Tân Quỳ đột nhiên bị ôm chặt, nửa mặt lộ ra ngoài, nửa mặt áp vào người anh.
Khi cô nghiêng người về phía Hạ Vân Nghi hơn nữa, cô có thể cảm nhận được hơi ấm nơi lồng ngực anh.
Lúc tham gia vòng thứ hai, mọi người không còn mặc bộ quân phục CS nữa mà chỉ mặc đồng phục do chương trình đưa cho, đồng phục của các đội chỉ khác màu để phân rõ từng đội.
Đồng phục đội là loại áo ngắn tay, cực kỳ mỏng, Tân Quỳ cảm nhận được rõ ràng xúc cảm nơi hai người tiếp xúc.
Giống như lửa đốt, đùng đùng nóng lên.
Không… có lẽ cũng không chỉ là nóng bình thường…
Bây giờ cô có thể nóng ngang mặt trời!
Nếu như vào giờ phút này để cho Tân Quỳ vượt nửa vòng trái đất đến Ấn Độ bán ớt quỷ, sắc mặt hiện giờ của cô đại khái có thể hoàn toàn hòa vào làm một với nó.
Phía bên này là góc chết, camera không thể quay tới được.
Hai người cứ đứng như vậy, Tân Quỳ nghĩ đến câu nói cuối cùng kia của Hạ Vân Nghi, tay vẫn không hề vòng ra trước ôm, chỉ nắm chặt vạt áo anh.
“Vậy bây giờ thì sao, đã đi chưa?” Cô cố gắng tỏ ra bình tĩnh, bắt đầu hỏi.
Hạ Vân Nghi không trả lời, chỉ lại gần như muốn ghé sát vào tai cô, hỏi ngược lại, “Cô đoán xem?”
Rõ ràng dáng người anh cao lớn, hơn nữa người bị anh bao vây trong ngực là cô, vậy mà anh còn hỏi ngược lại cô.
Chưa kể giọng của Hạ Vân Nghi khi đè thấp xuống còn có thể khiến người ta mang thai ngay tại chỗ!
Hơn nữa… cũng không biết tại sao Tân Quỳ lại đột nhiên nhớ lại tối hôm cô ở dưới hầm để xe cùng anh.
Bây giờ hai người có chút giống như đôi tình nhân vụng trộm nơi công sở.
Còn không chờ tâm trí Tân Quỳ quay về, Hạ Vân Nghi đè giọng, rất là đứng đắn, “Lại tới rồi.”
Nghe thấy vậy…
Tân Quỳ lập tức vứt mọi tâm tư ra sau đầu, cô nhỏ giọng “a” một tiếng, càng tiến sát lại gần Hạ Vân Nghi hơn.
Con cá chạch còn chưa kịp luồn lách co ro vào đã nghe thấy tiếng nói vọng tới từ trên đỉnh đầu, thậm chí còn có chút ý cười.
“Dễ bị lừa như vậy? Thật buồn cười.”
“…”
Tân Quỳ câm nín.
Buồn cười cái gì mà buồn cười, thấy cô bị hù dọa như vậy thì vui lắm sao!
“Được rồi, lần này thật sự không có.” Hạ Vân Nghi nói với cô, “Để tôi đưa cô đi tìm mấy người còn lại.”
Tân Quỳ vội vàng gật đầu, đi theo sát Hạ Vân Nghi.
Nửa đường, anh cúi người xuống chỗ máy quay, ở trong phòng cuối đường đổi gì đó với chiếc máy, rồi sau đó đưa cho cô một món đồ.
Cô cầm vào thì phát hiện ra là một thứ dài giống như cây gậy, nhưng Tân Quỳ sờ thử thì lại thấy khá mềm, không quá giống gậy.
“Oa, cái này là cái gì?” Tân Quỳ nắm nắm tay một chút, không nghĩ ra được.
Hạ Vân Nghi đưa cô vào trong góc, nghiêng người về phía có tiếng bước chân, “Gậy phòng thân, chút nữa trên đường chúng ta về, nếu cô thấy sợ thì cứ cầm nó mà đánh.”
Tân Quỳ chú ý tới hai chữ “Chúng ta” đầu tiên.
Chúng ta, chúng ta, so với “cùng nhau” thì khăng khít hơn.
Cô suy nghĩ trong lòng mấy lần, rất nhanh lại phản ứng kịp, “Nhưng… nhưng anh lấy cây gậy này ở đâu ra?”
