“Dán chặt như vậy.”
Trong khoảng thời gian ngắn, đầu óc Tân Quỳ đều bị lời này chiếm cứ.
Vào thời khắc mấu chốt nhất, cô còn đứng im, yên lặng cúi đầu, liếc nhìn động tác tay của mình – cô đang nắm chặt vạt áo của đối phương.
Tuy rằng sức lực hơi lớn khiến cho áo có vết nhăn nhưng đâu có giống như những gì Hạ Vân Nghi nói đâu!
Thậm chí còn làm quá lên như vậy…
Sao người này lại không nói rõ chứ.
Trên thực tế, khoảng cách giữa hai người cũng không phải là gần, Tân Quỳ chỉ tránh ở sau lưng anh chứ không bám vào người anh.
Trước khi cô kịp đỏ mặt, Hạ Vân Nghi đã quay lưng lại, hơi nghiêng người tới.
Trong lúc lôi kéo, đường cong vòng eo dưới lớp áo bị lộ ra.
“…”
Tại sao mỗi lần ở chung với Hạ Vân Nghi thì cô đều gặp phải chuyện khó giải quyết như vậy!
Đến lúc này Tân Quỳ mới nhớ phải buông tay, lúc buông ra, cô tránh xa khỏi anh với tốc độ cực nhanh, nhân tiện còn giơ hai tay lên che mắt mình.
Chỉ nhìn anh qua kẽ ngón tay.
Khuôn mặt Hạ Vân Nghi được ánh chiều tà chiếu vào.
Anh không hé răng, vẻ mặt lại ý vị sâu xa.
“Tôi cũng không phải cố ý.” Tân Quỳ nhỏ giọng thanh minh cho mình.
Hạ Vân Nghi xoay người lại, nhìn thẳng vào cô, “Thật sự không phải cố ý sao?”
Lúc này ở đây không có ai khác, cũng không có vách tường ngăn cách.
Hai người đều đứng ở nơi chỉ có tiếng ve.
“Dĩ nhiên…” Giọng Tân Quỳ không tự chủ được thấp xuống.
Nếu cô cố ý thì không chỉ có vậy đâu.
Trong lúc mơ hồ, cô giống như đã phân vân giữa “Cố ý hay không cố ý” vô số lần trước đó.
Cô nghĩ thế nào không quan trọng, quan trọng là Hạ Vân Nghi nghĩ thế nào kìa.
Vì để bày tỏ mình tuyệt không hai lòng, Tân Quỳ nhấc chân lùi về sau hai bước.
Cứ như vậy, cô cách xa Hạ Vân Nghi hơn.
Hạ Vân Nghi không bỏ sót hành động nhỏ này của Tân Quỳ, cô chỉ cao tới vai anh, mặc dù cách nhau không gần nhưng anh chỉ cần thoáng liếc mắt thì vẫn có thể nhìn thấy hết biểu cảm của cô.
“Tôi hơi sợ chó, lúc ấy tình huống khẩn cấp, tôi sợ nó sẽ vồ lấy tôi, dù sao… không cần biết người bên cạnh tôi là ai, tôi đều sẽ trốn sau lưng người đó.” Tân Quỳ chớp mắt, giọng nói cực kỳ nghiêm túc, “Lần này thật sự cảm ơn lưng của anh, như là núi lớn bảo vệ tôi vậy.”
Nhưng Hạ Vân Nghi lại nghĩ ngược lại với Tân Quỳ.
“Không cần biết bên cạnh là ai.”
Hạ Vân Nghi lặp lại câu mà Tân Quỳ vừa nói.
“Được.” Anh đút tay vào túi quần, khẽ khép hờ mắt, “Dùng xong thì ném đi có phải không?”
… Cái gì xong thì ném cơ?
Có phải là những gì mà cô đang hiểu không?
Tân Quỳ còn chưa kịp phản ứng lại thì Hà Nguyễn Dương ở đằng xa cất giọng gọi hai người tới.
