Tân Quỳ rời mắt khỏi điện thoại, hơi khuỵu chân để tránh anh.
Nhưng xét cho cùng xương cô cũng nhẹ nên dễ dàng bị khống chế.
“Em đã nói là em không sao!” Tân Quỳ thấy không thể tránh được, má đỏ ửng lên, bắt đầu đá chân để không cho Hạ Vân Nghi lại gần.
“Đồ không có lương tâm.” Hạ Vân Nghi vẫn chưa tỉnh ngộ, “Còn không phải anh sợ em khó chịu sao?”
Tân Quỳ hừ một tiếng, “Vậy anh cũng đâu có tin em, em nói hết rồi, ổn rồi.”
“Lần trước em cũng nói tốt rồi, đến nửa đêm lại đạp anh tỉnh, bảo anh bôi thuốc cho em.” Hạ Vân Nghi nhíu mày, chậm rãi nói.
Anh đang nói đến lần trong nhà tắm hôm trước.
Thật sự hôm đó anh làm có chút tàn nhẫn, cho nên sau nửa đêm cô nhỏ giọng khóc một lát, hơn nữa cô cũng muốn đạp tên chủ mưu một cái cho tỉnh. Sau đó anh cẩn thận kiểm tra, không dám lơ là, lúc này đứng dậy đi xuống lầu tới tiệm thuốc.
“…”
Tân Quỳ nghe xong trố mắt một lát, vội rướn người bịt miệng Hạ Vân Nghi lại.
Kiểu giọng nói mời gọi như thế này là sao!
Là rất kiêu ngạo sao!
“Biết rồi biết rồi!” Tân Quỳ hơi dùng sức, “Nhưng hôm nay em thật sự không đau.”
Cô dừng một chút, nâng chân lên đá nhẹ anh, lại mở miệng, “Nói cứ như anh quan tâm em lắm, vậy thì anh đừng tàn nhẫn…”
Tân Quỳ sau khi nói đến đây, khí thế cũng chưa dám kiêu ngạo bởi vì cô phát hiện ánh mắt Hạ Vân Nghi thật tĩnh.
Khi nhìn cô chằm chằm, ánh mắt thật trầm.
Rõ ràng chính là khúc nhạc dạo trước cơn bão.
Cô còn chưa kịp thu chân về đã bị anh kéo lại, từ ghế sofa cho đến thảm, cô đều bị anh hung hăng ức hiếp một lần.
Hạ Vân Nghi nằm cạnh cô, giọng điệu cực kỳ dịu dàng, “Còn tàn nhẫn không?”
- --
Rất lâu về sau, Tân Quỳ không dám nhìn thẳng vào chữ “thảm”.
Nhưng dần dần, bởi vì đoàn phim “Ngày mai” kết thúc, cô rất bận rộn, ngược lại không có thời gian rảnh để nhớ lại chuyện trên giường giữa mình và Hạ Vân Nghi.
Bởi vì căn bản hai người không có cơ hội gặp mặt, người có thân phận bận rộn vững vàng đóng trên người Tân Quỳ.
Ngoại trừ “Ngày mai vẫn luôn yêu em”, “Họa mi” đang xếp hàng chờ thẩm duyệt, có thể coi như bước vào giai đoạn tuyên truyền.
Cho nên sau khi “Ngày mai” đóng máy, cuộc sống của Tân Quỳ vẫn không nhàn nhã được.
Sau khi tuyên truyền, cô còn cần chọn kịch bản mới.
Tuy nói cô hơi lười, không thể tiếp tục liền mạch được nhưng cũng coi như thông báo lịch trình sớm.
Phần lớn thời gian Hạ Vân Nghi dốc lòng sáng tác ở phòng làm việc, vào mấy ngày anh rảnh rỗi nhất, Tân Quỳ lại bận.
Nhưng cơ hội gọi video cho nhau gần như chưa bao giờ thiếu.
Cho dù thế nào đi nữa, Hạ Vân Nghi cũng không cho phép mình phải chịu thua thiệt.
