Vạn lần không thể xem nhẹ tiềm lực con người.
— Cố Tích Triều
Truy Mệnh muốn rời khỏi Lục Phiến Môn.
Đó quả là một tin tức kinh thiên động địa. Mọi người trong Lục Phiến Môn đột nhiên cảm giác được nguy cơ trọng đại chưa từng có trước đây. Truy Mệnh ra ngoài, những người nhà Lục Phiến Môn nhất thời trong một ngày sinh ra cảm xúc hoảng sợ không chịu nổi.
Lực cản lớn nhất chính là thủ lĩnh Lục Phiến Môn, người tự tay bồi dưỡng giáo dục nên tứ đại danh bộ kiệt xuất.
Gia Cát Tiểu Hoa.
Gia Cát Tiểu Hoa thực sự luyến tiếc Truy Mệnh rời đi. Khi ông nghe từ miệng một tiểu bộ khoái biết được tin tức Truy Mệnh ra ngoài, sắc mặt lập tức tái đi, sau đó lấy tốc độ tám chín giây một trăm mét nhảy vào tiểu lâu của Vô Tình.
Theo người chứng kiến kể lại: Đến Lục Phiến Môn lâu như vậy, lần đầu tiên biết lão gia cũng có tâm tình tuổi trẻ.
Lát sau trong tiểu lâu truyền ra một trận gào khóc thảm thiết, cùng tiếng kêu “Ngày này không còn cách nào khác sống được!!!……”
Người đi ngang qua biết được nguyên do, đều giơ ngón tay cái lên tán thưởng Gia Cát thần hầu ái đồ chi tình thực sự không sao nói hết.
Luyến tiếc là thật, bất quá Gia Cát Tiểu Hoa không phải luyến tiếc Truy Mệnh, mà là luyến tiếc thu nhập thêm mỗi tháng trên dưới một trăm hai.
Đối với chuyện này, Vô Tình cũng là bắc đắc dĩ như vậy, nếu chỉ có một mình Gia Cát Tiểu Hoa thì cũng thôi, mấu chốt là Lục Phiến Môn trừ bỏ chính mình cùng Truy Mệnh ra, trên cơ bản mỗi người đều lấy việc bán tin tức làm nghề phụ, Lục Phiến Môn chính là không thể trở lại thành thanh thủy nha môn nữa rồi. Có Truy Mệnh và Vô Tình, làm cho người trong Lục Phiến Môn đều dư dả rất nhiều.
Từ kiệm nhập xa dịch, từ xa nhập kiệm nan.
Truy Mệnh vừa đi ra, người nhà liền tổn thất nghiêm trọng. Kỳ thực ngày thường tin tức Vô Tình vẫn là có thể tự mình khống chế được, mà Truy Mệnh đơn thuần lại tiện đâu nói đó, tin tức của hắn mới là nguồn kiếm tiền chủ yếu.
Nắm trong tay quyền lực tài chính của Lục Phiến Môn, Vô Tình thực sự hiểu nỗi khổ đau của mọi người, nhưng việc này lại liên quan đến hạnh phúc cả đời của Truy Mệnh, chính mình đã mở miệng đáp ứng rồi, vô luận thế nào cũng không thể thu hồi những lời này. Đối với những người khác đều phải dùng luận điệu “Thỉnh vì hạnh phúc của Truy Mệnh”, dù sao mọi người đều yêu thương Truy Mệnh. Nhưng sư phụ mình, Gia Cát Tiểu Hoa lại thể hiện trình độ khủng bố của một nam nhân thời mãn kinh.
Mọi sự không để ý tới.
Mọi sự không phân rõ phải trái.
Vô Tình nói: Sư phụ, vì hạnh phúc về sau của Truy Mệnh, người nên thông cảm một chút đi.
Gia Cát Tiểu Hoa: Vậy các ngươi như thế nào không thông cảm cho hạnh phúc về sau của ta? Uổng công ta tân tân khổ khổ bồi dưỡng các ngươi, khi thì làm cha, khi thì làm mẹ, một phen đổ bô, một phen nước tiểu, ta dễ dàng lắm sao…
Vô Tình khóe miệng run rẩy: Sư phụ, thời điểm chúng ta đến, đã qua cái giai đoạn khiến người phải làm hai việc kia đi.
Gia Cát Tiểu Hoa: Ta đây cũng là sư phụ các ngươi! Một ngày làm thầy, cả đời làm thầy, các ngươi không thể không lo đến vấn đề sinh kế của sư phụ được.
Vô Tình: Vậy sư phụ sẽ tính chia rẽ uyên ương?
Gia Cát Tiểu Hoa: Sư phụ ta là hạng người như vậy sao? Lý Hoại đến ở lão lâu, ta sẽ không phản đối.
Vô Tình: Nhưng bọn hắn sẽ không tiện.
Gia Cát Tiểu Hoa: Người trẻ tuổi hẳn là cần học hỏi nhiều kinh nghiệm, nhớ năm đó……[lược bớt vạn từ]
Vô Tình: Chuyện của sư phụ ngày đó không có giống, bọn họ hiện tại tâm đầu ý hợp, Truy Mệnh ra ngoài cũng là theo lẽ thường thôi.
Gia Cát Tiểu Hoa: Vì cái gì muốn Truy Mệnh ra ngoài, Lý Hoại vào đây cũng giống nhau mà.
Vô Tình: –_– Vẫn là sư phụ chưa hiểu? Bọn họ sở dĩ đến ở Lý viên, là Lý Hoại không muốn Truy Mệnh lại bị các người bán tin tức ép buộc.