“Hai người muốn ở bên kia đào than sao, ở đấy nhìn không rõ đâu, còn không mau tới đây.”
Chuyện liên quan đến chụp ảnh, dĩ nhiên không thể qua loa.
Tân Quỳ lên tiếng trước, đi về phía trước hai bước, đứng song song với Hạ Vân Nghi, ngẩng đầu nhìn anh, “Cùng đi chứ?”
Trong bóng tối, đôi mắt cô giống như vì sao được ngâm trong nước, sáng long lanh.
Hạ Vân Nghi nhìn Tân Quỳ, “Ừ” một tiếng coi như đồng ý.
- --
Tới gần khu quay chụp, bước chân Tân Quỳ vốn thong thả nhưng khi cô nhìn thấy cục bông trắng ở bên người nhân viên thì hơi khựng lại, thấy nó không chạy loạn, lúc này mới chậm rãi bước đến.
Cục bông trắng là một con Samoyed, bị bao quanh bởi đám đông, khá được yêu thích. Toàn thân trắng như bông, bộ lông mềm mượt được phản chiếu dưới ánh đèn làm cả cơ thể càng trở nên đẹp hơn.
Dáng vẻ cũng ngốc nghếch, khiến người nhìn cảm thấy buồn cười.
Vẻ mặt đáng yêu đúng kiều “Tới đi tới đi tới nhéo tôi đi.”
Hạ Vân Nghi và Hà Nguyễn Dương có một cảnh kết hợp vào buổi tối nên tạm thời chưa tới lượt Tân Quỳ.
Tân Quỳ nhất thời không có việc gì làm, hỏi thăm tên của bé Samoyed mới biết nó tên là “Đại Bạch.”
Cô kiềm chế con tim đang muốn nhảy ra của mình, dứt khoát ngồi ở một bên ghế, cách xa nó nhìn.
Có nhân viên công tác thấy cô như vậy, cảm thấy buồn cười, “Nếu cô thích thì lại đây, tới gần một chút, nó rất ngoan.”
“Tôi biết nó ngoan, cũng biết nó đáng yêu, nhưng mà phản xạ có điều kiện không khống chế được, tôi thật sự hơi sợ.” Tân Quỳ vừa nói vừa nâng tay mình lên, như cho nhân viên công tác xem bảo vật, tay cô đã nổi hết da gà.
Nơi chụp ngoại cảnh gần gũi với thiên nhiên, khu đất không rộng rãi giống studio trước, nhân viên làm việc san sát nhau.
Giọng Tân Quỳ rất rõ ràng, người khác đều có thể nghe được, bầu không khí lập tức chậm lại, còn có người liếc mắt qua nhìn.
“Nhưng tại sao cô lại sợ chó như vậy? Tôi cảm thấy cô cũng thích mà.”
Lý Nghiêm đứng bên cạnh Tân Quỳ, nghe thấy thì giúp cô trả lời: “Lúc trước cô ấy bị chó cắn, khi đó còn nhỏ tuổi nên có lẽ bị dọa sợ.”
Tân Quỳ nghe xong thì gật gật đầu, trên thực tế, cổ chân cô vẫn còn vết cắn mờ mờ.
Chẳng qua trôi theo thời gian, vết thương đã mờ dần, màu sắc cũng nhạt đi, nếu ngày thường không nhìn kỹ thì hoàn toàn không nhận ra.
“Hóa ra là vậy, đáng tiếc cho Đại Bạch, hình như nó rất thích cô, luôn nhìn chằm chằm vào cô.”
Tân Quỳ lấy tay chống cằm, đối diện với Đại Bạch, nói với nhân viên công tác, “Nói đến đây thì tôi cũng rất tò mò, tại sao lại có chó ở studio?”
“Đây là chó của chủ biên, mấy năm trước là nhân viên đặc biệt của tạp chí nhưng không thường xuyên tới.”
