Editor: Dánh
"Tôi không có hứng thú," Tâm tình Kiều Nguyệt đột nhiên không tốt, "tôi không muốn nghe chuyện xảy ra giữa hai người, cô đừng nói nữa."
Cô cầm lấy túi xách muốn rời đi.
"Nguyệt Nguyệt," Bạch Cẩn duỗi tay, nhẹ nhàng giữ chặt cánh tay cô, ngữ khí tùy ý, "không có hứng thứ, hay là không muốn nghe? Mặc kệ như thế nào thì cô cũng ..."
Giọng nói của cô hơi ngừng, cười nói, "... đã từng thích qua Lâm Thư Mặc, cô thật sự không muốn biết anh ta có từng ngoại tình không?"
Buông tay ra, Bạch Cẩn đầy mặt mỉm cười nhìn cô gái nhỏ xinh trước mặt, ở trong lòng cười vài tiếng.
Kiều Nguyệt nhấp môi không nói lời nào, nhưng cũng không có rời đi.
"Để tôi nhớ lại xem, nên bắt đầu nói từ đâu." Bạch Cẩn chống cằm, giữa mày hơi nhíu, "Ồ, từ khi Thương tổng muốn tôi tiếp cận Lâm Thư Mặc. Nguyệt Nguyệt, Thương tổng vì sao muốn tôi tiếp cận bạn trai cũ của cô, tôi nghĩ cô chắc là hiểu rõ."
Kiều Nguyệt nắm chặt quần áo trên người, ngước mắt nhìn Bạch Cẩn, "Cô nói chuyện này với tôi làm gì?"
"Không làm gì." Bạch Cẩn thở dài, "Chính là nhàm chán, muốn cho cô biết sự thật. Tôi vốn cho rằng đây sẽ là một nhiệm vụ rất đơn giản. Nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới, bây giờ còn có loại đàn ông như Lâm Thư Mặc, bị anh ta từ chối thì thôi, còn muốn tôi phối hợp diễn kịch với anh ta. Nguyệt Nguyệt, cô nói xem, người đàn ông này có ngốc hay không chứ?"
Kiều Nguyệt trầm mặc, sắc mặt nghẹn đến mức đỏ bừng.
"Vì sao anh ta muốn dựng lên bộ kịch này, khiến cô hiểu lầm anh ta thay lòng đổi dạ, ngoại tình?" Bạch Cẩn cười nhạo, "Vì anh ta muốn cô hoàn toàn chết tâm."
Kiều Nguyệt cắn môi, khuôn mặt trắng bệch dần bình tĩnh lại, "Cô nói xong rồi?"
"Không có," Bạch Cẩn lắc đầu, "Thương tổng không chỉ tìm tôi, anh ta cũng từng đi tìm Lâm Thư Mặc."
///
Kiều Nguyệt quay lại trường, cô thất thần đi đến đình nghỉ mát bên hồ, thần sắc trố ra, trong lòng ngày càng loạn.
"Nguyệt Nguyệt."
Kiều Nguyệt xoay người, vẻ mặt Lâm Thư Mặc sốt ruột đi đến trước mặt cô, "Vì sao không nghe điện thoại?"
"À, chắc là điện thoại hết pin." Thanh âm cô có chút buồn, nhìn Lâm Thư Mặc, không biết nên nói cái gì.
Lâm Thư Mặc theo thói quen giơ tay, muốn xoa xoa đầu Kiều Nguyệt. Nhưng tay mới vừa nâng lên, hắn lại buông xuống, "Nguyệt Nguyệt, lời Bạch Cẩn nói em đừng để trong lòng, anh không có tốt như lời cô ta nói."
"Thế lời cô ta nói có phải sự thật không?" Kiều Nguyệt nhìn thẳng hắn, hốc mắt ửng đỏ, "Anh cùng cô ta diễn kịch chỉ là muốn em hoàn toàn thất vọng về anh đúng không? Vì Thương Yến từng đi tìm anh, anh ấy ép anh."
Chuyện trước kia cô không hiểu, sau khi nghe Bạch Cẩn nói xong, cô dần hiểu rõ toàn bộ.
"Nguyệt Nguyệt, em đừng nghĩ anh tốt đến vậy." Lâm Thư Mặc vẫn là không nhịn được, giơ tay khẽ vuốt tóc Kiều Nguyệt, thần sắc ôn nhu: "Thương Yến đúng là có đi tìm anh, cho anh hai lựa chọn, em và sự nghiệp. Giữa em và sự nghiệp, anh chọn cái sau. Đây là lựa chọn của anh, không trách ai được."
