Câu thơ cuối cùng trong bài Tống Nhân của Tân Khí Tật, lấy cảm hứng từ câu Hành lộ nan, bất tại thủy, bất tại sơn, chỉ tại nhân tình phản phúc gian [Đường đi khó, không bởi sông, chẳng bởi núi, chỉ tại lòng người khó lường] trong Thái Hành Lộ của Bạch Cư Dị.
Huấn luyện quân sự còn chưa bắt đầu, nhưng việc tuyển chọn cán sự cho Hội Học Sinh các khoa đã được triển khai trong không khí tấp nập. Đại Học Biện Kinh luôn chú trọng bồi dưỡng kĩ năng giải quyết công việc, vì thế, Hội Học Sinh đóng một vai trò khá quan trọng, là cầu nối giữa sinh viên và nhà trường, chứ không phải bù nhìn như một số trường đại học khác. Khi Thích Thiếu Thương đi theo chủ tịch đương nhiệm của Hội Học Sinh khoa kiến trúc Lao Huyệt Quang vào văn phòng, đã là buổi chiều, mọi người đang nghỉ ngơi tán dóc, rất náo nhiệt.
Nơi này ngập tràn sức sống! Thích Thiếu Thương tâm trí phấn chấn vút bay tận trời cao, anh chính là muốn vẫy vùng trên một sân khấu như thế này đây, đầy sức sống!
Lao Huyệt Quang mỉm cười vỗ vai Thích Thiếu Thương, giới thiệu với anh các thành viên trong Hội Học Sinh. Phụ trách ban đối ngoại là Câu Thanh Phong, năm hai; phụ trách ban tuyên truyền là Mã Chưởng Quỹ, năm ba; còn ban tổ chức quan trọng nhất đương nhiên là do Chủ tịch Lao Huyệt Quang phụ trách. Năm nay, ngoài Thích Thiếu Thương, còn hai người khác gia nhập Hội Học Sinh, Nguyễn Minh Chính và Mục Cưu Bình.
“Được rồi, phần giới thiệu nhân sự đã xong. Sau này, hy vọng chúng ta sẽ hợp tác thuận lợi!” Lao Huyệt Quang thuận tay lật bản ghi chép ra: “Hôm nay cũng không có việc gì nhiều. Sau khi huấn luyện quân sự chấm dứt, sẽ có một trận đấu bóng rổ. Đây là hai sự kiện trọng yếu nhất trong thời gian này. Mọi người phải nỗ lực nhiều hơn, đừng biếng nhác trễ nải công việc!”
Thấy Nguyễn Minh Chính là con gái có phần rụt rè, Mục Cưu Bình tuy cao lớn nhưng đầu óc có vẻ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, Thích Thiếu Thương cảm thấy phải làm gì đó phá vỡ không khí gượng gạo, đứng lên, “Nếu hôm nay không còn việc gì nữa, chi bằng tôi khao, mọi người cùng nhau đi uống một chén?”
Lời đề nghị này ngay lập tức nhận được sự ủng hộ nhiệt liệt, mọi người đi theo Thích Thiếu Thương đến quán bar Kỳ Đình nổi tiếng nhất khu vực quanh trường. Lao Huyệt Quang là Chủ tịch, đương nhiên cũng đi theo, bộ dạng quan tám cũng ừ quan tư cũng gật, khiến người khác không thể đoán được tâm tư đằng sau vẻ thờ ơ đó.
Đợt tập huấn quân sự khiến lòng người ai thán rất nhanh chóng bắt đầu. Thích Thiếu Thương là cán sự của Hội Học Sinh cũng bị cuốn vào vòng xoáy, bận rộn như con quay. Nói thật, Thích Thiếu Thương chưa từng tin rằng những đợt tập quân sự thế này có thể hỗ trợ cho quốc phòng được gì, đều chỉ mang tính hình thức hơn là tập trung vào nội dung thực sự, không hề có tính xây dựng, kết quả cũng chỉ đem nữ sinh ra phơi cho cháy nắng.
Thích Thiếu Thương thân là liên lạc viên, vốn có thể thoát khỏi ánh mặt trời gay gắt mà đứng trong quân trạm mát mẻ. Vậy nhưng, ngoài dự liệu của mọi người, anh lại cùng bạn học tham gia cuộc huấn luyện.
