời khắc cuối cùng của sinh mệnh lại có thể gặp được anh, ông trời cũng còn thương tôi, phải không?”
Cậu khẽ cười, rồi dần trầm mặc, trong điện thoại truyền đến tiếng trúc xào xạc trong gió. Thích Thiếu Thương gắng sức thỉnh cầu, “Đừng ngừng lại, đừng ngừng lại, làm ơn, đừng ngừng lại…”
Thật lâu sau, mới nghe được giọng nói nhu hòa: “Thiếu Thương, hai ngày nay tôi cứ nghĩ mãi, nếu có thể giết Cửu U, anh có chịu làm cương thi với tôi không? Trải qua nghìn năm lại vạn năm, cùng cô tịch, cùng quạnh quẽ. Anh… có nguyện ý không?”
Có tiếng cậu thở dài, khẽ khàng mà sâu thẳm. Sau đó, điện thoại bị cắt.
Nước mắt nóng hổi lăn dài trên gò má, Thích Thiếu Thương thì thầm đáp lại: “Tôi nguyện ý, Tích Triều, tôi nguyện ý…”
Âm thanh vang vọng trong phòng khách, nhưng người kia vĩnh viễn chẳng thể biết, chẳng thể nghe.
Thích Thiếu Thương ôm chặt điện thoại vào lòng, ngã quỵ mà khóc thất thanh…
Rừng anh đào tháng ba, hoa tàn rồi lại nở, vẫn dày đặc như cũ, tràn đầy nhựa sống.
Thích Thiếu Thương tập trung vẩy cọ trên vải bố, một gương mặt tinh tế dần dần hiện ra.
Anh cười: “Sao, có hài lòng với bức tranh này không?”
Một đứa nhỏ đang chơi gần đó chạy đến, kiễng mủi chân nghiêng đầu nhìn, khen tấm tắc: “Chu choa, đẹp ghê!”
Thích Thiếu Thương cười kiêu hãnh, “Em cũng thấy vậy sao? Mắt thẩm mỹ của em thật khá!”
Đứa nhỏ nhìn tranh, rồi lại nhìn cây anh đào đối diện, lát sau do dự thắc mắc: “Nhưng mà bên kia làm gì có ai?”
Nụ cười của Thích Thiếu Thương liệm tắt.
“Anh biết.” Khẽ khàng thốt ra.
“Cậu ấy ở trong lòng anh, vĩnh viễn…”
Nhìn chẳng thấy
Ký ức không còn
Tôi đứng ở góc biển chân trời
Ngắm mảnh đất phì nhiêu màu mỡ
Chờ hoa quỳnh lại nở
Vương vấn hương thơm
Bờ đối diện chẳng có hải đăng
Nhưng tôi vẫn nhìn quanh
Bầu trời tối đen như mực
Tôi cầm chắc ngọn đuốc
Để tỏa soi bóng hình ai kia
Cậu ấy bước đến
Tôi không sợ hãi
Tôi, yêu cậu ấy…