Editor: Dánh
Anh vẫn không nỡ chất vấn cô, sợ chọc cô không vui.
Thương Yến nhìn chằm chằm mặt cô, nhìn cô gái nhỏ không vui bĩu môi, trong lòng anh mềm mại, cúi đầu nhẹ mổ vài cái lên môi cô, nói: "Nguyệt Nguyệt, vừa rồi là anh quá nóng vội. Bây giờ chúng ta nói chuyện đàng hoàng."
Anh nhìn cô gái nhỏ, ánh mắt nóng rực, tỏ ra bộ dáng nghiêm túc lắng nghe.
Kiều Nguyệt đỏ mặt ôm cổ anh, trong lòng vốn đè nén lửa giận, nhưng sau khi nghe lời nói ngây ngốc của anh, lại nhìn sắc mặt không tốt của anh, quầng thâm dưới mắt đậm màu, trong lòng dần không thoải mái, giống như có chút ... đau lòng.
Cô mím môi, trong lòng hoảng loạn. Cô vì sao muốn đau lòng Thương Yến chứ?
Thương Yến nhìn chằm chằm cô gái nhỏ, phát hiện nãy giờ cô không nói gì, thần sắc cũng rất kì quái.
"Nguyệt Nguyệt," Anh bám vào bên tai cô, thanh âm ép xuống thấp, mang theo lo lắng, "có phải không thoải mái ở đâu không?"
Duỗi tay đặt lên bụng cô gái nhỏ, anh nhẹ nhàng đè đè, lại xoa nhẹ vài cái, "Có đau không?"
Ba ngày này, hành tung bên ngoài của cô gái nhỏ anh đều biết được rõ ràng. Cô ở ngoài xác thật nghe lời anh, không có ăn bậy đồ ăn.
Nhưng lúc cô gái nhỏ ở nhà, không biết có không nghe lời không. Có lẽ cô ở nhà ăn lung tung gì đó, khiến thân thể không thoải mái.
Ngữ khí Thương Yến có chút nghiêm túc: "Nguyệt Nguyệt, có phải em lại không nghe lời, ăn bậy đồ ăn?"
Kiều Nguyệt liếc anh, thấy anh thần sắc lạnh lùng, nắm tay anh nhỏ giọng nói: "Em không có ăn bậy, anh đừng vu oan em."
Cô vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời. Dù cùng bạn bè đi dạo phố cũng nhịn không ăn cánh gà rán bản thân thích nhất.
Thương Yến không tin lời cô, nghi hoặc nói: "Thật? Vậy sao nãy giờ em không nói chuyện?"
"Em không muốn nói thì không nói, anh sao phiền vậy chứ." Kiều Nguyệt chột dạ hừ một tiếng, ghé vào ngực anh không dám nhìn anh.
Cô duỗi tay ôm chặt eo anh, mặt nhẹ nhàng cọ ngực anh.
Kiều Nguyệt cho rằng bản thân không hề nhớ Thương Yến. Nhưng hiện tại nhìn thấy anh. Được anh ôm vào lòng, cô đột nhiên cảm thấy bản thân cũng rất nhớ anh.
Nhớ những lời nói ngây ngốc của anh, nhớ mỗi ngày anh khen cô xinh đẹp đáng yêu, nhớ anh ôm cô dỗ cô, nhớ anh mỗi tối xoa bụng cho cô.
Đặc biệt nhớ cánh gà nướng do anh làm!
Kiều Nguyệt từ trong lòng anh ngước lên, trong ánh mắt nhìn chằm chằm anh mang theo có chút không dễ phát hiện ngượng ngùng.
Thương Yến cúi đầu nhìn cô gái nhỏ. Anh nghĩ, cô gái nhỏ vẫn giống trước đây, rất thích càn quấy.
"Nguyệt Nguyệt," Anh hôn lên mắt cô, "em không cho anh hôn em, nói muốn cùng anh trò chuyện. Vì sao bây giờ lại nói bản thân không muốn nói chuyện?"