Tân Quỳ còn muốn nói điều gì thì nhân viên công tác cách đó không xa kêu cô ra sân khấu, nói là Hạ Vân Nghi và Hà Nguyễn Dương đều đã chụp xong sớm rồi.
Cô cũng không dám chậm trễ, rời khỏi ghế rồi chạy đến chỗ chụp.
Chụp ngoại cảnh rất khó cảm nhận được ánh sáng và ống kính, việc này cần sự phối hợp giữa nhiếp ảnh gia và nghệ sĩ.
Xung quanh hơi tối, lúc đầu cô cũng phải mất một hồi lâu mới tìm được vị trí và tiêu điểm thích hợp.
So với hai người kia, dù sao Tân Quỳ cũng là con gái, những đường cong mềm mại được phóng đại vô hạn trong bóng tối.
Đương nhiên phải chụp dưới ánh đèn flash nhiều hơn.
Cho nên thời gian chụp của cô nhiều hơn một chút so với Hạ Vân Nghi và Hà Nguyễn Dương.
Đến khi cảnh chụp cuối cùng kết thúc, nhiếp ảnh gia giơ một tay lên, “Cảm ơn Vân Nghi, cũng cảm ơn Tiểu Hà và Tiểu Tân Quỳ, mọi người vất vả rồi.”
Lúc này đã là ba bốn giờ.
Tới rạng sáng, cơn mưa phùn cùng sương sớm vô tình lại khiến mọi người bị ướt.
Thời tiết cứ hết nắng nóng rồi lại mưa phùn thật đúng là tra tấn người.
Hiện tại chiếc chăn mà Lý Nghiêm đã chuẩn bị rốt cuộc cũng có công dụng, anh ấy trực tiếp khoác lên người Tân Quỳ.
Chút nữa cô còn phải phỏng vấn sau khi chụp xong, vẫn nên chú ý đến trang phục một chút.
Tân Quỳ bị bọc thành sâu bướm, vừa định nói hẹn gặp lại với nhân viên thì Đại Bạch bởi vì không có ai để ý đã thoát khỏi dây xích, chạy về phía cô.
Quả thực nó rất thích vẻ ngoài của cô.
Lúc nó sắp chạy đến chỗ cô, Lý Nghiêm còn chưa giơ tay ra ngăn lại thì Hạ Vân Nghi đang nghe người bên cạnh báo cáo lịch trình bước ra, lên tiếng gọi.
Đại Bạch ngược lại rất nghe lời, lắc mình, quay đầu đi, thân mật cọ cọ chân Hạ Vân Nghi.
Hà Nguyễn Dương dõi theo toàn bộ quá trình, giọng điệu hoài nghi, “Tại sao vậy, đều là lần đầu gặp mặt mà, tại sao lại đối xử với tôi như vậy, đến cả chó cũng biết nịnh hót ư?”
“Có chút năng lực nịnh hót đấy.” Hạ Vân Nghi nói xong ngồi xổm xuống, rũ mắt, bàn tay thon dài vuốt ve lông Samoyed.
Dừng một chút, anh chậm rãi bổ sung như chỉ đang nói vu vơ, “Cũng biết chọn người đấy.”
“…”
Câu nói vô tình đâm ai đó một phát chí mạng.
Tân Quỳ đột nhiên có một cảm giác khó diễn tả thành lời.
Hà Nguyễn Dương ngược lại kích động, cậu cảm thấy mình bị khiêu khích.
“Họ Hạ, nếu không phải vài tuần nữa tôi không ở trong nước thì tôi đã đấu với anh một trận rồi!”
- --
Cuộc phỏng vấn sau khi chụp kéo dài hơn một tiếng, có lẽ đã lâu không có một buổi hợp tác nào vui vẻ như vậy nên trước khi tạm biệt người phụ trách ánh sáng và nhiếp ảnh gia còn tặng cô một ít quà kỷ niệm.
Người ta nói đó là một cuốn sổ thẻ trong suốt có khắc tên độc quyền, thêm vào đó còn có tập giấy Pelure có logo tạp chí Thì Dương, tất cả đều mới được in ngay tại chỗ.
