Về phía của Minh và Yến...
Sau hồi đi loanh quanh cuối cũng Minh cũng tìm thấy phòng y tế....
tạch...tạch...tạch
Minh cố bật bật cái công tắt đèn mấy lần nó mới chịu sáng lên mà còn mờ mờ ảo ảo nữa chớ, chịch chút là tắt, chịch chút là tắt ( thật ra t/g k muốn ghi chữ này ra chút nào đâu •_•)
Minh đặt Yến xuống cái ghế gần đó, lại giường phủi phủi vài cái r lại ẵm Yến đưa lên giường còn mình thì lấy cái khăn tay trong túi sau đó chạy lại mở vòi nước mà chẳng thấy miếng nước nào sau đó chạy ra ngoài hứng nước mưa...
— sao mà mưa miết thế nhỉ?
Minh thở dài...
Sau đó cũng quay vào trong xếp cái khăn lại đặt lên trán Yến, mình thì đi vòng vòng phòng kiếm thuốc, mà tìm tới tìm lui cũng chẳng thấy thuốc nào ra hồn toàn là hết hạn sử dụng từ mấy chục năm về trc rồi...
Mà nghĩ tới cũng phải nghĩ lui k hiểu ai lại xây cái tòa lâu đài này trên cái hòn đảo hoang này k pk nữa... rồi k pk sao mà trên này còn điện k pk nữa mà thấy mấy cái vật dụng trên đây cũng có vài cái khá là hiện đại cũng có cái cổ cổ sao á...
tích tắc tích tắc tiếng thời gian trôi ( nói z thôi chớ trên này hông có đồng hồ nha, ghi cho có lệ z đó mấy man ơi)
Do chăm sóc Yến mệt quá nên Minh thiếp đi bên cạnh giường lúc nào k hay ( thay có cái khăn đắp trán k mà làm thấy ghê k —_–)
....Đến lúc mở mắt dậy thì chẳng thấy Yến đâu....( t/g thấy anh k đc r nha •_•)
quay về khoảng p trc...
Lúc này Minh vẫn còn ngủ thì từ từ Yến tỉnh dậy
....
— cậu ta đắp khăn cho mình à?
Yến ngồi dậy lấy tay sờ trán rồi ánh mắt dịu dàng nhìn qua Minh, Yến vẫn còn nhớ mang máng là lúc mình thiếp đi thì đc ai đó cõng trên lưng chắc là Minh rồi, mà mùi cậu dễ chịu thật làm Yến chỉ muốn nằm mãi trên đó thôi....
....tự nhiên nghĩ tới đó Yến nheo mắt, lắc lắc đầu vài cái sao đó lấy tay xoa xoa bên thái dương....
— giấc mơ đó....vẫn cứ ám ảnh mình nhỉ?
Sau đó Yến tự cười nhạt sau đó sờ túi móc ra , cây dao nho nhỏ.... rồi nhẹ nhàng rời khỏi giường...
— thời điểm đến rồi chắc phải chấm dứt chuyện này thôi....
Tự nhiên ánh mắt Yến trở nên lạnh nhạt, đầy vẻ cương quyết và đầy thù hận....Yến nhẹ người rời khỏi phòng để tránh làm Minh thức dậy...vừa đi vừa lẩm bẩm.... đây không phải là lúc để nghĩ về chuyện tình cảm vớ vẩn, chưa làm xong chuyện... thì đừng để đầu óc bị xao lãng...