Tạm gác lại sự vội vã của đầu hè, sự nồng nhiệt của giữa hè nhanh chóng bắt đầu.
Giải thưởng Hoa Đỉnh mỗi năm một lần lại lần nữa bắt đầu.
Năm nay ban tổ chức hào phóng hơn các năm trước và đảm bảo ba hội trường trong khu vực để phát sóng trực tiếp.
Tuy nói rằng Tân Quỳ có ít tác phẩm nhưng chỉ với “Bánh xe thời gian”, cô đã lọt vào danh sách đề cử giải nữ diễn viên tiềm năng và nữ phụ xuất sắc nhất.
Năm nay Tân Quỳ không còn giống như năm trước, không còn làm MC quảng cáo nữa.
Hiện giờ, chỗ ngồi của cô là dưới sân khấu, yên lặng ngồi đợi một tin tức tốt.
Mà phần “thảm đỏ” cũng là phần được người ngoài giới chú ý nhất trong chương trình năm nay.
Bởi vì ngành sản xuất phim ảnh bùng nổ, trong một năm nay màn ảnh lớn đã đưa được không ít gương mặt mới tới với người xem, giới giải trí như được tim máu gà, những người này cũng được nằm trong danh sách.
Cho nên chiều ngang thảm đỏ cũng được kéo dài ra.
Nhân viên phía phòng làm việc của Hạ Vân Nghi đã liên lạc với Lý Nghiêm, hỏi có muốn để Tân Quỳ và Hạ Vân Nghi cùng đi thảm đỏ không, còn nói đây là ý của ông chủ.
Không phải là đề nghị của Hạ Vân Nghi sao, Lý Nghiêm cười, đi hỏi Tân Quỳ.
Nhưng sau khi nghiêm túc kiểm tra lịch trình, anh ấy mới phát hiện ra hôm đó hai người sẽ đến từ nơi có lịch trình riêng của mình, hoàn toàn không trùng khớp thời gian nên sẽ từ chối.
Khi đó Hạ Vân Nghi còn hơi khó chịu, không muốn nói chuyện, dáng vẻ cực kỳ lạnh lùng.
Tân Quỳ cảm thấy buồn cười nhưng lại cảm thấy một Hạ Vân Nghi “âm thầm xù lông” như vậy cũng rất đáng yêu.
Cho nên cô đã gọi video cho anh để làm dịu đối phương.
Sau giải thưởng Hoa Đỉnh này còn có rất nhiều cơ hội, không cần phải vội.
- --
Giải thưởng Hoa Đỉnh lần này vẫn được chia làm hai phần như thường lệ.
Tân Quỳ sau khi đi thảm đỏ xong đã đến hậu trường nghỉ.
“Em còn tưởng mất nhiều thời gian lắm, kết quả chỉ mất có mười mấy giây.” CÔ vừa chỉnh lại lớp trang điểm, vừa nhìn vào WeChat.
Chỉ bởi vì mười mấy giây này mà Hạ Vân Nghi đã “Chiến tranh lạnh” với cô.
Lý Nghiêm cảm thấy buồn cười, “Em nghĩ sao, chẳng lẽ còn phải đi lên hát một khúc disco à?”
“Em chỉ thuận miệng nói thôi mà.” Tân Quỳ nhìn lướt qua hình đại diện của Hạ Vân Nghi, ấn vào, chậm rãi mở miệng: “Anh như vậy cũng nhắc nhở em, em rất mong chờ sân khấu trong chương trình, mặc dù em cũng không chắc.”
Giải thưởng Hoa Định ngoại trừ phần lễ trao giải, mỗi năm đều có một phần bất ngờ, không chỉ tương tác với người xem, các loại sân khấu cũng không thể thiếu.
Tân Quỳ cũng được chương trình sắp xếp cùng một nữ diễn viên không cách nhiều tuổi lắm cùng hợp tác biểu diễn vũ đạo của nhóm nhạc nữ.