Tâm tư cô gái nhỏ vẫn luôn không ngừng thay đổi, anh thường xuyên không rõ nào là lời thật, nào là nói dỗi.
Kiều Nguyệt hừ hừ, "Vừa rồi em muốn nói chuyện nhưng bây giờ không muốn nói chuyện nữa, không được sao?"
Thương Yến trầm mặc một lát, gật đầu, "Được. Nguyệt Nguyệt, em muốn làm gì cũng được."
"Hừ." Kiều Nguyệt nhẹ trừng anh một cái.
Thương Yến nâng mặt cô gái nhỏ, nhẹ giọng dỗ cô: "Nhưng anh muốn nghe em nói chuyện. Nguyệt Nguyệt, em cùng anh trò chuyện đi, anh muốn nghe thanh âm mềm mại của em."
Nói xong, tay anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt kiều nộn của cô, ánh mắt ám tối, trầm giọng nói: "Nguyệt Nguyệt, em đẹp hơn trước kia."
Mới ba ngày không gặp, Thương Yến cảm thấy cô gái nhỏ càng đẹp.
Nghe xong lời anh, mặt Kiều Nguyệt đỏ lên, nhớ đến ngày hôm qua cô ở trước mặt Lâm Thư Mặc, chính mình tự khen bản thân lớn lên xinh đẹp đáng yêu, là cô gái tốt nhất trên đời, cả người liền trở nên không được tự nhiên.
Cô ngượng ngùng động thân thể vài cái, ngước mắt trừng người đàn ông suốt ngày nói hưu nói vượn, "Anh sau này không được lại nói loại lời này dỗ em."
Đều tại anh, nếu không cô cũng không làm ra loại chuyện tự kỉ tự khen bản thân mất mặt như vậy.
Thương Yến nhíu mày. Yêu cầu của cô gái nhỏ ngày càng kì quái, sao lại không cho anh khen cô?
Anh sờ sờ tóc cô gái nhỏ, đứng đắn nói: "Nguyệt Nguyệt, anh không có dỗ em. Này đều là lời trong lòng anh, em thật sự đẹp hơn trước nhiều."
Kiều Nguyệt thấy anh thần sắc nghiêm túc, mặt đỏ hồng hừ vài tiếng, nói thầm: "Liền tính thật sự đẹp, anh cũng không thể mỗi ngày đều nói."
Đặc biệt là loại lời khen như cô là cô gái đẹp nhất trên đời.
"Nhưng anh không nhịn được," Thanh âm Thương Yến thấp thấp, "Nguyệt Nguyệt, rõ ràng em lớn lên xinh đẹp, vì sao anh không thể mỗi ngày nói?"
Ánh mắt Kiều Nguyệt trốn tránh, cuối cùng hét lên, "Ay da thôi, anh thích nói thì nói đi, em mặc kệ anh."
Cô nắm quần áo trên người anh, giả vờ hầm hừ trừng anh.
Thương Yến thích cô gái nhỏ sinh động kiều diễm như vậy, anh cúi đầu cọ mặt cô, nhịn không được nói: "Nguyệt Nguyệt, sao em lại đẹp như vậy?"
Anh mê muội nhìn cô gái nhỏ trong lòng.
Mấy ngày nay ở sâu trong đáy lòng, thỉnh thoảng nhảy ra một cái ý niệm điên cuồng. Cô gái nhỏ đẹp như vậy, anh nên nhốt cô lại, không cho người khác nhìn thấy cô. Mỗi ngày anh đi làm về, lại mang cô ra ngoài đi dạo.
Nhưng mỗi lần ý niệm như vậy xuất hiện, anh lại nhớ đến bộ dáng cô gái nhỏ hai mắt đỏ bừng, thở phì phì rống anh.
Cô gái nhỏ ham chơi, đem cô nhốt lại, cô nhất định sẽ rất tức giận. Giận thì cô sẽ khóc, cô vừa khóc, trong lòng anh liền khó chịu muốn chết.
Kiều Nguyệt nghe lời nói ngây ngốc của anh, mặt càng thêm hồng, nhỏ giọng hỏi: "Em thật sự rất đẹp sao?"