Tân Quỳ cũng không mở ra nhìn, không biết là làm bằng chất liệu gì chỉ biết là nó rất nặng.
Cô cầm ở tay thấy không tiện liền cho vào trong túi xách của mình.
Trời đã gần sáng, cô còn phải không ngừng đẩy nhanh tốc độ, quay về thành phố Z.
Sau khi trở về thì Tân Quỳ có một đại ngôn đồ trang điểm, thời gian quay đã rất gần.
Thường xuyên đi qua đi lại, thời gian khó lắm mới đủ.
“Sau khi về thì em nghỉ ngơi đi ngày mai anh tới đón em.” Lý Nghiêm dặn dò, “Đợi chút nữa tới thành phố Z, sau khi xuống đường cao tốc thì rất gần với nhà ba mẹ em, em muốn quay về nhà mình hay về nhà ba mẹ ở một đêm?”
Tân Quỳ đang buồn ngủ, giọng nói cũng kéo dài ra, “Đừng đi, rạng sáng trở về sẽ gặp ba em, đoán chừng lúc đó ông ấy sẽ lải nhải, cách xa chỗ đó một chút, em muốn quay trở về căn nhà Giang Cảnh bình yên của mình.”
Ba Tân quyền cao chức trọng, không thường xã giao, làm việc và nghỉ ngơi cũng điều độ, lúc trước đã bắt gặp Tân Quỳ trộm về nhà mấy lần, cô vẫn còn nhớ hình ảnh ấy cho tới tận bây giờ.
“Cũng đúng, em ngủ trên xe một lát đi, khi nào đến thì anh gọi em.” Lý Nghiêm nói, cảm thấy mình quên gì đó, “Lại nói, em có muốn bớt chút thời gian để luyện bóng chày không, lúc trước anh em gửi lịch trình cho anh, anh đã nhìn qua một lần, em có tên trong danh sách khách mời buổi lễ khai mạc thi đấu bóng chày.”
“Nhưng chỉ là buổi lễ khai mạc thì sao phải luyện bóng?” Tân Quỳ dù mệt nhưng vẫn không quên đáp lại, đầu nhỏ gật gà gật gù giống như gà con mổ thóc, mí mắt rủ xuống.
Lý Nghiêm lau lau hơi nước trên kính, “Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất (*), nếu như ban tổ chức bảo em phát bóng mà em không làm được thì phải làm sao?”
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Đây là một cách chơi chữ của người Trung Quốc (nhất vạn - vạn nhất) Nói tóm tắt giản đơn thì là: không lo có chuyện gì lớn, chỉ lo điều không may bất ngờ xảy đến.
“Kể cả có luyện thì cũng đâu chắc là em làm được, chỉ là lễ khai mạc thi đấu thôi mà, em không cần phải cạnh tranh như thế.” Tân Quỳ không thèm để ý chút nào, cô rất thoải mái về phương diện này, xua xua tay giống như đuổi muỗi, “Có thể sao được chứ, cùng lắm cư dân mạng cảm thấy em buồn cười thôi.”
“Cũng không cần tự hạ thấp bản thân như vậy.”
Lý Nghiêm ngẫm lại, cảm thấy cũng đúng, học xong cũng không chắc chắn sẽ có cảnh, cũng không có lợi ích gì lớn cho lắm.
- --
Sau khi xuống đường cao tốc, Lý Nghiêm đưa Tân Quỳ trở về Giang Cảnh Đại Bình Tầng, bầu trời đã ngập tràn những đám mây trắng rồi.
Cô vẫy vẫy tay với Lý Nghiêm, xách túi đi vào thang máy.
Nói đến cũng thật thần kỳ, vừa nãy ở trên xe rõ ràng cô đã mệt muốn chết, ngủ như ngất đi vậy.
Bây giờ xuống xe, lại hít một hơi không khí mát mẻ, tâm trạng và đầu óc cũng thoải mái hơn không ít.
