Editor: Dánh
"Không có dùng thủ đoạn không trong sáng." Thương Yến lập tức phủ nhận lời của Thương Trị.
Vốn là đang thân mật với cô gái nhỏ bị cắt ngang đã khiến tâm tình anh khó chịu. Bây giờ còn nghe lời nói của anh trai, anh càng cảm thấy ngực nghẹn tức vô cùng.
Thương Yến tự động bỏ qua nguyên nhân thật sự ban đầu hai người ở bên nhau. Anh nghĩ, bản thân và Kiều Nguyệt là hai người thích nhau, chuyện gì anh cũng nghe cô gái nhỏ, chưa từng ép buộc cô.
Thương Trị căn bản không tin lời Thương Yến nói.
Cái đứa em trai này của hắn bình thường chỉ biết làm mặt lạnh, không có chút tế bào lãng mạn, luôn làm việc theo ý mình, chưa bao giờ nghĩ cho cảm xúc người khác.
Kiều Nguyệt là cô gái vừa vào đại học, vừa đúng tuổi thích lời ngon tiếng ngọt, thích được dỗ dành, chắc chắn sẽ không thích ông chú lạnh nhạt không thú vị như Thương Yến.
Còn chưa nói tới cô còn có một người bạn trai xuất sắc.
Thương Trị càng phân tích càng cảm thấy suy đoán của mình là đúng, Thương Yến chắc chắn đã dùng thủ đoạn gì đó ép buộc con gái nhà người ta.
Sắc mặt hắn trầm xuống, nghiêm túc nói: "A Yến, Kiều Nguyệt không có lí do gì để ở bên em hết. Người ta có bạn trai, với lại lần đầu gặp mặt, thái độ của người ta đối với em rất sợ hãi, sao có thể trong khoảng thời gian ngắn thích em được chứ?"
Thương Trị thở dài, ngữ khí cố gắng ôn hòa nhất có thể: "A Yến, nhà mình không thể làm loại chuyện này được."
Nghe anh mình nhắc đến tên bạn trai cũ của cô gái nhỏ, sắc mặt Thương Yến cực kì kém, lạnh lùng nói: "Em đã làm cái gì?"
"Ép buộc Kiều Nguyệt ở bên em." Thương Trị trừng anh, "Bây giờ em lập tức xin lỗi con gái nhà người ta, sau này đừng làm phiền người ta nữa. Em cũng đã một đống tuổi rồi, đến bạn học cháu gái mình cũng không tha, mất mặt."
Thương Yến không thích nhất là người khác so sánh tuổi của anh và cô gái nhỏ. Anh nhìn Thương Trị, biểu tình trên mặt đạm mạc, "Anh, em không có ép buộc Nguyệt Nguyệt, em với em ấy là tự do yêu đương."
Anh vẫn luôn rất thích cô gái nhỏ, cô gái nhỏ vừa rồi cũng thừa nhận anh là người đàn ông của cô, sau này sẽ đối xử tốt với anh.
cô gái nhỏ và anh xác thật là tự do yêu đương.
"Tự do yêu đương?" Sắc mặt Thương Trị tối sầm, "Vừa rồi em nói người trong tin đồn với em luôn là Nguyệt Nguyệt, lúc trước lần đầu tiên em nhắc việc này với anh là nói em đang bao nuôi Kiều Nguyệt. Tự em nói xem, người nào tự do yêu đương bắt đầu bằng việc bao nuôi con gái nhà người ta?"
"Vì sao tự do yêu đương không thể bắt đầu bằng việc bao nuôi?" Thần sắc Thương Yến không kiên nhẫn, anh không thích nghe người khác nói cô gái nhỏ không thích anh.
Anh lạnh mặt nhấn mạnh, "Em và Nguyệt Nguyệt rất tốt, chúng em là không có khả năng sẽ tách ra, em ấy đã đồng ý với em hai năm sau sẽ gả cho em."
Vẻ mặt Thương Trị vẫn hoài nghi. Hắn trầm tư vài giây, "Để anh tự mình hỏi Kiều Nguyệt."
Vài phút sau, ba người ngồi vây quanh cái bàn, Thương Yến ngồi bên cạnh Kiều Nguyệt, duỗi tay muốn ôm eo cô gái nhỏ.
"Anh làm gì đó." Kiều Nguyệt nhỏ giọng nói, trừng anh một cái, đẩy tay anh ra.