Hốc mắt Kiều Nguyệt ướt át, cô ngây ngốc nhìn Lâm Thư Mặc, thanh âm mang theo khóc nức nở: "Vì sao em cứ cảm thấy anh đang lừa em?"
Lâm Thư Mặc mà cô biết căn bản không phải là người như vậy. Cô cứ cảm thấy, Thương Yến chắc chắn còn nói những lời khác, ép Lâm Thư Mặc chia tay với cô.
Nếu lúc trước cô không ngốc như vậy, hỏi rõ ràng một chút, có khi, có khi ...
Nước mắt Kiều Nguyệt chảy ra. Bây giờ nói gì cũng không kịp nữa. Dù biết Thương Yến làm loại chuyện này, cô vẫn rất thích anh.
"Nguyệt Nguyệt," Sắc mặt Lâm Thư Mặc hoảng loạn, luống cuống tay chân giúp cô lau nước mắt, "đừng khóc, đều là anh sai."
Lâm Thư Mặc nâng mặt cô, dùng sức ôm cô vào lòng, "Nguyệt Nguyệt, thật xin lỗi."
Kiều Nguyệt ghé vào ngực anh, túm quần áo anh khóc thật lâu.
Chờ đến khi cảm xúc cô ổn định lại, nhìn thoáng qua quần áo trước ngực Lâm Thư Mặc bị nước mắt làm ướt, đỏ mặt rời khỏi ngực anh, ấp úng nói: "Thật xin lỗi."
Lâm Thư Mặc nhìn cô, chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, tâm tình hạ thấp uể oải. Có lẽ vừa rồi là lần cuối cùng anh ôm Kiều Nguyệt, sau này anh không còn tư cách ôm cô.
Lâm Thư Mặc ép xuống chua xót trong lòng, giả vờ nhẹ nhàng mở miệng: "Nguyệt Nguyệt, Thương Yến đối với em tốt không?"
Kiều Nguyệt cúi đầu. Cô vốn không muốn nhắc đến Thương Yến trước mặt Lâm Thư Mặc. Nhưng nghĩ nghĩ, cô vẫn là rầu rĩ nói: "Anh ấy đối với em rất tốt."
///
Sau khi tạm biệt Lâm Thư Mặc, Kiều Nguyệt về nhà. Cô nhốt mình trong phòng ngủ, nằm trên giường phát ngốc.
Thương Yến gọi điện thoại, nhắn WeChat, Kiều Nguyệt liếc mắt một cái, trực tiếp tắt máy. Suốt một đêm, cô lăn qua lộn lại ngủ không được, toàn bộ đầu óc đều là Thương Yến.
Càng nghĩ trong lòng cô càng phiền muộn, không biết sau cuối tuần anh đi công tác trở về muốn đối mặt với anh như thế nào.
Ngày hôm sau, Kiều Nguyệt ngủ đến mơ mơ màng màng, giống như nghe thấy tiếng mở cửa. Cô xoay người, trên người đột nhiên cảm thấy có chút lạnh, mở hai mắt.
Giơ tay xoa xoa đôi mắt, Kiều Nguyệt từ trên giường ngồi dậy. Ngồi ở trên giường ngây ngốc một lúc, cô nắm chăn chuẩn bị xốc lên.
Mới vừa quay mặt qua liền nhìn thấy Thương Yến đang đứng ở mép giường, không nói lời nào nhìn cô.
Trong lòng Kiều Nguyệt đột nhiên căng thẳng, cô cứ cảm thấy hôm nay Thương Yến thật xa lạ.
Nhìn sắc mặt cô gái nhỏ ngây ngốc, lửa giận trong lòng Thương Yến tiên tan một ít. Anh cố gắng bình tĩnh mở miệng: "Nguyệt Nguyệt, ngày hôm qua em đi gặp Lâm Thư Mặc."
"Ừ." Kiều Nguyệt cúi đầu, không muốn lại cùng anh nói chuyện.
Hiện tại nhìn thấy anh, cô liền nhớ tới chuyện mà người đàn ông này làm, trong lòng nghẹn muốn chết.
Thương Yến vươn tay, muốn xoa đầu cô gái nhỏ.
Kiều Nguyệt theo bản năng né tránh, tránh đi tay anh.
Căn phòng lâm vào yên tĩnh đáng sợ.