Việc anh “tự chuốc lấy cực khổ” đã trở thành chủ đề được mọi người bàn tán sôi nổi. Nói anh bị say nắng đến điên, có thể; nói anh thích tỏ ra đặc biệt, có thể; nói anh muốn lấy lòng mọi người, cũng có thể. Tuy nhiên, gần với suy nghĩ thật của Thích Thiếu Thương nhất, phải là lời của Truy Mệnh: “Thiếu Thương, nhất định là nhìn bộ quân phục mà canh cánh trong lòng rồi.”
Nhưng lời này, kỳ thực đúng, nhưng chưa đủ.
Nguyên nhân thật sự, chính là bạn cùng phòng tên Cố Tích Triều kia, một Cố Tích Triều thanh lãnh như ngọc, linh khí bức người. Thích Thiếu Thương không rõ vì sao, nhưng mỗi lần nhìn cậu anh lại muốn đến thật gần, thật gần…
Có thể vì tiết trời quá nóng, mà trên người Cố Tích Triều lại như luôn có một luồng gió thanh mát đều đều thổi?
“Chuyện gì?” Cố Tích Triều nghi hoặc nhìn Thích Thiếu Thương. Cái tên Thích Thiếu Thương này lặng người chăm chú ngây ngốc nhìn cậu đã lâu, lâu đến mức Cố Tích Triều không khỏi ngờ vực, nếu anh không phải bị say nắng đến bất tỉnh, thì chắc chắn cũng đã hóa đá rồi.
“A, không, không có gì!” Thích Thiếu Thương nhanh chóng hoàn hồn, quản lấy tư tưởng, khống chế luôn hai mắt. Cố Tích Triều trước mặt này, một thân quân trang xanh biếc, cổ áo chỉn chu ngang ngạnh, áo lót ôm sát người, thắt lưng không quá chặt, còn có đôi chân rất dài… Thích Thiếu Thương ngây ngẩn muốn vươn tay chạm vào người cậu một chút. Cảm giác này quả là kỳ quái, nhưng Thích Thiếu Thương thật sự rất muốn chạm vào, để có thể cảm nhận được thân thể cậu, xác định cậu thực sự đang tồn tại, chứ không phải chỉ là ảo ảnh giữa cuộc đời này, vụt đến rồi lại vụt đi. Bởi vì, cậu quá kinh diễm, kinh diễm đến mức phi thực tế! Chưa bao giờ Thích Thiếu Thương nghĩ quân trang cũng có thể mỹ lệ đến thế, cho đến khi anh tận mắt thấy bộ quân phục được khoác trên người cậu.
Cố Tích Triều có chút cân nhắc nhìn anh, nhướng một bên mày, “Thích Thiếu Thương, cậu còn chưa đi thay quần áo?”
Thích Thiếu Thương giật mình nhìn tay mình đang vươn giữa không trung, chạm vào, chỉ có không khí. Cố Tích Triều theo bản năng tự phòng vệ đã sớm nghiêng người tránh từ lâu. Xấu hổ, Thích Thiếu Thương buông tay xuống, mang theo quần áo đi về phía toilet. Trước khi đóng cửa, anh không nhịn được nói ra một câu đã ấp ủ rất lâu trong lòng: “Cố Tích Triều, cậu mặc quân phục nhìn đẹp lắm!”
Mình mặc quân phục nhìn đẹp lắm? Cố Tích Triều dường như không ngờ Thích Thiếu Thương lại nói với cậu như thế, tay đang chỉnh sửa mũ chợt ngừng một chút.
“Cố Tích Triều, chờ tôi thay xong quần áo rồi cùng đi.” Cách một cánh cửa, giọng Thích Thiếu Thương vang lên, “Nhất định phải chờ tôi đó.”
Cố Tích Triều không trả lời, trong phòng lại khôi phục sự yên tĩnh vốn có. Không cần, không cần phải quá mức thân cận! Cứ giữ khoảng cách như thế, giữ quan hệ bạn cùng phòng thông thường, là được rồi.
Mới vừa đến sân thể dục, lại nghe tiếng bước chân Thích Thiếu Thương vội vã đuổi theo phái sau. Dường như anh vĩnh viễn cũng không để cho cậu một chút không gian riêng tư, cứ cố chấp xâm nhập, mang theo nét tươi cười vô tội rạng ngời như ánh nắng ban trưa.