Cô nhìn về phía Thương Trị, thẳng người, gương mặt ửng đỏ, ấp úng gọi: "Chú Thương."
Thật mất mặt, bị trưởng bối bắt gặp cô và Thương Yến hôn môi. Đều do Thương Yến, cả ngày không đứng đắn, chỉ nghĩ hôn cô.
Cô gái nhỏ không cho anh ôm, Thương Yến lạnh mặt nhìn anh mình, chỉ mong hắn mau rời đi, đừng quấy rầy anh và cô gái nhỏ thân mật.
Thương Trị không được tự nhiên ho một tiếng. Kiều Nguyệt bằng tuổi với con gái mình, nhìn qua vẫn là cô gái ngây thơ.
Chỉ cần nghĩ đến em trai mình một đống tuổi còn liên lụy con gái nhà người ta, trương mặt già của hắn không nhịn được hồng lên.
Nếu hiện tại có người đàn ông tuổi xuất hiện nói là bạn trai của Oánh Oánh, hắn nhất định sẽ đánh gãy chân chó của đối phương.
Thương Trị nhìn Kiều Nguyệt, ngữ khí ôn hòa mở miệng: "Nguyệt Nguyệt, con đừng sợ, có chuyện gì thì cứ nói ra, chú làm chủ cho con."
Sắc mặt Thương Yến lạnh lùng. Bộ dáng anh trai anh bây giờ giống như rất hy vọng anh có ép buộc cô gái nhỏ cái gì đó, hận không thể chia rẽ hai người họ.
Anh lạnh giọng nói: "Anh, em ..."
"Em câm miệng." Thần sắc Thương Trị nghiêm túc, "Bây giờ em không được nói chuyện."
Ánh mắt hắn dừng trên người Kiều Nguyệt, khuôn mặt nghiêm túc trở nên nhu hòa, "Nguyệt Nguyệt, con cứ nói, đừng sợ nó."
Thương Yến trầm khuôn mặt vẫn muốn mở miệng nói chuyện, Kiều Nguyệt vươn tay lặng lẽ nhéo anh vài cái.
"Chú Thương, con không có chuyện gì." Thanh âm Kiều Nguyệt thấp thấp mềm mại, trên mặt hiện lên xấu hổ, mặt đỏ hồng nhìn thoáng qua Thương Yến, cúi đầu nói: "Thương Yến đối với con rất tốt, con rất thích anh ấy."
Thương Trị cũng là người từng trải, hắn thấy Kiều Nguyệt mặt đầy thẹn thùng, ánh mắt toát ra ngượng ngùng, biết cô gái nhỏ này thật sự thích Thương Yến.
Nhưng hắn cứ cảm thấy chuyện ngay từ đầu không đơn giản như vậy.
Cô gái nhỏ đột nhiên tỏ tình khiến lòng Thương Yến nhũn ra, anh sờ đầu cô gái nhỏ, muốn lập tức hôn cô, cắn cô.
Ép xuống xúc động trong lòng, Thương Yến ngẩng đầu nhìn Thương Trị, "Anh, em không có lừa anh, em và Nguyệt Nguyệt là tự do yêu đương, hai người bọn em thích nhau, bây giờ anh có thể đi rồi."
Thương Trị nhẹ nhàng liếc anh, "Em gấp cái gì, anh còn chuyện khác chưa hỏi."
Thương Yến vội vã muốn đuổi Thương Trị đi để thân mật với cô gái nhỏ. Ngữ khí anh bực bội mở miệng: "Anh, anh còn có gì muốn hỏi? Em và Kiều Nguyệt sẽ không tách ra, hai năm sau chúng em chắc chắn sẽ kết hôn, bây giờ tụi em đã ở chung luôn rồi."
"Chuyện anh muốn nói là chuyện này." Sắc mặt Thương Trị thật trịnh trọng.
Lần trước hắn và Dung Lê đi đến nhà Thương Yến, cũng biết anh và bạn gái đã ở chung. Nhưng hiện tại biết cô bạn gái đó là Kiều Nguyệt, trong lòng hắn cứ có cảm giác tội lỗi nhàn nhạt.
Em trai hắn đã tuổi, còn dụ luôn bạn học cháu gái mình về nhà, nếu sau này người nhà Kiều Nguyệt biết, hắn cũng không biết công đạo với người ta như thế nào.