Nói cách khác, hiện tại tinh thần cô đang rất phấn chấn.
Trở về chỗ ở, tắm nước nóng xong, trong lúc Tân Quỳ đợi tóc khô thì nổi tính tò mò với quà mà tạp chí Thì Dương đưa.
Cô có thể chụp một bức ảnh, chờ đến khi tạp chí phát hành thì đăng ảnh lên.
Tân Quỳ đã vất vả lắm mới đem được món đồ nặng này về.
Cũng không biết bên trong rốt cuộc có gì, lúc ấy nhân viên nói rất nhanh, Tân Quỳ chỉ nhớ mang máng mấy từ “Tem thư”, “Sổ thẻ”.
Cô mở hộp quà ra, bên trong có một cái hộp nhỏ màu xanh lá cây được buộc bằng vải lụa.
Nhìn thấy cái này, Tân Quỳ thầm cảm thán, không hổ là Thì Dương, đến quà cũng chu đáo như vậy.
Cô tháo dây vải xanh lá ra, từ từ mở hộp quà, đồ vật bên trong cũng dần dần được lộ ra.
Vật này không phải là thiệp nhưng có chất liệu gần giống giấy viết thư.
Bên trên có khắc tên họ bằng lá vàng…
“Gửi Hạ Vân Nghi.”
Từ từ… gửi tới ai cơ…
Hạ, Vân, Nghi?
Tân Quỳ vừa rồi còn rất ung dung, hiện tại cũng không hoảng, bỗng nhiên tỉnh táo lại.
Cô nghĩ rằng mình bị hoa mắt, nhìn đi nhìn lại đồ vật hai lần, lúc này mới xác nhận…
Đây hẳn là hộp quà của Hạ Vân Nghi.
Trừ giấy viết thư ở phía trên, phía dưới còn đặt những món quà khác.
Đối với đồ vật mà tạp chí tặng cho Hạ Vân Nghi, liên quan đến thông tin cá nhân, Tân Quỳ không tiện lật xem.
Vậy thì xem như lấy sai rồi?
Tân Quỳ nằm trên giường, ngửa mặt lên trần nhà nhìn chiếc đèn chùm lộng lẫy.
Cô suy nghĩ một lát, cảm thấy vẫn nên trả lại.
May là còn có Nguyễn Dương.
Cô vừa mới thêm WeChat của Hà Nguyễn Dương, mà Hà Nguyễn Dương lại là bạn của Hạ Vân Nghi.
Nhờ cậu chuyển lại là tốt nhất.
Tân Quỳ mở khung chat với Hà Nguyễn Dương ra, trực tiếp nhắn tin…
Tân Tân hướng quỳ: “Hà Nguyễn Dương tiền bối, chào anh, nếu rảnh anh có thể cho tôi xin địa chỉ được không?”
Ngoài dự liệu, đối phương trả lởi rất nhanh.
Nhưng lại là một cuộc gọi.
“Em gái, sao em lại thế này, đã gọi nghiêm túc như vậy còn muốn xin địa chỉ?”
“Nhưng mà nói đến chuyện này tôi cũng hiểu thôi. Bây giờ cô đang trong giai đoạn phát triển, mặc dù tôi thừa nhận, sức hấp dẫn của tôi rất lớn, nhưng nhà tôi rất nghiêm khắc, mẹ tôi không để tôi yêu sớm đâu, ba tôi lại nghe mẹ tôi, cho nên… cô cũng hiểu…”
Sao cô từ muốn trả đồ lại chuyển thành yêu sớm vậy, tuy rằng Hà Nguyễn Dương chưa tới hai mươi nhưng qua tài liệu thì còn lớn hơn Tân Quỳ một chút.
Cô nghe được một nửa, không nhịn được, tự ý cắt ngang Hà Nguyễn Dương, “Anh suy nghĩ nhiều rồi, tôi không có ý kia, tôi có thể thề độc!”