Cho nên lần trước cô đã đặc biệt nghỉ hai ngày để thầy dạy nhảy của Cố thị dạy cô.
Hôm nay tổng duyệt cô vẫn không có quá nhiều kinh nghiệm, rốt cuộc ngắn ngủi và vội vàng, sân khấu này cũng coi như nhớ được vị trí.
“Em là diễn viên, nhảy không phải sở trường, đến lúc đó biểu hiện của em bình thường thì cũng chẳng có gì đáng ngại, chỉ cần tận hưởng sân khấu thôi.” Lý Nghiêm nói xong liền đứng lên, đi tới chỗ stylist, thảo luận về việc thay quần áo chốc nữa.
Tân Quỳ không trả lời, nhìn bóng dáng Lý Nghiêm, bĩu môi.
Nghiêm túc mà nói, cô thật sự thật sự không muốn chỉ diễn được ở mức trung bình.
Bạn đôi có thể nhảy, hát, chơi nhạc cụ rất giỏi, hôm nay cô không thể kéo chân sau được!
Hơn nữa hôm nay Hạ Vân Nghi cũng có ở đây, chắc chắn sẽ thấy cô.
Nghĩ đến đây, Tân Quỳ mở video ra, cẩn thận xem kỹ lại động tác.
Cô không muốn làm Hạ Vân Nghi mất mặt.
- --
Các giải thưởng quan trọng của buổi lễ được trao ở cuối phần đầu và cuối phần hai.
Giữa buổi lễ sẽ có phần rút thăm tương tác, lựa chọn ngẫu nhiên các câu hỏi của khán giả tại khán đài.
Lần này Hà Nguyễn Dương và Ninh Nhiên cũng tới, đều lọt vào danh sách đề cử với các tác phẩm của mình.
Mối quan hệ giữa ba người không cần phải miêu tả nữa, ban tổ chức đã tự động xếp ngồi cạnh Hạ Vân Nghi.
Đợi đến khi toàn bộ khu vực chìm vào bóng tối lần nữa, Hà Nguyễn Dương phá lệ kích động.
“A a a a tôi biết thứ tự này, có phải Tiểu Tân Quỳ sẽ đi ra không!”
Nói xong còn chưa đủ, lời còn chưa dứt, Hà Nguyễn Dương liều mạng dùng cùi chỏ của mình cạ vào Hạ Vân Nghi ngồi bên cạnh.
Nhưng đối phương vẫn nhìn chằm chằm về phía trước, không nói một câu nào.
“Này! Sao cậu bình tĩnh vậy?”
Hà Nguyễn Dương còn muốn lớn tiếng hơn nữa, bị Ninh Nhiên vòng tay qua Hạ Vân Nghi, vỗ vỗ lưng cậu, “Cậu có thể thôi đi không, xung quanh có rất nhiều người.”
Lời này là thật, xung quanh đang có vài diễn viên nam đang nhìn về phía Hà Nguyễn Dương.
Hà Nguyễn Dương cười nhạo một tiếng, “Tiếng của fans ngồi ở phía sau còn lớn hơn tôi, tôi nói như thế này thì sao?”
Cậu vừa nói xong, khí thế kiêu ngạo hiện lên trên mặt.
Đạo diễn đột nhiên quay cận cảnh Hà Nguyễn Dương, bên cạnh còn có Hạ Vân Nghi và Ninh Nhiên.
Fans ngồi ở phía sau yên lặng trong chớp mắt, sau đó kêu gào rung trời lở đất.
Một chiêu toi mạng.
Hà Nguyễn Dương sờ sờ chóp mũi, giả vờ đang rất chăm chú.
Tuy nhiên điều này chỉ duy trì được trong một thời gian ngắn, chốc lát sau, khi Tân Quỳ xuất hiện cùng các vũ công đi lên sân khấu, Hà Nguyễn Dương đã lấy điện thoại ra, bật chế độ chụp ba trăm sáu mươi lăm độ.
“Oa, đồng phục học sinh!”