Giọng Hạ Vân Nghi giống như âm lập thể, vang vọng bốn phía, “Đổi bằng thẻ vạn năng.”
“…”
Thẻ vạn năng?
“Đây chính là thẻ vạn năng…” Tân Quỳ lớn tiếng nói, “Anh thật sự đổi rồi? Chút nữa nếu vòng vượt ải cuối cùng rất khó thì sao?”
Tác dụng của thẻ vạn năng chính là ở chỗ này, đặc biệt dùng trong những cửa ải khó.
Nếu biết cách sử dụng, nhất định sẽ rất hữu dụng.
“Không phải còn có một tấm nữa sao?” Hạ Vân Nghi nói xong, đi tới chỗ ngoặt, anh giơ tay chắn trước mặt Tân Quỳ.
Tổng cộng chỉ có hai chiếc rương, cũng chính là có hai thẻ vạn năng.
Trước đó Hạ Vân Nghi đã dẫn dắt đội, trực tiếp giành chiến thắng, nhưng anh thấy cô sợ nên đã trực tiếp đổi cây gậy này.
Một trong hai cơ hội trợ giúp, anh không hề có chút do dự, thậm chí còn không thương lượng cùng cô đã tự ý đưa ra quyết định này.
Vào giờ phút này, gậy phòng thân ở trong tay Tân Quỳ như nặng ngàn cân.
Cô đung đưa trái phải rồi lại nhéo lên lông mềm, đáy lòng miêu tả hình dáng của cây gậy này.
Có lẽ đời này cũng khó quên.
“Tiền bối… hình như cây gậy này không đáng giá lắm thì phải?” Tân Quỳ nhỏ giọng, còn suy nghĩ về vấn đề này.
Một tấm thẻ vạn năng đổi lấy một cây gậy không hữu dụng lắm. Nhỡ đâu chút nữa bóng trắng lại chạy tới dọa người thì có thật sự đe dọa được đối phương không?
Tân Quỳ lần đầu cảm thấy hoài nghi cuộc sống.
Nhưng mà còn không chờ cô cân nhắc xong rốt cuộc thứ này có đáng giá không, Hạ Vân Nghi đã lên tiếng, trực tiếp gỡ bỏ nghi ngờ trong lòng Tân Quỳ.
“Dùng ở trên người cô, dĩ nhiên đáng giá rồi.”
- --
Bất kể là đáng giá ở phương diện nào, về sau cây gậy phòng thân này quả thật vẫn phát huy tác dụng.
Hai người bọn họ cùng đi tìm mấy đồng đội vừa rồi bị tách ra.
Nửa đường có người chợt đụng tới, lúc ấy Tân Quỳ đang đi sau Hạ Vân Nghi, cảm nhận được sức lực đột ngột như vậy, cũng không quan tâm lắm, trực tiếp giơ gậy lên, liều mạng đánh người.
Tân Quỳ nhớ trước đó Hạ Vân Nghi đã che chở cô, bây giờ cô muốn bảo vệ anh. Cho nên cô cố gắng tiến về phía trước, dáng vẻ giống như sắp lao vào chỗ chết. Hơn nữa Hạ Vân Nghi mới đổi cho cô một cây gậy phòng thân, lúc này cô không còn sợ nữa, giơ gậy lên cao.
Cây gậy này vốn khá cứng, khi dùng sức đánh từ trên cao xuống, âm thanh chạm vào da thịt cực kỳ lớn.
Đối phương còn chưa kịp tránh né, cũng không có bất cứ phòng bị nào, sau khi lấy tay bảo vệ mình, kêu rên mấy tiếng, “Ai da! Mẹ nó là gậy đánh chó (*) sao? Đau quá!”
(*) Gậy đánh chó (Đả cẩu bổng): là cây gậy trúc mà các thành viên trong Cái Bang sử dụng để phòng chó dữ tấn công.
Tân Quỳ nghe thấy âm thanh quen thuộc, cười khanh khách.
Đây là… Hà Nguyễn Dương!
“A thật xin lỗi, thật xin lỗi, rất đau sao?” Tân Quỳ có chút xấu hổ, nhưng cô không dám nói cô đánh nhầm người.
Vốn là một lòng muốn bảo vệ người ta, kết quả là để cho người trong đội làm con dê thế tội.
“Tân Quỳ?” Hà Nguyễn Dương trong bóng tối cũng đã nghe ra giọng cô, giọng điệu hoàn toàn không thể tin nổi.