“…”
“Đến mức này sao, còn thề độc.” Hà Nguyễn Dương bên đầu kia rất ầm ĩ, “Nói đi, tìm tôi có việc gì?”
“À… không phải lúc trước bên phía Thì Dương tặng quà cho chúng ta sao, họ đưa nhầm hộp của Hạ Vân Nghi cho tôi, tôi không có phương thức liên lạc với anh ấy, tôi nghĩ anh là bạn của anh ấy, tôi sẽ gửi qua cho anh rồi anh gửi lại cho anh ấy nhé?”
“Vậy mà tôi còn tưởng có chuyện gì lớn chứ.” Hà Nguyễn Dương nói rất nhanh, “Nhưng thời gian tới tôi không có tiện, bây giờ tôi đang lên máy bay, chút nữa sẽ cất cánh.”
Nghe thấy đầu dây bên kia truyền tới tin tức quảng cáo của công ty hàng không, Tân Quỳ mơ hồ nhớ lại, lúc trước hình như Hà Nguyễn Dương đã từng nói qua mấy tuần tới cậu sẽ không ở trong nước.
“Vậy phải làm sao đây… ” Tân Quỳ nói đến đây thì rất nhanh đã đưa ra quyết định, “Vậy anh gửi phương thức liên hệ của anh ấy cho tôi đi, tôi sẽ đi gửi.”
Người không thể thấy mặt trong hai ba năm liền thì cô không biết lần tiếp theo gặp Hạ Vân Nghi sẽ là khi nào.
Cái hộp này còn trông rất quý, Tân Quỳ không muốn trì hoãn.
“Cũng không phải là không thể…” Lời của Hà Nguyễn Dương trở nên đứt quãng, “Nhưng mà lão Hạ không muốn kết bạn với người khác, trong giới có bao nhiêu người muốn mà tôi đều không cho.”
Tân Quỳ câm nín, hình như cũng đúng.
Bởi vì là Hạ Vân Nghi nên mọi thứ đều có thể xảy ra.
Phương thức liên lạc của Hạ Vân Nghi là thứ mà nhiều người muốn, chỉ có thể mơ ước chứ không bao giờ có được.
Nghĩ đến đây, trong đầu Tân Quỳ đột nhiên “Ting” một tiếng.
Lúc trước anh còn chủ động muốn thêm bạn với cô… tuy rằng là vì một trăm gói hạt hướng dương.
Vậy thì thuận nước đẩy thuyền, trả lại luôn một thể.
Tân Quỳ vừa định mở miệng thì Hà Nguyễn Dương bên kia dường như không có
thời gian, “Không nhiều lời với cô nữa, tôi vẫn tin tưởng cô, tôi sẽ gửi WeChat của cậu ta cho cô, nếu cậu ta không thêm cô thì không liên quan gì đến tôi, cúp máy đây.”
Cô “ừ ừ” hai tiếng, không quên lễ phép nói lời tạm biệt.
Hà Nguyễn Dương rất nhanh đã trực tiếp gửi danh thiếp của đối phương.
Tân Quỳ click mở, ấn vào nút thêm bạn, động tác liền mạch lưu loát.
Trong lúc đợi Hạ Vân Nghi chấp nhận thêm bạn, có lẽ Hà Nguyễn Dương đang đợi máy bay cất cánh, lại nhắn thêm mấy tin.
Hà Nguyễn Dương: “Cô cũng đừng chờ, cậu ta chưa bao giờ online.”
Hà Nguyễn Dương: “Cũng không để ý đến người khác.”
Hà Nguyễn Dương: “Dù sao thì khả năng cao là sẽ không được chấp nhận, cô cũng đừng quá đau lòng.”
Vừa lúc Hà Nguyễn Dương nhắn xong thì di động Tân Quỳ rung lên, thông báo có tin mới.
Cô rời khỏi khung chat, quay lại giao diện chính.
Phía trên có ghi.
“Nephelo” đã chấp nhận lời mời kết bạn của bạn.