"Đẹp." Thương Yến khẽ cắn đầu ngón tay cô.
Kiều Nguyệt bị anh dỗ đến vui vẻ, liếc dỗi anh một cái, hai mắt sáng lấp lánh hỏi: "Em có phải tiểu tiên nữ không nhỉ?" (Editor: cười chết)
Thương Yến sửng sốt, gật đầu, "Ừ, Nguyệt Nguyệt là tiểu tiên nữ đẹp nhất."
Cô gái của anh, chính là tiểu tiên nữ.
Kiều Nguyệt nâng mặt anh, hừ nói: "Vậy anh phải sửa soạn bản thân chỉnh tề đẹp trai nha. Vốn là ông chú lớn tuổi, còn không chú ý sửa soạn bản thân, về sau sao xứng đôi với tiểu tiên nữ trẻ tuổi lại xinh đẹp đáng yêu em đây."
Hừ, những lời này đều là ngày thường Thương Yến khen cô, cũng không phải cô tự kỉ.
Cô thấy người đàn ông này vẫn ngây ngốc nhìn cô liền giơ tay chọc ngực anh, "Thất thần cái gì, anh mau lên đi rửa mặt đi."
Cô gái nhỏ mềm mềm mại mại, khiến thể xác và tinh thần Thương Yến đều sung sướng. Anh nắm lấy ngón tay trắng nõn của cô, ánh mắt dừng trên đôi môi no đủ của cô, yết hầu lăn lộn, dục vọng vốn được áp xuống lại dần có xu thế ngẩng đầu.
Anh thấp giọng dỗ cô: "Nguyệt Nguyệt, em giúp anh."
"Rửa mặt anh còn không biết sao, còn muốn em giúp?" Kiều Nguyệt lắc đầu không chịu.
Thương Yến không nghĩ lãng phí cơ hội khó có được này. Anh điều chỉnh tư thế cô gái nhỏ, vội vàng hôn môi cô một lúc, mới nói: "Nguyệt Nguyệt, anh tự mình làm cùng với em giúp anh làm là không giống."
Môi bị anh hôn có chút đau, Kiều Nguyệt tức giận trừng anh, "Anh người này sao cứ như vậy, mỗi lần hôn đều dùng sức mạnh như vậy, đau muốn chết. Còn muốn em giúp anh rửa mặt? Hừ, nằm mơ."
Kiều Nguyệt nhẹ liếm môi vài cái, vẫn cảm thấy đau.
Khốn khiếp, đau chết cô!
Thương Yến nhìn đầu lưỡi nho nhỏ của cô, thân thể khô nóng. Anh cực lực nhẫn nại, nâng mặt cô gái nhỏ nói: "Đau ở đâu? Để anh nhìn xem."
"Vậy anh xem đi."
Anh nghiêm túc nhìn chằm chằm môi cô gái nhỏ, càng nhìn ánh mắt càng nóng rực. Môi cô gái nhỏ cũng rất đẹp, hơi mỏng nho nhỏ, hôn lên vừa thơm vừa mềm.
"Nguyệt Nguyệt ..."
Anh lại không nhịn được muốn hôn cô.
Kiều Nguyệt bị thần sắc nghiêm túc của anh làm cho trong lòng khẩn trương, sốt ruột hỏi: "Có phải bị anh hôn rách rồi không? Khốn khiếp, em kêu anh hôn nhẹ chút ... ngô ..."
Mọi lời nói đều biến mất trong nụ hôn của Thương Yến.
Hơn mười phút sau.
"Khốn khiếp, lưu manh, em cắn chết anh." Kiều Nguyệt tức giận đến mặt đỏ bừng, bổ nhào vào trong ngực anh lại cắn lại đá.
Thương Yến thật cẩn thận che chở cô, trong miệng không ngừng nói xin lỗi: "Đều là anh không tốt, Nguyệt Nguyệt em đừng nóng giận."
"Đương nhiên là do anh không tốt, ai cho anh hôn em?"