Dường như cậu không biết cô sẽ đánh người như vậy, mà đối tượng cô đánh chính là cậu!
“Là tôi bình thường ngược đãi cô hay thế nào, tôi hỏi han ân cần còn nói cô đáng yêu mà, sao lại đối xử với tôi như vậy?” Hà Nguyễn Dương thật sự tan nát cõi lòng, cậu miễn cưỡng ngồi dậy, cảm thấy bản thân chính là meme trên Weibo “Rơi nước mắt kéo đàn một mình trong mưa (*)”
(*) Meme rơi nước mắt kéo đàn một mình trong mưa:
“Tôi không biết đó là anh, lại nghĩ cũng không đến nỗi xảy ra án mạng nên tôi cảm thấy cứ mạnh tay cũng được.”
“…”
Giọng Tân Quỳ mang theo ý xin lỗi nhưng không mang theo bất cứ sự sám hối nào.
Ý đại khái là bất kể chút nữa là ai tới, cô vẫn sẽ làm vậy.
Cũng sẽ không xảy ra án mạng…?
Đây là lời mà một người nên nói sao?
“Được rồi, đừng lớn tiếng quá, hai người còn lại đâu?”
Hạ Vân Nghi bỗng dưng lên tiếng khiến cho Hà Nguyễn Dương bị dọa sợ.
“Sao cậu cũng ở đây?” Cậu theo bản năng ngước mắt, nhìn Tân Quỳ rồi lại nhìn về hướng có tiếng của Hạ Vân Nghi, “Hai người mới vừa ở chung một chỗ?!”
Vào thời điểm xung quanh tối thui như vậy, hai người họ còn có thể đi cùng nhau được?
Đây không phải là duyên phận mà là gặp quỷ theo nghĩa đen.
“Được lắm, mấy người để tôi đi một mình!” Hà Nguyễn Dương càng bất mãn, “Hai người có biết chỗ này khủng khiếp thế nào không, xung quanh tôi không có người, tôi cũng không dám ra ngoài, sợ bóng trắng đó lại tấn công chính diện tôi.”
Hà Nguyễn Dương giống như đang nhớ lại, không khỏi run lên, “Tôi cực kỳ hoài nghi đường ra và đường vào bị chia thành hai đường hoàn toàn khác nhau.”
“Thật sự là vậy.” Hạ Vân Nghi thăm dò, hiếm khi khẳng định suy đoán của mình, “Có lẽ bắt đầu từ giữa mật đạo đã chia thành hai con đường, hai người kia chắc đang ở đường còn lại.”
Tóm lại rương bảo vật đã nằm trong tay họ.
Hai người còn lại bị mắc kẹt đến cuối vòng thi cũng không ảnh hưởng tới điểm số của họ trong vòng thứ hai này.
Họ tốn biết bao thời gian, công sức, cuối cùng cũng thoát khỏi nơi ma quái này.
Hơn bốn tiếng đã trôi qua kể từ khi ghi hình phần thi thứ hai.
Nơi xây nhà ma thám hiểm được đặt ở ngay cạnh trường quay.
Khi đi đến đó, Hà Nguyễn Dương duỗi tay về phía Hạ Vân Nghi, “Hai thẻ vạn năng đâu, cậu đưa cho tôi xem.”
Tân Quỳ vốn đang đi kẹp giữa hai người, không dám nhìn sang trái, cũng chẳng dám quay sang phải.
Cô mới vừa mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, vốn là quyết định giả vờ không nghe thấy nhưng mà chỉ lừa gạt được nhất thời chứ không lừa được suốt cả cuộc thi, căn bản không mất quá nhiều thời gian, tới vòng vượt ải thứ ba thì sẽ lộ tẩy.
Lúc này cô biết không thể gạt được, Tân Quỳ suy nghĩ một lát vẫn là mở miệng, “Cái đó… thật ra thì chỉ còn một cái.”
“Bị mất?”
“Không phải… để bảo vệ tính mạng của mình… bọn tôi đã dùng thẻ vạn năng để đổi lấy một đồ vật mà anh khá quen thuộc.”
Tân Quỳ chớp chớp mắt.
Mới vừa đánh xong tạm thời cũng coi như là quen thuộc đi.
