Thích Mạnh không đến cục cảnh sát để gặp hung thủ đã bị bắt, cũng không hề tò mò về việc tại sao đối phương lại muốn đổ tội cho một người chẳng hề quen biết là mình.
Sáng sớm hôm sau Trần Diệu đã rời khỏi nhà cô, hai người thậm chí còn không chạm mặt trực tiếp.
Trong căn phòng trống rỗng chỉ có một ngọn đèn tường vàng chứng minh anh từng đến.
Ngược lại là Tống Thiêm muốn kết bạn wechat với cô, thỉnh thoảng lại gửi tin nhắn hỏi thăm, nói tuýp kem nẻ cô tặng rất có tác dụng, đã được truyền đi khắp cục cảnh sát rồi.
Nói xong còn bát quái thêm một câu: “Vốn dĩ tay của đội trưởng Trần cũng bị nẻ, nhưng sau khi truyền nhau một vòng thì đã dùng hết rồi. Tôi thấy vẻ mặt anh ấy không được tốt lắm.”
Thích Mạnh nói: “Đội trưởng Trần của các anh lúc nào chẳng bày ra gương mặt nghiêm nghị lạnh lùng chết người đó.”
Tống Thiêm: “Nói cũng đúng, đặc biệt là gần đây, lúc huấn luyện anh ấy hoàn toàn không xem bản thân là người nữa rồi, quả thật là đại ma vương tái thế.”
Thích Mạnh: “Có lẽ là cậu cả đến rồi.”
Tống Thiêm đột nhiên im lặng.
Hai phút sau, một icon khóc lóc đau thương được gửi đến: “Aaaaaaaa tôi bị đội trưởng Trần bắt quả tang rồi! Anh ấy phạt tôi mang vác vật nặng chạy km! Huhuhuhu tạm biệt cô Thích!”
Thích Mạnh: “…”
Không phải chỉ là nói cậu cả đến thôi à, còn thẹn quá hoá giận nữa.
Ở nhà nhàn hạ vài ngày, cô nhận được điện thoại hỏi thăm của mẹ Thích, bà vẫn chưa biết trận kinh hãi ngắn ngủi mang theo chút khác thường mà Thích Mạnh đã trải qua.
Lúc ấy Thích Mạnh đang chuẩn bị ra ngoài, tay cô đeo một chiếc túi xách màu sẫm, hơi dựa vào tủ giày để thay giày, điện thoại mở loa ngoài: “Sao vậy mẹ?”
Giọng mẹ Thích hiếm khi hạ thấp xuống vài phần: “Tối qua mẹ nằm mơ thấy con, ngày mưa con lái xe bị tai nạn, lúc tỉnh dậy tim mẹ đập dữ dội luôn.”
Sự hoảng sợ và tuyệt vọng trong giấc mơ ấy, đến bây giờ nghĩ lại vẫn còn vương vấn trong lòng, tỉnh dậy bà liền gọi điện cho cô.
Thích Mạnh dở khóc dở cười, nhưng trong lòng lại mềm nhũn, cô nhẹ nhàng an ủi bà một hồi, mẹ Thích ở đầu bên kia nói: “Mạnh Mạnh à, tìm bạn trai rồi kết hôn sớm đi, có người chăm sóc con, trái tim này của mẹ mới ổn được.”
Nếu là bình thường, Thích Mạnh sẽ có cả đống tuyên ngôn về phụ nữ độc lập để tẩy não bà, có điều lúc này bà Thích đã mất đi ý chí chiến đấu, Thích Mạnh cũng chẳng thể nói nổi nữa, dây túi xách trượt trên tay, cô bình tĩnh đáp: “Con biết rồi, gặp được người thích hợp con sẽ thử.”
……
Cúp điện thoại, Thích Mạnh khẽ thở dài, mở cửa ra ngoài, rồi đi xuống lầu.
Cửa kính trong suốt của chung cư mở ra, gió lạnh bên ngoài phả vào mặt lùa vào cổ. Thích Mạnh vô thức giơ tay giữ tóc mái, uốn mất nửa giờ, còn phải đi gặp người khác nữa.