Gia Cát Tiểu Hoa: Ta mặc kệ, nói tóm lại, chính là không được! Ngươi đừng bức ta, không thì ta sẽ tự sát cho ngươi xem, làm cho mọi người đều nói các ngươi nghịch đồ bất hiếu, đem sư phụ bức tử.
Vô Tình:_Đao đồng, đi Kim Phong Tế Vũ lâu mời Cố công tử đến đây, nói ta có việc cần nhờ.
Gia Cát Tiểu Hoa: Ngươi tìm Cố Tích Triều đến cũng vô dụng, y dù có nói vài câu, nhưng ta đã quyết, sẽ không thay đổi!
Vô Tình: Ta không định sẽ để y khuyên nhủ sư phụ, nếu sư phụ không phân rõ phải trái, ta đương nhiên phải tìm người không sợ chết đến.
Gia Cát Tiểu Hoa: _
Tâm tình Cố Tích Triều hôm nay không tệ, thực không tệ, trên khuôn mặt còn hiện rõ nét cười, cả người thần thái bay lên.
Cái này đối với Vô Tình mà nói không phải chuyện tốt, bởi vì một người ở thời điểm thực vui vẻ sẽ lưu luyến nhân sinh, không đạt được cảnh giới không sợ chết. Đối Gia Cát Tiểu Hoa mà nói thì đây lại là sự tình tốt, càng có thể chứng minh ý chí của ngài kiên định cỡ nào.
Vô Tình thuyết minh tình huống một cách đơn giản, dùng ánh mắt ý bảo Cố Tích Triều: Chuyện này nhờ cả vào ngươi.
Cố Tích Triều mỉm cười: Ta còn cho là đại sự gì, nguyên lai lại là việc nhỏ như vậy a, đúng là nói các ngươi trước sau ở trong quan phủ đã lâu lắm, ý nghĩ xơ cứng a.
Vô Tình sửng sốt: Ngươi có biện pháp?
Gia Cát Tiểu Hoa: Ngươi đừng tưởng lung lay được ta.
Cố Tích Triều: Ta về phần này sao lại phải lung lay ngài đây? Ngài một tháng theo sau Truy Mệnh kiếm tiền cũng trên dưới một trăm hai, ta chỉ cho ngài chiêu này, cam đoan kiếm được nhiều hơn nhiều so với trước kia.
Vô Tình, Gia Cát Tiểu Hoa: Chiêu gì vậy?
Cố Tích Triều: Truy Mệnh chạy đi khẳng định chỉ mang đi quần áo của hắn cùng một ít đồ đạc nhỏ, còn lại gần như tất cả dụng cụ đều không mang đi, các ngươi lấy đồ “Truy Mệnh đã từng dùng qua” cho bên ngoài thuê, một tháng, chỉ cần đến mười vật, phí thuê khẳng định sẽ không chỉ trên dưới một trăm hai.
Vô Tình, Gia Cát Tiểu Hoa: o
Gia Cát Tiểu Hoa: Này, này thật sự là hảo kế a ….
Vô Tình: Lần tới khi tuyển Đại Tống đệ nhất thương nhân, ta nhất định chọn ngươi.
Cố Tích Triều: Khách khí, khách khí.
Vì thế, đã không còn trở ngại lớn nhất Gia Cát Tiểu Hoa, việc Truy Mệnh chuyển nhà đã trở thành sự thật.
Vào một ngày đẹp nghi gia nghi thất, dưới sự chủ trì của lâu chủ Kim Phong Tế Vũ lâu Thích Thiếu Thương, hạ nhân Lý gia thuận thuận lợi lợi sửa sang vài cái bọc nhỏ của Truy Mệnh chuyển đến Lý viên.
Truy Mệnh bản thân không xuất hiện, hắn sợ nhất nỗi buồn ly biệt, xấu hổ.
Cho nên Lục Phiến Môn ngày đó cũng không diễn ra cái tuồng “thập bát tiễn đưa”, mà mọi người như hổ rình mồi canh giữ bên ngoài lão lâu của Truy Mệnh.
Không biết Cố Tích Triều ngày đó có phải chỉ có chủ ý nói cho Gia Cát Tiểu Hoa hay không, vẫn là bên ngoài có người nghe trộm, tóm lại trên cơ bản Lục Phiến Môn a miêu a cẩu đều biết phương pháp mới để kiếm tiền này.
Khi người hầu cuối cùng của Lý viên bước chân ra khỏi Lục Phiến Môn, đại môn Lục Phiến Môn như có vạn quân lôi đình phục sẵn.
Bảnh một tiếng.
Bên trong tryền đến âm thanh mọi người hò hét: “Xung phong a!!!”
Mọi người tay cầm xẻng, dùi, tiểu chùy tử, như ong vỡ tổ nhảy vào lão lâu, xao xao xao, khiêu khiêu khiêu, bàn bàn bàn…
Người vóc dáng cao, chân dài, mau lẹ tự nhiên có thể đến được chỗ sàn gác cao, người vóc nhỏ, chân ngắn, chậm chạp tự nhiên chỉ có thể theo đào dưới chân tường.
Thích Thiếu Thương cùng người hầu Lý viên vừa đi ra đến phố, chợt nghe tiếng lão lâu ầm ầm nổ.
Thích Thiếu Thương nhìn tro bụi bay lên đầy trời, nuốt nuốt nước miếng, cùng hạ nhân Lý gia liếc mắt xem một cái, cảm thán: Nhớ ngày đó cái lâu tử này dùng được nửa năm… các ngươi xem bọn họ, chỉ không đến thời gian nửa chén trà nhỏ, đã làm cho nó thành bình địa.
Mọi người Lý viên đồng ý gật đầu lia lịa.
Thích Thiếu Thương: Lực lượng nhân dân thật vĩ đại.