“Đáng cmn yêu! Sao Tiểu Tân Quỳ lại thích hợp với nhảy nhóm nữ thế!”
“Người nhà ở đây, nhìn bên đây đi!”
Hạ Vân Nghi chống nửa mặt, nhàn nhã xem biểu diễn.
Nhưng Hà Nguyễn Dương không hề tự giác chút nào, nhân tiện còn cầm lightstick không biết lấy ở đâu ra lắc trái, lắc phải.
Hạ Vân Nghi nhịn một lát, đè thấp giọng, “Hà Nguyễn Dương.”
“Sao?” Hà Nguyễn Dương đang nhìn Tân Quỳ chằm chằm, mặt đỏ lên, xoay người lại, liếc anh một cái.
“Tân Quỳ là bạn gái của cậu hay là bạn gái của tôi?”
“Của cậu.”
“Biết thì tốt, hiện tại cậu im miệng cho tôi.”
“…”
- --
Tân Quỳ diễn trên sân khấu, ánh đèn chiếu ngược khiến tất cả mọi người dưới khán đài không thấy rõ.
Điều duy nhất có thể nghe thấy là tiếng nhạc bên tai, tiếng tim đập rộn ràng trong lồng ngực và tiếng gào thét như sóng biển.
Tuy nói hai diễn viên nữ cùng nhảy với vũ đoàn nữ nhưng fans đều rất ngạc nhiên phân chia theo từng cấp bậc.
Mỗi lần đến lượt của Tân Quỳ, fans đều giống như được tiêm máu gà vậy, kêu gào như muốn vang lên tận mây xanh, không muốn sống nữa.
Không chỉ có fans Tinh Vân mà có cả fans Hạ Vân Nghi cũng hỗ trợ, hét lên khí thế.
Trong khoảng thời gian ngắn, sân khấu của Tân Quỳ vô cùng náo nhiệt.
Đạo diễn cũng biết fans muốn xem những thứ đó nên khi sắp kết thúc đã quay cảnh cận mặt Hạ Vân Nghi.
Chỗ ngồi của fans nhất thời sôi trào.
“A a a a anh a a a anh!”
“Tôi rất thích bộ đồ hôm nay của anh ấy, đẹp trai quá!”
“Em gái! Anh ấy đang nhìn em kìa!”
Giai điệu càng lúc càng đi lên, một loạt âm thanh hò hét chói tai vang lên.
Tân Quỳ như phát giác được, nhìn vào trong bóng tối.
Mặc dù cô không biết người nào là Hạ Vân Nghi nhưng cô có thể cảm nhận được anh đang ngồi ở đó.
- --
Sau khi kết thúc màn trình diễn, Tân Quỳ cùng diễn viên nữ và vũ đoàn vòng qua phía sau sân khấu, đi xuống khu chỗ ngồi.
Lễ trao giải đã bắt đầu phần hai cho nên không cần thay quần áo luôn, đợi đến khi vào giờ nghỉ ngơi sẽ về phòng trang điểm.
Sau màn biểu diễn, trên đường đến chỗ ngồi, diễn viên nữ đã cười trêu chọc Tân Quỳ, “Fans của em nhiệt tình thật đấy, vừa nãy diễn trên sân khấu, thiếu chút nữa chị bị hù dọa rồi.”
Tân Quỳ cười hì hì hai tiếng, gãi đầu một cái, “Có lẽ là cảm thấy chúng ta nhảy tạm được?”
Thật ra thì nếu nói đơn giản về sự cổ vũ lúc đó thì không chỉ có fans của cô mà hầu hết có fans của anh cũng như fans CP Tinh Vân.
“Thôi, chỉ hướng về phía em, mỗi lần đến lượt của em, chị cảm thấy tai chị nứt ra vậy.” Một nữ diễn viên khác tương đối quen, nghe thấy cô nói vậy, tự ý lên tiếng.
Tân Quỳ cười cười, sau đó cũng không biết nghĩ tới cái gì, trước khi ngồi xuống đã lấy điện thoại ra, chụp hình khu chỗ ngồi của fans.