“Vậy nên đó là gì?” Hà Nguyễn Dương bước nhanh hơn, đi vòng qua trước mặt Tân Quỳ và Hạ Vân Nghi, nhìn hai người, “Là món đồ chơi nào mà tôi quen thuộc?”
“Có thể là cái gì chứ?” Hạ Vân Nghi lười nhác ngước mắt, không chút kiêng dè, trực tiếp trả lời nghi hoặc của Hà Nguyễn Dương, “Chính là cái gậy đánh chó mới đập cậu đó.”
“…”
- --
Hà Nguyễn Dương chiến tranh lạnh với Hạ Vân Nghi.
Tình cảnh này kéo dài đến tận vòng vượt ải thứ ba “Đại chiến đại dương bóng.”
Chương trình không để cho nghệ sĩ có quá nhiều thời gian nghỉ ngơi, lập tức lại bắt đầu ghi hình cho vòng cuối cùng.
Sau cuộc thám hiểm nhà ma, đội 4 đã bị loại, cuối cùng chỉ còn lại hai đội đợi trong trường quay để tiến hành thi đấu.
Vì theo quy tắc trò chơi, nơi diễn ra đại chiến đại dương bóng cần chọn địa điểm cao. Cho nên lúc ban đầu khi thành lập địa điểm ghi hình, phần thi cuối cùng được sắp xếp ở trong trường quay.
Tấm lưới màu trắng bao quanh những quả bóng xanh và trắng xen kẽ nhau.. Trò chơi này dựa theo quy tắc của trò lời thật lòng hay đại mạo hiểm, tuy nhiên lần này chương trình chỉ cho các thí sinh nói lời thật lòng mà thôi.
Phía trên biển bóng có bố trí hai chỗ ngồi có thể nâng lên hạ xuống liên tục. Đầu tiên mỗi đội sẽ cử ra một người ngồi lên ghế đối diện nhau. Dưới đài các đội cũng cử ra một người để trả lời các câu hỏi của MC.
Khi MC đặt câu hỏi, người chơi ở dưới đài cần trả lời đồng thời tay phải đặt trong máy phát hiện nói dối.
Bất cứ khi nào máy kêu lên, chỗ ngồi của đồng đội phía trên đại dương bóng sẽ bị đẩy lên một bậc.
Tổng cộng chỉ có ba cơ hội, khi lên đến nơi cao nhất, ghế sẽ bắn người ngồi trên đó ra, trực tiếp rơi vào đại dương bóng.
Đội nào bị rơi xuống đại dương bóng trước hoặc thời gian rơi xuống nhanh liền coi như thua.
Nhiệm vụ này đòi hỏi khi đối mặt với những câu hóc búa, hãy cố gắng trả lời trung thực nhất có thể khiến máy phát hiện nói dối không reo lên càng nhiều càng tốt để đồng đội không gặp phải cảnh khó khăn khi rơi xuống đại dương bóng.
Thành thật mà nói, cửa ải này đòi hỏi sự ăn ý giữa các thành viên. Đó chính là khi đối mặt với câu hỏi khó, có thể thành tâm bao nhiêu, sẽ lựa chọn không trả lời hay trả lời để giúp đồng đội.
Sau khi tổ chương trình tuyên bố quy tắc xong, các đội cần phải tiến hành thảo luận, quyết định ai sẽ ra sân.
Mỗi đội phải có hai người dưới đài để trả lời câu hỏi.
Hà Nguyễn Dương vẫn không quên Hạ Vân Nghi lúc trước đã “Lạnh lùng vô tình” cùng với “Chuyện cây gậy đánh chó”, lúc này ánh mắt không phải ánh mắt, lỗ mũi không phải lỗ mũi, chỉ thiếu không trực tiếp lên mặt, căn bản không để ý đến những người khác.
Thật ra như vậy cũng tốt, đúng lúc cho cậu một cơ hội gỡ lại hình tượng.
Tân Quỳ đối với việc này rất nóng lòng muốn thử, cô cảm thấy mình có vẻ nhận được món hời lớn.
Nghiêm túc mà nói, cô rất muốn ngồi ở trên ghế cao, trải nghiệm một chút, chơi một chút. Hơn nữa vớ vẩn khi rơi vào đại dương bóng, không chừng còn rất thoải mái.
Trái lo phải nghĩ, hệ số rủi ro không quá cao, cô lập tức xung phong nhận việc.
“Đúng lúc tôi muốn lên trên ngồi, có được không?”