Thương Yến lập tức nói: "Ừ, anh không tốt. Nguyệt Nguyệt em giận thì đánh anh cắn anh, anh tuyệt đối không đánh trả."
Người anh cứng ngắc, cô đánh lâu như vậy, tay vừa mệt vừa đau.
Kiều Nguyệt dừng lại, đưa tay đến trước mặt anh, hung dữ nói: "Mệt chết, anh mau giúp em xoa."
Thương Yến đem tay cô gái nhỏ ôm vào ngực, nhẹ nhàng xoa nhẹ.
Xoa nhẹ vài phút, anh cúi đầu, nhìn lòng bàn tay cô gái nhỏ ửng đỏ, tay trái còn có vết thương nhỏ.
Sắc mặt Thương Yến trầm xuống, nhẹ nhàng sờ lòng bàn tay cô. Quả nhiên, so với ba ngày trước, xúc cảm thô ráp hơn chút.
"Nguyệt Nguyệt, ở nhà em còn phải làm việc nhà?" Thanh âm anh cất giấu tức giận.
Anh nuông chiều cô gái nhỏ mà mới về nhà ba ngày, lòng bàn tay trắng nõn lại biến thô ráp. Cô ở nhà có phải hằng ngày đều bận rộn?
Kiều Nguyệt không sao cả gật đầu: "Ở nhà chắc chắn phải làm việc nhà nha."
Anh nhìn vẻ mặt cô gái nhỏ như hiển nhiên, biết loại chuyện này thường xuyên xảy ra.
Thanh âm Thương Yến có chút khàn, ngữ khí khó nén đau lòng: "Nguyệt Nguyệt, có phải mỗi ngày em đều rất mệt? Về nhà với anh đi."
Anh không thể để cô gái nhỏ ở đây chịu khổ.
Vẻ mặt Kiều Nguyệt mờ mịt, "Không mệt nha."
Cô ở nhà ăn được ngủ được, sao lại mệt chứ.
"Nhưng ở nhà em phải làm việc nhà," Thương Yến nắm tay cô nâng lên, "nơi này đều trở nên thô ráp rồi. Nguyệt Nguyệt, chúng ta về nhà đi, về nhà em cái gì cũng không cần làm."
Kiều Nguyệt giật mình, cả giận: "Anh nói bậy, tay em thô ráp chỗ nào? Rõ ràng giống trước kia."
"Có thô ráp hơn, mỗi ngày anh đều sờ mấy lần, biết xúc cảm như thế nào. Nguyệt Nguyệt, cùng anh về nhà đi."
Kiều Nguyệt nghẹn đỏ mặt, nhỏ giọng la lên: "Ay da, sao anh phiền vậy chứ, em nói không đổi chính là không đổi. Em ở nhà thì phải phụ làm việc nhà, đây là chuyện bình thường."
Thương Yến trầm mặc vài giây, không cùng cô thảo luận chuyện này nữa.
Anh nhìn cô gái nhỏ, nói: "Nguyệt Nguyệt, cùng anh về nhà."
Cô gái nhỏ mới đi ba ngày, anh đã chịu không được.
Hai mắt Kiều Nguyệt trừng lớn: "Về cái gì mà về? Thương Yến, rất nhanh là năm mới, em phải ở nhà."
"Em cùng anh về Nghi Thành, về nhà chúng ta, chúng ta cùng nhau ăn tết." Ngữ khí Thương Yến kiên định.
Nghĩ đến năm nay có thể cùng cô gái nhỏ ăn tết, tai anh hơi nóng lên.
Kiều Nguyệt hừ hừ, "Anh có bị ngốc không? Năm mới em không thể cùng anh về."
Thương Yến: "Vì sao không thể? Nguyệt Nguyệt, lúc trước mười mấy năm em đều ở nhà ăn tết, năm nay bồi anh ăn, rất bình thường."
Kiều Nguyệt nhấp môi đẩy anh vài cái, đầu óc người đàn ông này hoạt động kiểu gì vậy chứ.