Một đại dương sao lấp lánh đều là người bảo vệ, ủng hộ cô và Hạ Vân Nghi.
Hơn nửa buỗi lễ trao giải rất nhanh kết thúc.
Trong lúc nghỉ ngơi, MC sẽ tương tác với người xem và quảng cáo.
Chỗ ngồi của diễn viên thì được chuyển.
Chỗ ngồi của diễn viên nam và diễn viên nữ được tách ra, trong khi chờ, một số người chờ lên sân khấu, một số người đi ra ngoài thay trang phục, trong lúc nhất thời bầu không khí trở nên ồn ào.
Tân Quỳ còn mặc đồ học sinh, theo lý thuyết sẽ đi thay quần áo.
Nhưng bởi vì phía sau sân khấu chỉ có hai cửa ra vào mà số lượng người thì rất lớn nên cô muốn đợi một lát rồi đi.
Mấy diễn viên đều không lớn hơn Tân Quỳ là bao, ở phía trên cũng không để ý nhiều nên xuống ngồi cùng cô, trò chuyện đợi một lúc để vào hậu trường.
Dù sao đạo diễn cũng cho thời gian nghỉ ngơi, coi như là có nhiều sức lực.
Tân Quỳ buồn chán, cầm điện thoại ra, mở Weibo.
Đúng trong dự kiến, hot search tối nay rất náo nhiệt.
“Ở đây có hạt dưa, có ai muốn cắn không?” Ở trên bàn có nước và đồ ăn vặt, có một diễn viên nữ lấy một ít, đẩy tới trước mặt Tân Quỳ.
“Muốn, em muốn vị bơ.”
Ít thở
Tân Quỳ lấy từ tay nữ diễn viên một đĩa, bắt đầu chậm rãi tách.
Nhưng cô chưa tách được bao nhiêu, xung quanh đột nhiên truyền đến tiếng hít thở không nặng không nhẹ.
Tân Quỳ ngẩng đầu, nữ diễn viên vốn ngồi cạnh cô đã đứng dậy, tránh xa giống như một cơn gió.
Cô còn đang nghi ngờ thì đột nhiên có một đôi chân dài xuất hiện trong tầm mắt.
Mắt cô ngừng lại một chút sau đó từ từ di chuyển lên trên.
Anh xuất hiện dưới bộ quần áo vest lịch sự, áo sơ mi phẳng phiu, làn da trắng lạnh.
Anh cúi đầu, nhíu mày nhìn cô.
Gần xa đều là đám đông ầm ĩ nhưng hiện tại trước mắt cô chỉ có mình anh mà thôi.
Hạ Vân Nghi thấy Tân Quỳ trố mắt không nói lời nào, hơi nhướng mày, “Không quen anh?”
Tân Quỳ phản ứng lại trong nháy mắt, vừa định nhảy dựng lên, duỗi tay ôm anh, rồi lại nhớ tới hai người đang ở khu vực chỗ ngồi, không được lỗ mãn.
Kết quả cô buồn bực thu tay.
Hạ Vân Nghi nhẹ nhàng xoa đầu cô rồi sau đó ngồi xuống bên cạnh cô.
Tân Quỳ chớp chớp mắt, “Tại sao anh còn ngồi xuống?”
Cô còn tưởng anh chỉ đi ngang qua đây chút thôi, đâu có ngờ anh còn quang minh chính đại làm dấy lên một làn sóng.
Tân Quỳ làm bộ không nghe thấy tiếng thảo luận xung quanh của mọi người.
“Nghe giọng điệu của em dường như không hoan nghênh anh lắm.” Hạ Vân Nghi sau khi ngồi xuống, tầm mắt liền khóa trụ cô, không cho bất cứ cơ hội buông tha gì.
Cô cười cười, không tự giác mà tới gần, “Không phải, chỉ là, xung quanh còn có người.”