Tay Thương Yến vươn ra hơi cứng đờ, anh chậm rãi thu tay lại, thật lâu sau mới nói: "Ngày hôm qua em và Lâm Thư Mặc nói chuyện gì?"
"Không nói cái gì." Kiều Nguyệt nắm chăn, rầu rĩ nói: "Tùy tiện tâm sự thôi."
Bây giờ cô còn chưa nghĩ kĩ làm sao đối mặt với Thương Yến, lại chờ qua một thời gian, cô lại tâm bình khí hòa nói chuyện với anh.
Cô gái nhỏ nói dối. Vì một gã đàn ông, cô nói dối lừa anh.
Thương Yến nhìn chằm chằm cô một lúc, thanh âm trầm thấp, thong thả ung dung nói: "Ngày hôm qua anh ta sờ soạng đầu tóc em, em khóc, anh ta giúp em lau nước mắt. Hai người ôm nhau, tổng cộng phút lẻ giây."
"Nguyệt Nguyệt, anh yêu cầu em cho anh lời giải thích hợp lý."
Chỉ cần cô gái nhỏ giải thích rõ ràng, bảo đảm với anh sau này không cho gã đàn ông nào chạm vào cô, lại làm nũng, thì anh sẽ tha thứ cô.
Kiều Nguyệt sửng sốt một lúc mới phản ứng lại, sắc mặt nháy mắt trướng đến đỏ bừng.
"Loại chuyện này sao anh biết chi tiết rõ ràng như vậy? Anh lại để người theo dõi em có đúng hay không?" Cô trừng Thương Yến, cực kì cực kì tức giận, nhỏ giọng rống anh: "Anh đã đồng ý với em sẽ không cho người đi theo em, sao anh lại có thể như vậy."
Trên mặt Thương Yến không có một tia khủng hoảng, anh cũng không cảm thấy hành vi của mình có gì sai.
"Nguyệt Nguyệt, em còn chưa giải thích với anh." Anh nhìn Kiều Nguyệt nhấn mạnh.
Kiều Nguyệt vốn vì chuyện anh ép Lâm Thư Mặc đã rất không vui. Hiện tại anh lại còn thái độ này, hỏa khí trong lòng cô càng lớn thêm.
"Em phải giải thích cái gì?" Cô tức giận đến rống anh, "Anh nói xem lúc trước anh ép Lâm Thư Mặc làm cái gì."
Thần sắc Thương Yến vẫn như cũ không đổi, "Anh không có ép hắn."
"Không có ép?" Kiều Nguyệt tức giận đến ngực khó chịu, "Có phải anh đi tìm Lâm Thư Mặc, muốn anh ấy chia tay em?"
"Đúng vậy." Thương Yến gật đầu.
Anh coi trọng cô gái nhỏ, muốn dưỡng cô, tất nhiên muốn đuổi gã đàn ông chướng mắt bên người cô đi.
Ngực Kiều Nguyệt nghẹn một cổ khí, "Anh để anh ấy ở sự nghiệp và em làm lựa chọn có phải không?"
Thương Yến ngữ khí lạnh nhạt, "Ừ."
"Anh còn nói cái gì nữa?"
Còn nói cái gì nữa? Thương Yến trầm tư vài giây, cũng không muốn giấu giếm cô gái nhỏ chuyện này, "Lựa chọn sự nghiệp, hắn sẽ mất đi em, nhưng trong công việc anh sẽ bồi thường hắn. Lựa chọn em, công việc và em, hắn cuối cùng đều sẽ mất đi."
Kiều Nguyệt ngơ ngẩn nhìn anh, thấy vẻ mặt anh bình tĩnh, không thể tưởng tượng hỏi: "Anh không cảm thấy chuyện này bản thân anh làm sai?"
"Anh không sai." Thần sắc Thương Yến bình tĩnh.
"Không sai?" Âm lượng Kiều Nguyệt tăng cao, "Anh có bệnh không, em và Lâm Thư Mặc là bạn trai bạn gái, anh nói loại lời nói này ép anh ấy chia tay với em, anh còn nói anh không sai?!"
Thương Yến không thích lời này của cô gái nhỏ, thanh âm anh lạnh đi: "Em là của anh, hắn là dã nam nhân, anh để hắn rời khỏi em là hợp tình hợp lý."
Dã nam nhân [野男人]: nghĩa xấu, thường để mắng người. Tư tưởng hành vi không tuân theo quy tắc đàn ông. (Nguồn: editor Hướng Nhật Quỳ của truyện 'Không ngọt bằng em')
"Thương Yến." Kiều Nguyệt lạnh lùng trừng anh, "Khi đó em và Lâm Thư Mặc đang ở bên nhau, anh ấy mới là bạn trai em, anh là dã nam nhân."
