Nguyên văn “Tằng thị kinh hồng chiếu ảnh lai” trong tác phẩm Thẩm Viên của Lục Du.
“Kỳ thật, chúng ta nên gặp nhau sớm hơn.” Thích Thiếu Thương đang không biết nên phá vỡ bầu không khí gượng gạo này thế nào, Cố Tích Triều đã mở miệng trước, “Lần trước, anh không nên tìm Truy Mệnh. Giữa chúng ta, còn cần Truy Mệnh làm người trung gian? Tự cho là mình thông minh!”
Thích Thiếu Thương sao lại không biết, bề ngoài như nước hồ phẳng lặng, bên trong lại là sóng to gió lớn. Cố Tích Triều càng nói giản dị qua quýt, thì càng… “Tích Triều, anh…”
“Được rồi,” Cố Tích Triều cười, đẩy tách cà phê ra, “Bạn cũ gặp nhau, còn nói chuyện được là tốt rồi. Cũng đã hơn hai tiếng đồng hồ, không ngờ thời gian trôi qua nhanh như vậy.”
“Em nhiều việc lắm sao?” Thích Thiếu Thương nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng lại hỏi một câu rõ ngu ngốc. Tình hình Cố Tích Triều những năm gần đây, anh còn không tường tận à?
Cố Tích Triều mỉm cười khẽ gật đầu, “Gần đây hơi bận hơn, dù sao đối thủ lần này cũng là anh.”
“Em phải cẩn thận, hạng mục lần này không đơn giản.” Nghĩ đến lời nói của Thiết Thủ, Thích Thiếu Thương nhịn không được nhắc nhở cậu.
“Thiết Thủ và Truy Mệnh nhúng tay vào, vốn đã không đơn giản.” Cố Tích Triều chỉ cười, kín đáo lại ý vị thâm trường.
Thích Thiếu Thương im lặng. Sao anh có thể quên rằng Cố Tích Triều luôn nhạy bén hơn anh?
“Em nghĩ, lúc này chúng ta đã không còn gì để nói với nhau nữa”. Cố Tích Triều phá vỡ trầm mặc, hạ giọng nói, “Luận việc công, chúng ta bây giờ là đối thủ. Luận việc tư, nói thêm chỉ càng thất vọng ngẩn ngơ thôi.”
“Em quyết định kết hôn với con gái Phó Tông Thư?” Sắc mặt Thích Thiếu Thương bỗng nhiên trầm xuống.
“Em sẽ nhớ đưa thiệp mời cho anh, nếu anh muốn đến uống chén rượu mừng.”
“Cố Tích Triều!” Thích Thiếu Thương hét lớn một tiếng, suýt chút nữa đã đập bàn đứng dậy, “Ít nhất hãy cho anh một lý do, vì sao chúng ta phải đi đến bước này?”
“Không đi đến bước này thì đi đến bước nào? Kết hôn sao?”
“Được! Chúng ta kết hôn đi!” Thích Thiếu Thương nhìn cậu chằm chằm, như thề như thốt, “Cố Tích Triều, anh sẽ không dâng tặng em cho bất kỳ ai, em nhớ cho rõ, bất kỳ ai!”
Cố Tích Triều bật cười, “Thích Thiếu Thương, mấy năm rồi, anh vẫn không có chút tiến bộ nào cả”.
“Tích Triều, vì sao em còn chưa rõ?” Thích Thiếu Thương không quan tâm, xúc động kéo tay cậu, “Em còn chưa ở cùng với Anh Lục Hà, sao có thể ở cùng với Phó Vãn Tình? Em đang lừa mình dối người, cho tới nay, người em thích, là anh! Người em yêu, cũng là anh!”
“Thích Thiếu Thương… Năm đó sao em có thể…” Cố Tích Triều nheo mắt nhìn anh, tựa hồ có rất nhiều điều muốn nói, nhưng tất cả những gì thoát ra lại chỉ là một tiếng thở dài, “Quên đi. Lúc trước chính anh là người khẳng định em chưa từng thực sự yêu anh”.
“Là anh sai. Tích Triều, bởi vì em không hề vờ vịt với người nào, nhưng lại hết lần này đến lần khác đối với Anh học tỷ có vài phần kính trọng, nên anh, anh…”
“Hiếm khi được anh chủ động nhận lỗi”. Cố Tích Triều cười ảm đạm, có chút uể oải. Cậu còn muốn nói thêm gì đó, nhưng đúng lúc này chuông điện thoại di động lại vang lên. “Xin lỗi…” Cậu lấy điện thoại ra, rời khỏi chỗ ngồi.
Thích Thiếu Thương thấy Cố Tích Triều bỏ đi, cả người như không còn chút sinh lực, mệt mỏi ngả ra ghế. Anh chưa có được đáp án của Cố Tích Triều, anh chưa có được đáp án mà anh mong đợi. Cố Tích Triều đối với tình cảm vẫn luôn quả quyết và tuyệt tình hơn anh. Mà nếu cậu đã thực sự từ bỏ, vậy cũng nên nói với anh một tiếng tạm biệt, không phải sao?