“Đương nhiên có thể.” Hạ Vân Nghi không chút suy nghĩ gật gật đầu, giống như ông chủ trao đặc quyền cho cấp dưới của mình, “Tôi và Hà Nguyễn Dương sẽ ở dưới đài.”
So với Hà Nguyễn Dương chỉ đơn thuần khó chịu Hạ Vân Nghi, tạm thời không quan tâm mọi thứ xung quanh, hai nghệ sĩ còn lại để ý đến câu hỏi khó nhằn của tổ chương trình hơn.
Đây là tập đặc biệt mùa hè có một không hai, chắc chắn sẽ có câu hỏi khó có thể trả lời.
Trong giới giải trí, không trả lời chính là câu trả lời tốt nhất.
Nhiều thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, hai người bọn họ ăn ý không lên tiếng.
Hạ Vân Nghi ngược lại không nói gì, vẻ mặt hờ hững, tự ý quyết định.
Hà Nguyễn Dương khoanh tay, hừ lạnh, “Bây giờ mới thấy tôi hữu dụng? Đáng ra phải biết từ sớm chứ.”
Hạ Vân Nghi có ý ám chỉ: “Cậu quên biểu hiện của cậu trong nhà ma lúc nãy rồi à?”
“Đó là do tâm trạng tôi không tốt!”
Khi hai người chơi của hai đội đã ngồi lên ghế trên đại dương bóng, trò chơi liền bắt đầu.
Hà Nguyễn Dương vào sân trước, sau khi trả lời năm câu, mới đến Hạ Vân Nghi.
MC: “Câu hỏi thứ nhất: Mọi người đều biết cậu và Hạ Vân Nghi đã là bạn tốt từ nhỏ đến lớn, nhưng từ khi vào giới giải trí, độ nổi tiếng của hai người lại có chênh lệch rất xa, cậu đã từng cảm thấy không cam lòng, hay là ghen tị chưa?”
Hà Nguyễn Dương trả lời rất nhanh: “Không có.”
Máy phát hiện nói dối không vang lên, thuận lợi thông qua.
Hà Nguyễn Dương cười cười: “Cậu ấy ghen tị với tôi mới phải.”
MC: “…”
MC: “Câu hỏi thứ hai: Cậu vẫn còn là trai tơ sao?”
Hà Nguyễn Dương trợn tròn hai mắt: “Câu hỏi kiểu gì vậy?”
MC: “Nếu qua mười giây vẫn không trả lời, ghế ngồi sẽ đẩy lên một bậc.”
Hà Nguyễn Dương: “… Đúng đúng đúng, được chưa?”
Máy phát hiện nói dối rung lên.
Hà Nguyễn Dương trợn tròn mắt: “Cái này thật sự không chuẩn!”
Cậu nhìn qua Hạ Vân Nghi, nhưng đối phương căn bản không thèm nhìn cậu, tầm mắt dừng ở đại dương bóng.
Tân Quỳ bị tăng thêm một bậc.
Nhưng cô gái này lại vui đến quên trời quên đất, cười cong mắt, dáng vẻ rất là hưởng thụ, đã vậy còn nói chuyện phiếm với cô gái ngồi ở ghế đối diện.
MC: “Câu hỏi thứ ba: Lúc trước cậu từng tương tác với Tân Quỳ trên Weibo, có phải cậu có ý khác với cô ấy không?”
Hà Nguyễn Dương trả lời nhanh chóng: “Không có.”
Máy phát hiện nói dối lại rung lên lần nữa.
“…”
Lúc này Hà Nguyễn Dương lại nhìn về phía Hạ Vân Nghi lần nữa, đối phương nhìn cậu với ánh mắt thâm trầm, so với lúc trước còn sắc bén hơn.
Cái thứ đồ này hại người quá đi, nó thật sự là không chuẩn mà!
Cậu thật sự không có ý gì khác với Tân Quỳ cả.
Có lẽ do thấy biểu cảm quá mức đáng thương và khó tin của Hà Nguyễn Dương, cùng với bầu không khí thuốc súng trong đội, MC thấp giọng nhắc khéo cậu: “Giọng của cậu không cần lớn quá đâu, có đôi khi sẽ bị máy nói dối cho rằng là cậu đang che giấu.”
Hà Nguyễn Dương hít sâu một hơi, quyết định bình tâm lại, rồi sau đó…
Khi cậu trả lời câu thứ tư, máy nói dối lại rung lên.
Lúc này Tân Quỳ đã bị đẩy lên nấc cao nhất.