Không được tự nhiên ho khan vài tiếng, Thương Trị nói: "Nguyệt Nguyệt, con bây giờ còn nhỏ, nên chú trọng việc học, trước con cứ dọn về kí túc xá trường học ở. Ý chú là, con và A Yến cứ tìm thời gian đính hôn trước, chờ đến lúc con đủ tuổi rồi thì các con liền kết hôn."
Kiều Nguyệt còn chưa đáp lời, Thương Yến lập tức phản đối, "Em không đồng ý."
Anh nhìn về phía Thương Trị, thong dong bình tĩnh mở miệng: "Em và Nguyệt Nguyệt đã ngủ chung, buổi tối em ấy không ôm em ngủ thì em ấy ngủ không được."
Kiều Nguyệt nghe thấy lời anh nói gấp đến mức nhéo anh, "Thương Yến, anh nói bậy cái gì đó, ai buổi tối ngủ muốn ôm anh chứ?"
Người đàn ông này có ngốc không chứ, loại lời này sao có thể nói trước mặt người khác, tức chết cô.
Mày Thương Yến nhăn lại, trong lòng hoang mang, không hiểu vì sao cô gái nhỏ không chịu thừa nhận.
Anh nói: "Nguyệt Nguyệt, là em nói mà, buổi tối nếu em không ôm anh ngủ thì không ngủ được, tối qua em còn ..."
"Thương Yến!" Kiều Nguyệt tức giận đến mắt đều đỏ lên, "Em không có nói qua như vậy."
Thương Yến ngẩn người, thấy cô gái nhỏ thật sự tức giận, lập tức mềm giọng dỗ cô: "Nguyệt Nguyệt em đừng giận, em không có nói qua như vậy, là anh nói bậy."
Anh theo thói quen muốn vỗ lưng cô gái nhỏ, muốn ôm cô vào lòng.
Kiều Nguyệt hung hăng trừng anh, đẩy tay anh ra, không cho anh ôm.
Thương Yến ngẩng đầu nhìn về phía anh mình, trong lòng càng thêm không vui. Nếu không phải tại anh mình ở đây, hiện tại chắc chắn anh được ôm cô gái nhỏ rồi.
Thương Trị nhìn em trai ngốc của mình, sắc mặt nhịn không được hơi hơi vặn vẹo. Với EQ này còn dụ được cô gái nhỏ trẻ tuổi như vậy, thật là khó tin.
Bây giờ thấy anh dỗ Kiều Nguyệt, hắn cũng đại khái đoán được hình thức ở chung của hai người.
"Khụ." Thương Trị ho một tiếng thật mạnh, không lại nói về chuyện hai người ở chung.
Hắn nhìn hai người, nói: "Nguyệt Nguyệt, con chọn thời điểm thích hợp, rồi hẹn hai nhà ra gặp mặt, bàn chuyện đính hôn của hai đứa trước."
Thân là trưởng bối, hắn quan tâm nhất là chuyện chung thân của Thương Yến. Thương Yến một ngày không kết hôn thì trong lòng hắn cứ bất an, cứ cảm thấy tính cách như Thương Yến sẽ sống cô độc hết quãng đời còn lại.
Nghe thấy lời Thương Trị nói, Thương Yến ngẩn ra, nhìn Kiều Nguyệt, chờ cô hồi thần.
Anh cũng mong sớm chút đính hôn với cô gái nhỏ. Sau khi hai người đính hôn, anh có thể quang minh chính đại lấy thân phận bạn trai của cô đến thăm nhà cô.
"Quá, quá vội rồi." Sắc mặt Kiều Nguyệt khẩn trương, nhỏ giọng nói, "Vẫn cứ từ từ đi."
Cô còn chưa chuẩn bị tâm lí tốt nói chuyện của cô với Thương Yến cho người trong nhà.
Trong mắt Thương Yến có sự mất mát nhưng biểu tình trên mặt vẫn bình tĩnh, anh xoa xoa đầu cô gái nhỏ, "Ừ, không vội."
Kiều Nguyệt nhìn Thương Yến, cô biết trong lòng người đàn ông này chắc chắn đang không vui.
Cô lặng lẽ nắm lấy tay anh. Chờ Thương Trị rời đi, cô sẽ dỗ anh sau, cùng lắm cho anh cắn vài ngụm.
Nghe xong lời Kiều Nguyệt, ngực Thương Trị nảy lên, chẳng lẽ người nhà Kiều Nguyệt còn chưa biết Thương Yến là bạn trai cô?