Cô nhìn Thương Yến, cắn răng nói: "Em đột nhiên không ở nhà ăn tết, người trong nhà chắc chắn sẽ lo lắng, đến lúc đó em phải trả lời họ thế nào?"
"Không cần giấu diếm." Ánh mắt Thương Yến hơi tối, "Trực tiếp nói với họ em với anh ở cùng nhau."
Thần sắc Thương Yến nghiêm túc, ánh mắt nóng rực: "Nguyệt Nguyệt, anh muốn cho những người khác biết, chúng ta đang ở bên nhau, anh muốn mang em về ăn tết."
Anh không muốn lại cùng cô gái nhỏ che che giấu giấu. Anh muốn công khai, muốn quang minh chính đại ở vòng bạn bè trên Weibo khoe ảnh chụp cô gái nhỏ.
Giống newsfeed trên facebook á
Trong lòng Kiều Nguyệt hoảng loạn, theo bản năng nói: "Không được, không thể để người khác biết quan hệ của chúng ta."
Sao có thể để người trong nhà biết cô bị Thương Yến bao nuôi chứ?
Kiều Nguyệt ôm eo anh làm nũng: "Thương Yến, sao anh lại nhắc đến chuyện này? Trước kia chúng ta nói tốt rồi mà, chờ tình cảm ổn định rồi mới công khai. Anh đã đồng ý nghe em, không thể đổi ý."
Anh xác thật đã đồng ý với cô gái nhỏ, nhưng anh chờ không kịp.
Anh vẫn luôn thích cô gái nhỏ ôm anh làm nũng, nhưng hiện tại thấy dáng vẻ này của cô, trong lòng Thương Yến lại đột nhiên bực bội.
Anh bế cô gái nhỏ lên, cúi đầu hôn mặt cô, động tác vội vàng, thanh âm khàn khàn kêu cô: "Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt, anh không muốn tách ra với em."
Kiều Nguyệt không từ chối nụ hôn của anh, cô ôm anh, chậm rãi đáp lại.
Thật lâu sau, hai người dừng lại.
Hai tròng mắt Kiều Nguyệt nổi lên hơi nước, mềm mại mở miệng nói: "Thương Yến, chờ qua năm mới, em, em lập tức về Nghi Thành ở bên anh được không?"
Cô thật sự không muốn người khác biết quan hệ của hai người.
Thương Yến không quá muốn đồng ý lời cô. Anh khẽ vuốt tóc cô gái nhỏ, "Còn đến một tháng. Nguyệt Nguyệt, anh không muốn tách ra với em, một ngày cũng không được."
Anh không thể chịu nổi cô gái nhỏ không bên người anh.
Kiều Nguyệt thấy thái độ anh kiên quyết, trong lòng càng thêm hoảng loạn. Cô túm quần áo anh, vô cùng đáng thương nói: "Nhưng chúng ta đã nói tốt từ trước rồi, mỗi ngày em sẽ gọi điện thoại và video với anh, anh cũng đã đồng ý."
Mặt mày cô gái nhỏ đều là khẩn trương và bất an, ánh mắt nhìn anh càng là đáng thương.
Tâm Thương Yến nháy mắt mềm nhũn. Anh giơ tay khẽ vuốt hai mắt cô gái nhỏ, cuối cùng vẫn nhẹ "Ừ" một tiếng.
Chỉ cần cô làm nũng, nhăn mày vài cái, anh liền cam tâm tình nguyện đồng ý mọi yêu cầu không hợp lí của cô.
Đời này anh đối với cô gái nhỏ, thật sự không có biện pháp.
"Anh đồng ý rồi đúng không?" Kiều Nguyệt vui vẻ nhìn anh.
Thương Yến gật đầu, "Ừ, đều nghe em."
"Thương Yến, anh thật tốt." Kiều Nguyệt hôn anh, ghé vào ngực anh mềm mại làm nũng.
Cô nghĩ nghĩ, đỏ mặt nói: "Em giúp anh rửa mặt."
Anh chịu đồng ý với cô, cô có thể giúp anh rửa mặt một lần.