Không khí trong sân lập tức sôi trào.
Hà Nguyễn Dương trả lời câu tiếp theo thế nào sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới kết quả thi đấu.
Huống chi đội còn lại tham gia với một MC khác mới chỉ bị nâng lên một bậc.
Tình thế trong sân nhất thời lâm vào tình cảnh hai cực đối chọi nhau.
Đến câu hỏi thứ năm, MC còn chưa mở miệng…
Hạ Vân Nghi trực tiếp lên tiếng, “Câu hỏi này dùng thẻ vạn năng nhảy qua đi, Hà Nguyễn Dương đi xuống đi.”
Hà Nguyễn Dương “a” một tiếng, hiển nhiên không nghĩ tới thẻ vạn năng được sử dụng vào ngay lúc này.
“Cậu chắc chắn chút nữa sẽ không cần?” Hà Nguyễn Dương đến gần.
Dứt lời, cậu có chút chột dạ nhìn Tân Quỳ cách đó không xa, “Nếu máy phát hiện nói dối vang lên lần nữa, Tiểu Tân Quỳ sẽ bị đẩy xuống đấy.”
“Cậu cũng biết cơ hội đã dùng hết rồi đó.” Hạ Vân Nghi nhàn nhạt liếc cậu một cái, khởi động gân cốt, “Cậu mở miệng thêm lần nữa là cô ấy sẽ bay luôn.”
Cho nên không bằng không trả lời, trực tiếp nhảy qua câu hỏi này.
Hạ Vân Nghi nghĩ vậy liền liếc nhìn cậu một cái. Mặc dù chỉ là ánh nhìn thờ ơ nhưng Hà Nguyễn Dương lại thấy được chút khinh thường với khó chịu trong đó.
Hà Nguyễn Dương vỗ vỗ vai anh, cố gắng phản kích lần cuối, “Vậy cậu chắc chắn có thể trả lời được?”
“Chỉ là nói thật thôi mà, có gì khó đâu.”
Hạ Vân Nghi gạt tay cậu ra, xoay người đi về phía sân khấu.
Khi đến lượt Hạ Vân Nghi, câu hỏi lại được tăng thêm độ khó.
Bốn câu hỏi trước đều là những đề tài cay độc xảo quyệt, nhưng không thể làm khó anh được. Hạ Vân Nghi bình tĩnh thong dong, đã vượt qua bốn câu hỏi đầu tiên.
Cho đến câu hỏi cuối cùng…
MC: “Gần đây Hạ thần có từng phá lệ rung động không? Không phải ở những phương diện khác, mà đơn thuần chỉ là phương diện tình cảm.”
Hạ Vân Nghi cau mày, liếc nhìn vết đỏ trên cổ tay mình, giống như nốt ruồi.
Khi ngẩng đầu lên lần nữa, anh không nhìn MC mà nhìn về một nơi xa.
Khi Hạ Vân Nghi ra sân, Tân Quỳ đã ngừng nói chuyện với cô gái kia, vẫn luôn nghe anh trả lời.
Đến giờ phút này, câu hỏi về tình cảm riêng tư khiến tất cả mọi người đều im lặng một cách kỳ lạ.
Tất cả đều đang chờ câu trả lời của anh.
Đối tượng trả lời câu hỏi này lại là Hạ Vân Nghi.
Dẫu sao trước nay anh chưa bao giờ công khai trả lời những vấn đề tương tự thế này.
Cũng không phải bởi vì lý do gì đặc biệt, chỉ đơn thuần là không có gì để nói.
Tính tình Hạ Vân Nghi vốn lạnh nhạt, luôn hờ hững với mọi chuyện, huống chi nói gì đến suy nghĩ.
Dáng vẻ của anh thật sự không giống kiểu người sẽ trả lời thẳng loại vấn đề này.
Vào lúc này, Tân Quỳ bỗng cảm thấy bồn chồn, cũng không biết tâm trạng hiện giờ của mình là gì.
Tân Quỳ khẽ ngước mắt, rồi sau đó thấy ánh mắt quả quyết của Hạ Vân Nghi.
MC còn thúc giục, “Trong mười giây mà không trả lời, máy nói dối vẫn sẽ vang lên, còn ba giây! Ba, hai…”
Vào thời khắc quan trọng này, Hạ Vân Nghi thu hồi tầm mắt, cầm micro lên trả lời.
“Có.”