Hắn cẩn thận đánh giá mặt Kiều Nguyệt vài giây, cảm thấy suy đoán mình có khả năng rất lớn.
Tâm Thương Trị nhấc lên. Đến người lớn trong nhà còn chưa gặp, sau này vẫn có khả năng bị đá.
"Nguyệt Nguyệt nói rất đúng, em còn nhỏ, chuyện này không vội." Thần sắc Thương Trị thần sắc càng thêm hòa ái, "Nguyệt Nguyệt, tính cách Thương Yến không được tốt, con người cũng bá đạo, nhưng em yên tâm, nhân phẩn nó rất tốt. Sau này nếu nó bắt nạt em, chọc em không vui, em cứ về nhà nói với anh và chị dâu, chúng ta sẽ làm chủ cho con."
Mặt Kiều Nguyệt nóng lên, nói: "Chú Thương, Thương Yến anh ấy rất tốt, không có bắt nạt con."
"Còn gọi chú?" Ngữ khí Thương Trị cực kì tự nhiên hỏi lại.
Kiều Nguyệt đỏ mặt, ấp úng kêu: "Anh."
Thương Trị cười đáp, "Ừ, sau này chúng ta là người một nhà rồi, Nguyệt Nguyệt cuối tuần phải thường về thăm anh và chị dâu đó."
Mặt Kiều Nguyệt càng đỏ lên, nhỏ giọng nói: "Ừ, em sẽ."
Thương Trị không nhịn được lại dặn dò Kiều Nguyệt rất nhiều lời mới lưu luyến không nỡ rời đi.
"Thương Yến, em tiễn anh."
Tiễn hắn ra khỏi văn phòng, Thương Yến xoay người muốn trở về.
Cô gái nhỏ còn đang chờ anh.
"Em gấp cái gì?" Thương Trị túm tay anh, "Kiều Nguyệt còn nhỏ, cho dù hai đứa đã ngủ chung, em cũng phải đúng mực."
Thương Yến kiên nhẫn trả lời, "Em biết rồi."
"Anh thấy em cái gì cũng không biết thì có." Thương Trị không tin anh, hàm súc nói: "Tuy rằng anh rất mong em mau chóng kết hôn sinh con, nhưng Nguyệt Nguyệt còn nhỏ, bây giờ còn đang đi học, buổi tối em nhớ làm biện pháp an toàn, đừng làm quá mức."
Thương Yến kì quái hỏi: "Cái gì biện pháp an toàn."
Mỗi tối anh chỉ ôm cô gái nhỏ ngủ, còn cần làm biện pháp an toàn gì?
"Thương Yến, em đừng giả ngu." Thương Trị hạ giọng, "Kiều Nguyệt mới tuổi, có con sớm quá không tốt cho cơ thể. Sau này Nguyệt Nguyệt là vợ em, là người của Thương gia, nếu em quyết định cưới em ấy thì làm chuyện gì cũng phải suy nghĩ cho em ấy, đừng bắt nạt con gái nhà người ta."
Thương Yến liếc Thương Trị một cái, gật đầu, "Em sẽ không bắt nạt em ấy."
Anh sẽ không bao giờ bắt nạt cô gái nhỏ, anh chỉ muốn sủng cô dỗ cô, còn cho cô gái nhỏ bắt nạt anh.
Thương Trị vẫn không yên tâm, "Bây giờ em có Kiều Nguyệt rồi, đã là người đàn ông có gia đình, sau này ở bên ngoài xã giao thì không thể xằng bậy. Những người trong vòng thích làm chuyện kích thích bao nuôi diễn viên nhỏ người mẫu nhỏ, nhưng Thương gia chúng ta không thể làm loại chuyện này. Nếu em giấu vợ lêu lỏng ở bên ngoài thì anh và chị dâu đều sẽ không tha cho em."
Thần sắc Thương Yến lãnh đạm, không quá hiểu lời anh mình nói.
Anh nói: "Phụ nữ bên ngoài còn không đẹp bằng một nửa của Nguyệt Nguyệt, vì sao em muốn dưỡng họ?"
Đến tận khúc này nam vẫn không biết định nghĩa 'dưỡng' của anh và người khác là hoàn toàn khác nhau =)))))))))))) nên mình vẫn để từ khác nhau để phân biệt nhé
Bên người anh có cô gái đáng yêu nhất tốt nhất rồi, sao còn muốn lãng phí thời gian đi dưỡng người phụ nữ khác?