Trong lòng Thương Yến bực bội, cô gái nhỏ giống như rất tức giận. Từ khi hai người quen biết đến nay, anh chưa thấy qua sắc mặt này của cô gái nhỏ.
"Nguyệt Nguyệt, anh không phải dã nam nhân." Anh chấp nhất nhấn mạnh, "Anh thích em, cho nên em định sẵn là của anh. Chuyện quá khứ anh không muốn nhắc lại, chuyện ngày hôm qua anh cũng có thể tha thứ cho em. Nguyệt Nguyệt, em phải bảo đảm với anh, sau này ngoại trừ anh, không được lại cùng người đàn ông khác tiếp xúc."
Kiều Nguyệt cắn cắn môi, "Ép Lâm Thư Mặc rời khỏi em, rõ ràng đồng ý rồi lại đổi ý, tiếp tục để người đi theo em, hai việc này anh đều cho rằng bản thân không làm sai?"
Thương Yến đi lên trước, duỗi tay bế cô gái nhỏ lên. Nhìn cô mặt đầy lửa giận, vẫn là mềm giọng dỗ cô: "Nguyệt Nguyệt, em ngoan ngoãn nghe lời, không cần nháo với anh."
"Em không có nháo với anh," Kiều Nguyệt túm quần áo anh, "Thương Yến, anh có thừa nhận bản thân làm sai không?"
Thương Yến trầm mặc một giây, "Anh không muốn lại nói những chuyện này. Nguyệt Nguyệt, em bảo đảm với anh ..."
"Bảo đảm cái gì chứ." Kiều Nguyệt gấp đến mức đánh anh, "Thương Yến, rõ ràng là anh sai. Vì sao anh phải làm loại chuyện quá đáng này?"
Thương Yến nghe lời trong lời ngoài của cô luôn nhắc đến Lâm Thư Mặc, bất mãn trong lòng đạt tới đỉnh điểm.
"Vì sao em cứ cãi nhau với anh vì tên đàn ông khác?" Sắc mặt anh lạnh xuống, ngữ khí cứng đờ: "Nguyệt Nguyệt, em đừng đụng vào điểm mấu chốt của anh."
Anh có thể dỗ cô gái nhỏ, tiền đề là cô hoàn toàn thuộc về anh và chỉ anh. Ngoại trừ anh, trong lòng không được có người đàn ông nào khác.
Ngoại trừ lần gặp mặt đầu tiên của hai người, Kiều Nguyệt đã thật lâu chưa thấy qua Thương Yến làm mặt lạnh. Thân thể cô không tự chủ được run rẩy, những vẫn kiên quyết nói: "Anh hung dữ cái gì chứ, chính là anh làm sai anh còn không cho em nói? Lâm Thư Mặc chọc anh cái gì, vì sao anh còn muốn ép anh ấy như vậy?"
Thương Yến lạnh lùng nói: "Đó là lựa chọn của chính hắn."
Kiều Nguyệt cảm thấy da mặt người đàn ông này thật sự quá dày, cư nhiên có thể vẫn luôn mặt không đỏ tâm không nhảy trợn mắt nói dối.
Cô đẩy tay anh ra, "Anh cho anh ấy lựa chọn sao? Anh đưa ra điều kiện như vậy, anh ấy làm sao chọn? Chuyện này ngay từ đầu chính là anh làm sai, anh phải xin lỗi Lâm Thư Mặc."
Thương Yến: "Không có khả năng. Nguyệt Nguyệt, đây là lần cuối, anh không thích em vì người đàn ông khác mà cãi nhau với anh."
Kiều Nguyệt bị thái độ lãnh đạm từ đầu đến cuối của anh chọc giận. Trong lòng cô đè nén, sắc mặt cũng lạnh xuống dưới, "Chúng ta không hợp."
Sắc mặt Thương Yến hơi cứng, nhìn chằm chằm mặt cô gái nhỏ, thanh âm nghẹn ngào: "Em muốn nói cái gì?"
Kiều Nguyệt không nhìn được dáng vẻ này của anh, la lên: "Chúng ta không hợp, chia tay, em muốn chia tay với anh!"
Hô hấp Thương Yến cứng lại, hai mắt hiện lên khiếp sợ cùng không dám tin tưởng.