“Tích Triều, sao cậu lại đi trước thế? Đến đây, tôi giới thiệu bạn bè của tôi!” Thích Thiếu Thương hoàn toàn không nhìn đến sắc mặt Cố Tích Triều càng lúc càng trầm xuống, càng lúc càng băng lãnh, chỉ hưng phấn lôi kéo cậu, ánh mắt hướng về đám đông tìm kiếm Truy Mệnh và Lãnh Huyết. Trên thực tế, sau khi gặp được cậu, người đầu tiên anh muốn giới thiệu với cậu chính là Truy Mệnh. Hai người hoàn toàn không có mối quan hệ huyết thống, bộ dáng lại giống nhau đến vậy, quả nhiên là sự thần kỳ của tạo hóa!
Thế nhưng, lúc này, bên cạnh Truy Mệnh và Lãnh Huyết còn có Thiết Thủ.
“Cố… Cố Tích Triều, Cố tiên sinh?” Thiết Thủ thấy cậu, có chút giật mình, nhưng rất nhanh đã lấy lại sự bình tĩnh vốn có, hơn nữa còn chủ động bắt chuyện trước, chỉ là rất nhấn mạnh ba chữ “Cố tiên sinh”, “Không ngờ chúng ta lại tái ngộ ở đây!”
“Không tồi, quả thật không ngờ tới.” Cố Tích Triều trên mặt vẫn không tìm ra một tia cảm xúc, “Thì ra anh không phải cảnh sát.”
“Đúng. Nếu cậu biết chuyện này sớm, hẳn đã đi kiện, nhưng bây giờ mới biết thì không chắc, phải không?” Thiết Thủ cười mỉa hỏi cậu, nhưng gương mặt và ngữ khí nhã nhặn lễ phép của hắn quả thực không chỉ khiến người ta khó chịu bình thường.
Cố Tích Triều chỉ lắc đầu, “Vẫn như nhau thôi. Đối với tôi mà nói, anh có phải cảnh sát hay không, đều không liên quan đến tôi.” Sau đó quay mặt nhìn Thích Thiếu Thương, nghiêm túc hỏi anh, “Thích Thiếu Thương, không phải cậu muốn giới thiệu bạn cậu với tôi sao?”
Truy Mệnh đơn thuần, Lãnh Huyết vô tâm nên không cảm nhận được mùi thuốc súng trong đoạn đối thoại ngắn ngủi giữa Cố Tích Triều và Thiết Thủ. Riêng Thích Thiếu Thương thì nhìn thấu được. Tuy Thích Thiếu Thương thập phần hiếu kỳ, tò mò, không biết Cố Tích Triều thanh lãnh và Thiết Thủ trông có vẻ trung hậu kia quen biết nhau ra sao, nhưng anh cũng hiểu, nếu truy hỏi kỹ càng, nhất định sẽ chết! Hơn nữa còn chết rất khó coi! Cho nên, “Truy Mệnh, giới thiệu một chút, đây là bạn cùng phòng của tôi, Cố Tích Triều! Lần đầu nhìn thấy cậu ấy, tôi còn tưởng cậu chạy đến phòng tôi chơi chứ!”
Mọi người đều là con trai, muốn hiểu nhau thật sự rất đơn giản. Nhất là Truy Mệnh, đối với người có bộ dạng tám phần giống mình kia, cậu vô cùng có hảo cảm. Nhưng Cố Tích Triều thanh lãnh nội tâm khiến ý muốn đem cậu làm em trai mà chăm sóc, bảo hộ của Truy Mệnh nhanh chóng từ vô tư hóa ngượng ngùng rồi.
Người duy nhất không vui, dường như chỉ có Thiết Thủ. Nhưng hắn cũng hiểu được, cho dù Truy Mệnh là sư đệ, hắn cũng không thể quyết liệt can thiệp vào chuyện kết giao bằng hữu của cậu.
Cố Tích Triều vẫn chỉ cười nhạt, khiến người khác cảm giác được sự hiện hữu của cậu, nhưng lại không quá rõ ràng. Ngẩng đầu nhìn bầu trời nắng gay gắt như lửa nung, rõ ràng thời tiết rất đẹp, nhưng sao tâm tình không thể đẹp nổi?
Có lẽ bởi, phàm là chuyện trên đời, đâu phải lúc nào cũng như ý.