Lúc đi ngược gió ra ngoài, cô chợt nhìn thấy một người đàn ông đứng ở chân cầu thang nhỏ, áo đen quần đen, quàng một chiếc khăn màu xám, hơi nghiêng người hướng về phía bồn hoa, rủ mắt không biết đang nghĩ gì.
Thích Mạnh liếc nhìn thùng rác có chỗ dụi thuốc cạnh bồn hoa, coi như đã hiểu ra tại sao anh lại đứng hướng mặt về phía đó, chẳng biết có phải đều là của anh không.
Đứng hai giây, cô tự nhiên bước tới: “Đội trưởng Trần, trùng hợp vậy.”
Trần Diệu quay đầu qua, vẫn gương mặt nghiêm nghị ấy, nói: “Không trùng hợp, tôi tới tìm cô.”
Vụ án của Triệu Thừa Hoa cuối cùng cũng đi đến hồi kết, Giang Doãn bị bắt chỉ là đồng phạm, hung thủ thực sự nằm ngoài dự liệu của Thích Mạnh.
“Anh nói Tiền Ngữ Thi ư?”
“Ừ.”
Nói một cách đơn giản chính là Tiền Ngữ Thi nhập vai quá sâu, thật sự có tình cảm với Triệu Thừa Hoa. Nhưng sao cô ta có thể kiểm soát nổi loại người như Triệu Thừa Hoa chứ, lâu dần vì yêu mà sinh hận.
Cô ta biết Triệu Thừa Hoa vẫn đang uy hiếp cưỡng bức Giang Doãn trong công ty, sau khi dụ dỗ cô ấy vài câu, Giang Doãn liền ngoan ngoãn hẹn Triệu Thừa Hoa tới khách sạn tình yêu, đợi đến khi cô ấy biết Tiền Ngữ Thi là vì muốn giết người thì đã cưỡi trên lưng cọp, cũng vì hoảng loạn nên mới nhớ dòng xe của Thích Mạnh mà quên mất nhìn biển số.
……
Sau khi hứng gió trước chung cư nghe toàn bộ câu chuyện, trong lòng Thích Mạnh trăm mối cảm xúc lẫn lộn, không biết nên đồng cảm với những gì hai người phụ nữ này từng gặp phải, hay là tức giận vì hành vi ngu xuẩn của họ nữa.
Tóm lại, phạm tội chính là phạm tội, dù Triệu Thừa Hoa có khốn nạn đến đâu thì cũng vẫn là một mạng người.
Trần Diệu nói, viện kiểm sát chuẩn bị khởi tố rồi.
Thích Mạnh gật đầu: “Làm phiền anh còn phải qua đây nói cho tôi biết.”
Hiếm khi cô khách sáo như vậy, Trần Diệu ngước mắt lên, cố gắng nhìn rõ cách ăn mặc của cô hôm nay qua tầng sương mù buổi sáng sớm.
Trang điểm rất tinh tế.
Bên trong chiếc áo khoác được cắt may khéo léo là một chiếc áo len màu xám đậm phong cách, bên dưới là quần ống rộng màu sẫm, chân đi một đôi bốt ngắn màu nâu đậm, khí chất mềm mại sạch sẽ.
“Định ra ngoài à?”
Thích Mạnh gật đầu, liếc nhìn đồng hồ đeo tay: “Còn có chuyện gì không? Tôi sắp muộn rồi.”
“Có chút việc, nhưng không vội.” Trần Diệu nói: “Để tôi đưa cô đi.”
Như sợ cô từ chối, Trần Diệu lại nói thêm một câu: “Tên lưu manh quấy rối cô ở cổng đồn cảnh sát hai ngày trước đã được thả rồi, sau khi xảy ra sự việc mới phát hiện bối cảnh có chút hỗn loạn, sợ sẽ tìm cô gây rối.”