Thương Yến cúi đầu nhìn cô gái nhỏ. Cô không chịu cùng anh về nhà, dù sao anh cũng phải lấy thù lao ở những chỗ khác.
Tầm mắt dừng trên nơi dưới cổ cô gái nhỏ, yết hầu Thương Yến hơi ngứa.
"Nguyệt Nguyệt, không chỉ phải giúp anh rửa mặt," Anh bám vào bên tai cô gái nhỏ, "còn phải giúp anh tắm."
"Tắm, tắm rửa?" Ngữ khí Kiều Nguyệt lắp bắp, lập tức lắc đầu, "Không được, em không giúp anh tắm."
Thương Yến dỗ cô, "Nguyệt Nguyệt, lần trước anh cũng giúp em, vì sao em không thể giúp anh?"
Nghe anh nhắc đến chuyện này, Kiều Nguyệt trừng anh, "Anh nói cái gì chứ, lần trước là anh cứng rắn muốn giúp em."
Thương Yến nhìn cô gái nhỏ, thấy thái độ cô kiên định, không chịu giúp anh.
Thanh âm anh trầm thấp nói: "Nguyệt Nguyệt, em không chịu về nhà ăn tết với anh, anh phải ở nhà một mình. Mỗi ngày không được gặp em, anh sẽ rất nhớ em, em đồng ý với anh được không? Liền một lần này, em không giúp anh tắm cũng được, anh giúp em tắm."
"Nguyệt Nguyệt, thân thể em thơm mềm, anh thích giúp em tắm."
Lỗ tai Kiều Nguyệt nóng lên, đỏ mặt hừ thật mạnh, "Anh đừng giả vờ đáng thương, không phải anh còn chú Thương Trị bọn họ sao, sao lại một mình? Lần trước chuyện tắm rửa, anh cũng nói chỉ một lần, còn bây giờ?"
Cô không bao giờ tin tưởng chuyện ma quỷ của người đàn ông này nữa, đều là muốn dỗ cô.
Sắc mặt Thương Yến bình tĩnh, nói: "Nguyệt Nguyệt, tình cảm anh trai và chị dâu rất tốt. Anh một mình cô đơn, không muốn cùng họ ở chung."
Kiều Nguyệt ngẩn người, nhớ đến ba mẹ mình mỗi ngày đều xem cô và anh trai như không tồn tại, chẳng phân biệt trường hợp mà tú ân ái, đột nhiên thông cảm tâm tình của Thương Yến.
"Nguyệt Nguyệt," Thương Yến cắn tai cô, "em không thể từ chối anh."
Kiều Nguyệt nhìn khuôn mặt mệt mỏi của anh, nhớ ngày thường anh đều sủng cô nhường cô, vừa rồi còn đồng ý với cô chuyện tạm thời không công khai quan hệ hai người.
Cô mềm lòng, không mở miệng từ chối anh được.
Nhưng ...
"Thương Yến, anh muốn cắn em đúng không?" Kiều Nguyệt nắm chặt tay anh, mềm mại lại ủy khuất nói: "Khốn khiếp, trứng thối, cả ngày chỉ nghĩ loại chuyện này, chính là muốn khi dễ em, cắn em, quá đáng ghét."
Cô không cần nghĩ cũng biết, lát nữa Thương Yến sẽ như thế nào sờ cô cắn cô.
Cảm giác khi bị Thương Yến cắn, thân thể sẽ xuất hiện khoái cảm, ẩn ẩn xông ra.
Thân thể Kiều Nguyệt mềm nhũn, hung dữ trừng anh, "Nói chuyện đi, có phải lát nữa anh muốn khi dễ em, cắn em?"
Thương Yến vỗ nhẹ lưng cô, không muốn lừa cô.
Anh xác thật muốn khi dễ cô, cắn cô. Không chỉ hôm nay, mỗi ngày anh đều muốn.
Lời editor: haha mình thi xong rồi đây. Cuối cùng cũng dc giải thoátttt. Tặng mng món quà nhân dịp trở lại nè. ️