Cô chuyên tâm cắn hạt dưa nhưng trong lòng lại ngập trong lòng lại thầm nghĩ, đến khi buổi lễ trao giải kết thúc, cô sẽ cùng Hạ Vân Nghi ăn mừng một lần thật lớn ở dưới hầm để xe.
Nhất định phải hung hăng hôn anh!
Nhưng bên này chìm đắm trong suy nghĩ sâu xa của mình lại chọc bên kia không vui.
Hạ Vân Nghi thấy cô không để ý đến anh, gương mặt tuấn tú tiến lại gần.
Anh véo má cô.
Cô theo thói quen để mặc cho anh véo, vẫn tiếp tục cắn hạt dưa.
Anh vuốt tóc.
Cô cũng theo thói quen để mặc anh vuốt tóc, vẫn tiếp tục cắn hạt dưa.
Hạ Vân Nghi chỉ chỉ hạt dưa, ý bảo cô tách cho anh.
Lần này cô từ chối, tức tối nói, “Một đĩa này có bao nhiêu đâu, anh muốn ăn thì về nhà ăn, còn một trăm túi kia anh đã chạm qua lần nào đâu.”
“Hử?” Hạ Vân Nghi thấy cô nói vậy, nói, “Như vậy ý là tối nay anh qua chỗ em?”
“…”
Mặc dù Tân Quỳ đã lâu chưa gặp anh, nhưng thói quen gần gũi nhau đã khắc sâu trong xương tủy.
Cho nên cô hơi khựng lại.
Hai người ở bên này thì thầm nói chuyện không nghĩ tới toàn bộ nữ diễn viên lại đang trợn mắt há mồm.
Lúc trước khi Hạ Vân Nghi đi tới đây, các cô đã bị dọa cho hồn phi phách tán, lập tức im lặng.
Cuối cùng tính hóng hớt chiếm thế thượng phong, các cô cũng không đi qua xa, tập trung thành một nhóm, nhẹ nhàng quan sát đôi tình nhân đang hot trên mạng này.
Rốt cuộc…
Kia chính là Hạ Vân Nghi!
Nhưng các cô chỉ biết tính cách của Hạ Vân Nghi qua mạng, bình thường không có cơ hội tiếp xúc, cho nên hôm nay nhìn thấy anh và Tân Quỳ ở cùng một chỗ đã thu hút được rất nhiều sự chú ý.
Vốn tưởng rằng Hạ Vân Nghi lạnh lùng, cao ngạo, trong khi yêu sẽ rất lãnh đạm nhưng mới vừa rồi họ đã nhìn thấy một màn đặc sắc.
Anh chủ động tới gần, còn chủ động đáp lời, thiếu chút nữa là treo trên người Tân Quỳ.
Không thể không nói huyền thoại giới giải trí vậy mà lại dính người như thế.
Người không có chút biểu cảm gì trên mặt nhưng lại cố tình muốn ngồi cạnh Tân Quỳ giống như một chú ong mật.
Loại tương tác tự nhiên này mới là cảm xúc tự nhiên nhất của con người.
Cảm thấy thật ghen tị.
Các nữ diễn viên khóc thầm, kịp thời khắc chế bản thân hâm mộ đến nỗi sủa.
Tân Quỳ không có thời gian xem phản ứng của người xung quanh nhưng cảm thấy tầm mắt Hạ Vân Nghi dừng lại trên người mình, âm thầm đốt lửa.
Người này không phải lại được suy nghĩ chuyện gì không thể miêu tả chứ.
“Anh đừng nhìn nữa!” Cô thẹn thùng, nếu không phải còn đang trong khán đài, cô sẽ trực tiếp giơ tay ra che hai mắt anh lại.
“Ừ.” Hạ Vân Nghi trả lời như vậy nhưng mắt vẫn không rời.
“Em nhớ giữ bộ đồ này lại.” Anh nhìn thoáng qua bộ đồng phục học sinh trên người cô, nhàn nhạt nói, “Tối nay về mặc cho anh nhìn.”