Thích Mạnh sửng sốt, vô thức nói: “Vừa mới được thả ư? Tôi cứ tưởng…”
Trần Diệu cười: “Tưởng hôm đó tôi thả anh ta luôn rồi à?”
Thích Mạnh bĩu môi, hôm đó trong ngoài lời nói của anh đều có ý tứ này, lời lẽ hùng hồn chỉ trích cô ra tay quá nặng, luôn miệng nói cô trút thù hận cá nhân.
Trần Diệu đưa cô đến bãi đỗ xe tạm thời ở cổng tiểu khu, ngồi vào xe, vừa mở bản đồ vừa nói: “Cô đừng ỷ vào việc bản thân học võ mấy năm là có thể không sợ trời không sợ đất. Giương cao chính nghĩa là việc của các chú cảnh sát chúng tôi, cô bảo vệ bản thân cho tốt là được rồi.”
Thích Mạnh đang cúi đầu thắt dây an toàn, đột nhiên nghe thấy câu này, ngực cô như bị ai đó ném trúng một quả cầu tuyết, sau sự lạnh buốt từng chút ngấm vào người, là từng đợt ấm áp trở lại, một đường bò lên mang tai.
Mới hai mấy tuổi, chú cảnh sát cái gì chứ.
……
Trần Diệu dựa theo địa điểm Thích Mạnh nói, lái xe đến một quán cà phê sang trọng nhỏ ở trung tâm thành phố, anh cứ tưởng Thích Mạnh hẹn bạn đến đây uống trà buổi sáng.
Xe dừng bên kia đường, Thích Mạnh với tay lấy áo khoác ở ghế sau, đang định mặc vào thì chuông điện thoại vang lên.
Cô nghe máy: “Alo.”
Đầu bên kia là giọng nói trầm thấp của một người đàn ông: “Cô Thích, cô đến chưa?”
“Vâng, tôi đang ở bên kia đường rồi.” Nói xong, cô hạ cửa kính xe xuống, vẫy vẫy tay với người trong quán cà phê.
Trần Diệu nhìn theo hướng cô vẫy tay, thấy một người đàn ông mặc vest đi giày da đang ngồi ở vị trí bên cửa sổ, trông khoảng hơn ba mươi tuổi, tóc vuốt tạo kiểu rất trẻ trung.
Cô… cô vậy mà lại đến đây để xem mắt?
Người đàn ông nhìn thấy Thích Mạnh cũng mỉm cười vẫy tay lại: “Thật ngại quá, sớm như thế đã hẹn cô đến, tại tôi bay chuyến bay lúc mười một giờ trưa nên lịch trình khá gấp.”
Trần Diệu không nghe thấy rõ đầu bên kia nói gì, chỉ có thể nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Thích Mạnh ở ghế phó lái bên cạnh, lịch sự lại dịu dàng mà trả lời: “Không cần vội, tôi có thể phối hợp, dù sao thì công việc cũng quan trọng.”
Quen biết nhau cũng một thời gian rồi, cô chưa bao giờ nói chuyện với anh bằng giọng điệu như vậy.
Một tay Trần Diệu nắm vô lăng, cảm xúc hỗn loạn từ từ nổi lên trong lòng, rất bực bội.
Hai người đơn giản nói vài câu lịch sự trong điện thoại, người đàn ông nói: “Hình như chúng ta không cần thiết phải cách một con đường mà trao đổi đâu nhỉ.”
Thích Mạnh cười: “Tôi qua ngay đây.”
Cúp điện thoại xong, cô cũng thuận tiện xỏ tay phải vào áo khoác, soi gương kiểm tra lại lớp trang điểm của mình, rồi nói với Trần Diệu: “Có lẽ tôi sẽ phải nói chuyện mất một lúc, anh có thể đi làm việc của mình trước. Hoặc nếu phiền thì nói với tôi trong wechat cũng được.”
Nói xong liền muốn mở cửa, kết quả lại nghe thấy tiếng ‘cạch’, cửa xe đã bị khóa.
Cô nghi hoặc quay đầu lại.
Yết hầu của Trần Diệu khẽ lên xuống: “Tôi có lời muốn nói với cô.”