“Thích Thiếu Thương,” Trong lúc anh còn đang miên man suy nghĩ, thấp thỏm không yên, Cố Tích Triều quay lại, ngữ khí nôn nóng hơn lúc trước, “Giờ em có việc phải đi trước. Những chuyện khác sau này nói sau.”
“Tích Triều?” Thích Thiếu Thương chặn cậu lại, “Em đi đâu? Anh có xe, đưa em đi một đoạn”.
Cố Tích Triều chần chừ một lúc, gật đầu, “Vậy làm phiền anh, đến bệnh viện, chỗ học tỷ làm.”
Thích Thiếu Thương tưởng ai xảy ra chuyện phải vào viện, nhưng thấy Cố Tích Triều thần sắc nghiêm trọng, băn khoăn lo lắng nên không tiện hỏi nhiều, chỉ nhanh chóng nhấn ga phóng đi.
Một đường vội vã chạy đến bệnh viện, xộc vội vào văn phòng của Anh Lục Hà, lại không thấy người nào có liên quan đến Cố Tích Triều đang khám bệnh cả. Thích Thiếu Thương còn đang ngạc nhiên, Anh Lục Hà đã trấn định nói với Cố Tích Triều một câu, “Vãn Tình đi tìm trước rồi.”
Cố Tích Triều gật đầu, xoay người bước ra ngoài. Thích Thiếu Thương đang muốn đuổi theo thì bị Anh Lục Hà kéo lại.
“Cậu đi theo có ích gì? Chuyện của hai người bọn họ cần người khác phải nhúng tay vào sao?” Anh Lục Hà dừng một chút, rồi cười, “Huống chi, chỉ là một con chó, cần nhiều người như vậy à?”
“Chị nói cái gì?” Thích Thiếu Thương nhíu mày không hiểu.
“Trân Trân, con chó Phó Vãn Tình chọn, nuôi như bảo bối. Phàm là thứ Vãn Tình công chúa xem là bảo bối, trong mắt tiểu học đệ nhất định cũng như châu như bảo. Con chó ngốc nghếch này cứ hai ba ngày lại đi lạc…”
“Được rồi! Đừng nói nữa!” Thích Thiếu Thương nổi giận rồi. Ai lại có thể không phẫn nộ, nhất là sau khi biết sự thật buồn cười này. Một con chó, chỉ là một con chó ngốc nghếch lại quan trọng hơn cả Thích Thiếu Thương anh!
Từ Tống qua Liêu, anh một lòng muốn Cố Tích Triều quay về, cùng anh tiếp tục tiền duyên, vậy mà, dựa vào cái gì? Anh nghĩ cậu còn yêu anh, anh nghĩ cậu cũng giống anh không từ bỏ được, anh nghĩ… thì ra tất cả chỉ là suy nghĩ một chiều của anh! Mọi người đều nói với anh, bây giờ đã khác trước, nhưng anh vẫn cố chấp không nghe. Ngoan cố như vậy, giờ phút này lại thấy hoang đường biết bao nhiêu! Buồn cười!
“Thích Thiếu Thương, tôi còn chưa nói hết, cậu đã muốn đi?” Đang muốn rời khỏi, Anh Lục Hà chợt cao giọng gọi anh lại.
“Còn có gì chỉ giáo?” Thích Thiếu Thương từ trước đến nay không có cảm tình tốt với Anh Lục Hà, lúc này anh lại càng không muốn khách khí.
“Cậu ấy là của Phó Vãn Tình, Thích Thiếu Thương. Cậu ấy đã thuộc về Phó Vãn Tình. Cậu đoạt lại không nổi đâu.” Anh Lục Hà tiến về phía trước, hạ giọng, “Năm đó, quả thực là tôi gạt cậu, nhưng nếu cậu tin tưởng Cố Tích Triều hơn thì đã không để những lời nói dối của tôi lung lạc tinh thần. Cậu nên biết rằng, Cố Tích Triều chưa bao giờ nghi ngờ cậu và Nguyễn Minh Chính, thậm chí Tức Hồng Lệ. Vậy nên, Thích Thiếu Thương, tôi không nợ cậu, cho dù có nợ, cũng là nợ người kia!”
“Chỉ cần chị cảm thấy lý do thoái thác đó có thể chấp nhận được, tôi không còn gì để nói.” Thích Thiếu Thương lạnh lùng bỏ lại một câu, đi ra ngoài.
Khi lái xe rời đi, anh thấy Cố Tích Triều và Phó Vãn Tình như đôi nam nữ bình thường vui vẻ ngồi bên ven đường dùng khăn phủi bụi bặm trên lông con chó nhỏ, ngẫu nhiên bốn mắt tương giao, trong đáy mắt ngập tràn nhu tình. Thích Thiếu Thương luôn tin rằng, yêu nhau là ăn ý từ đuôi mày đến khóe mắt. Bây giờ, hình như anh đang thực sự nhìn thấy điều đó.
Tích Triều… Thích Thiếu Thương mệt mỏi nhắm mắt, em đã từ bỏ tất cả thật sao? Từ bỏ đau đớn, thống khổ, mệt mỏi, từ bỏ luôn cả tình cảm của chúng ta? Cũng tốt, cũng tốt…
Đã từ bỏ, em được giải thoát, vậy thì anh, cũng nên tỉnh mộng thôi.