“Chờ tôi bên này kết thúc lại…”
Lời nói bị cắt ngang: “Không được.”
Trần Diệu như sợ cô bỏ chạy mất, anh nắm lấy cổ tay cô, đôi mắt sâu thẳm: “Mọi việc luôn phải có thứ tự trước sau.”
Thích Mạnh mờ mịt, sau đó bắt đầu suy nghĩ lung tung, cô nhíu mày, không phải nói buổi phỏng vấn hôm nay chỉ là làm cho đúng quy trình thôi sao? Vị trí này đã được định rồi mà? Vậy sao Trần Diệu lại biết được?
Cô còn chưa nghĩ ra nguyên do, Trần Diệu đã mở miệng: “Năm nay tôi hai mươi tám tuổi, qua tết là hai mươi chín. Làm việc trong đội điều tra hình sự, bình hường công việc khá bận rộn, có điều cũng không giải trí nhiều, thời gian sau khi tan làm đều là của cô. Cha mẹ tôi định cư ở nước ngoài, thỉnh thoảng sẽ về nước một chuyến, không giục kết hôn không giục sinh con, không xuất hiện vấn đề khi ở chung. Tiền tiết kiệm của tôi không nhiều, nhưng hai người sống sẽ không túng thiếu. Tác phong của tôi rất tốt, không chơi bời lăng nhăng, ngoài hơi nghiện thuốc lá ra thì không có tật xấu nào cả…”
Anh nói một mạch cả đoạn dài, Thích Mạnh ngơ ngác nghe, chậm rãi bừng tỉnh.
Cô không ngước mắt lên, ánh mắt rơi vào mu bàn tay đang nắm lấy tay mình của anh, đốt ngón tay quả nhiên hơi đỏ, có thêm hai chỗ nẻ, thầm nghĩ, trong nhà hình như vẫn còn một tuýp kem nẻ.
Đợi Trần Diệu nói hết rồi, cô mới đáp: “Không phải anh nói chúng ta không thích hợp sao?”
Câu nói này đã khiến cô tức giận rất lâu.
Hôm đó mẹ Thích tự nhiên gửi một bức ảnh đến, không nói nhiều, chỉ một câu: “Gặp không?”
Thích Mạnh nhìn lướt qua, cũng quyết đoán trả lời: “Gặp.”
Ai biết được, ngày gặp mặt còn chưa định, đến ảnh của cô anh còn chưa xem, một câu “không thích hợp” đã từ chối buổi gặp mặt này. Thích Mạnh tức giận vô cùng, mới có cảnh hỗn loạn vào lần gặp mặt đầu tiên ở đồn cảnh sát.
Đây là một vấn đề rất nan giải.
Trong tiềm thức, Trần Diệu lại muốn hút thuốc, anh nắm cổ tay cô chặt hơn, ngón cái vô thức chạm vào mu bàn tay của cô hai lần, mới chậm rãi đáp: “Quả thật không thích hợp.”
Cô xinh đẹp, có tiền, coi trọng việc theo đuổi hưởng thụ cuộc sống tinh thần, sống tùy ý mà phô trương. Nhưng anh lại bò lên từ sân huấn luyện, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy một mặt xấu xa ghê tởm nhất của xã hội.
Không thích hợp là thực sự không thích hợp.
Nhìn vẻ mặt của anh, Thích Mạnh liền biết câu trả lời, cô tức đến bật cười, tay phải dùng sức tách tay anh ra.
Trần Diệu ấn sau gáy cô, kéo cô sang bên ghế lái, làn da ấm áp ở hàm dưới của hai người chạm vào nhau, dường như cũng kéo cả mạch máu dưới da đập theo, rõ ràng mà dồn dập.
“Em đổi một câu hỏi đi.”
Giọng điệu của Thích Mạnh gắt gỏng: “Cái gì?”
Trần Diệu ôm lấy cô, giọng nói mang theo luồng khí nhè nhẹ phả vào màng nhĩ.
“Hỏi anh, thích hay không thích.”