Từ Khai Phong đến Lạc Dương phải đi bốn trăm dặm đường, không tính là quá xa. Không có củ khoai bỏng tay đao chín khuyên, không phải lo lắng bị thái tử truy sát nữa, thuyền đi năm ngày là tới nơi.
Sáng sớm đến cổng thành, thuyền của thứ dân không được phép vào sông hộ thành nên Tiết A Ất gửi thuyền ô bồng cho chủ thuyền ngoài thành nhờ giữ hộ. Từ sáng sớm, trước cửa thành người đã xếp thành hàng dài uốn lượn, lúc tới gần cổng thành đã là giờ Thìn, kinh đô đã vô cùng náo nhiệt.
Hai bên phố nhà mọc san sát, biển người đen kịt, tấp nập nhộn nhịp.
Đi qua mấy con phố, Phùng Thiếu Mị thấy vẻ mặt Thúy Thúy khác thường, không khỏi mở lời: “Sao thế?”
Thúy Thúy mím môi lắc đầu: “Không sao ạ, chỉ là hơi thất vọng.”
Giống như khi còn bé thấy đứa trẻ hàng xóm gặm bánh phục linh đến là ngon lành, bèn làm bé ngoan bé yêu liền mấy ngày, cuối cùng cũng năn nỉ được Tiết Côn Ngọc móc hà bao mua cho, cô gấp gáp giành lấy nếm một miếng, lại phát hiện ra còn không ngon bằng bánh nhà mình nặn.
Giang Đô vốn là mảnh đất trù phú nhất đông nam, phong cảnh không khác Lạc Dương mấy, cùng lắm là quý phái hơn đôi chút thôi.
Lạc Dương cũng có một tòa Giang Đô vương phủ, được hoàng đế ban thưởng lúc phong vương vài năm trước. Khác với tòa nhà cũ kĩ khuất nẻo ở Giang Đô, dù bỏ trống ba năm song phủ đệ tọa lạc trên đất quyền quý tụ tập vẫn lộng lẫy nguy nga, sáng sủa như mới.
Mà nay, chủ nhân vương phủ rốt cuộc cũng trở về.
Lúc bốn người Tiết A Ất đến thì thấy có đứa ở đang dời thang gỗ đến bắc trước cổng, leo lên dùng vải mềm cẩn thận lau chùi bức hoành, con chữ rồng bay phượng múa trên tấm biển được lau đến sáng bóng.
Thư đồng hầu bên Giang Đô vương đã đợi ở cổng, thấy họ chú ý đến đứa ở thì giải thích: “Lúc trở về, vương gia thấy trên bức hoành phủ một lớp bụi đã nổi giận lôi đình, sai người mỗi ngày lau một lần.”
Thư đồng dẫn họ vào phủ từ cừa hông.
Đi qua tường bình phong, men theo hành lang gấp khúc băng qua tiền viện, đằng trước có người đàn bà đeo châu điểm thúy, bụng mang dạ chửa, sau lưng túm tụm a hoàn đi tới.
Thư đồng dừng bước hành lễ: “Triệu phu nhân.”
Nghe họ, Phùng Thiếu Mị mới nhận ra đây là Triệu Nga Anh. Chải chuốt nom xa lạ nhưng phong tư giữa mỗi cái nhăn mày nhoẻn miệng thì vẫn như cũ, chung quanh tôi tớ thành đoàn, phô trương đã sắp chẳng kém gì trắc phi.
Triệu Nga Anh là thiếp thất quang minh chính đại nhất của Giang Đô vương, có danh phận tức là chủ tử, huống hồ trong bụng còn đang mang mụn vàng. Hành lang chật hẹp, Phùng Thiếu Mị nháy mắt với Tiết A Ất, hai người kéo Thúy Thúy và Cát Sinh, cùng thư đồng tránh sang một bên.
Triệu Nga Anh không để ý đến họ, cái bụng phồng lê, vai sát vai đi ngang qua họ, mắt nhìn thẳng.
Phùng Thiếu Mị nhớ đến chuyện Hoắc Hạnh Nhi kể hậu viện Giang Đô vương nổi nóng, vương phi Trương thị chịu uất ức dẫn đến nhà họ Trương bất mãn, đợi người đi xa rồi mới hỏi thư đồng: “Dạo này Triệu phu nhân được sủng ái lắm à?”
Thư đồng hạ giọng, đáp: “Bữa trước trượt chân ngã, suýt thì sinh non, vương gia vì chuyện này mà trách cứ vương phi.”
Vậy cũng có nghĩa là được sủng ái.
Thúy Thúy và Cát Sinh được giữ lại ở sảnh đường, tất sẽ có người chiêu đãi nồng hậu, thư đồng dẫn Tiết A Ất và Phùng Thiếu Mị đến thư phòng.
Chưa đến gần thư phòng đã nghe thấy bên trong vọng ra tiếng đồ sứ vỡ, kèm theo đó là tiếng Giang Đô vương nén giận quở mắng: “Tưởng mình là thần tiên không ăn ngũ cốc đấy à mà không quản chuyện thế tục chỉ lo mình thống khoái? Đã hưởng vinh hoa phú quý thì phải làm cho tốt bổn phận của con.”
Ngay sau đó là giọng nữ sắc nhọn đến vỡ âm: “Cưới một con lợn là cái bổn phận gì!”
Cửa thư phòng bật mở, Tào Ngọc Doanh tông cửa xông ra.
Trương thị gọi nhũ danh của nàng: “Tiên nhi!”
Tào Ngọc Doanh đã xách váy chạy đến cửa hông, Trương thị toan đuổi theo, bị Giang Đô vương cùng theo sau ra ngoài giữ lại. Y đứng trên thềm ngọc, tay chắp sau lưng, lạnh lùng nhìn đứa con gái mình yêu chiều nhất: “Đứng lại.”
Người ở trên không giận tự uy, huống hồ lúc này còn đang trong giận dữ. Tào Ngọc Doanh không dám hỗn xược nữa, xoay người từ từ đi đến trước mặt cha mẹ.
Giang Đô vương nói: “Quỳ xuống.”
Tào Ngọc Doanh cứng người, đứng đực ở đó như người băng hồi lâu, cúi đầu chậm rãi uốn gối quỳ xuống.
Giang Đô vương nhìn nàng một chốc, lệnh thư đồng: “Mang cá cảnh trong phòng đại tiểu thư đến đây.”
Tào Ngọc Doanh ngẩng đầu lên, không thể tin nổi: “Phụ vương!”
Cá cảnh là của bạn trao khăn tặng cho nàng trước khi lấy chồng phương xa, nàng đã trân trọng gìn giữ nuôi suốt hai năm.
Con gái thời xưa thường tặng nhau khăn tay, bởi vậy nên dùng bạn trao khăn để chỉ quan hệ thân mật giữa các cô gái.
Rất nhanh sau đó, thư đồng đã dẫn người bê một lu cá rộng bằng hai người ôm tới, nặng nề đặt xuống đất, phát ra tiếng trầm đục. Dưới đáy lu cá nuôi một cây hoa súng vùi rễ dưới bùn, lúc này đang ngậm nụ chực nở, bơi giữa lá súng là hai con cá vàng da hổ màu tạp đỏ trắng biếc đen, là thứ đắt đỏ dễ hòng ngàn vàng khó mua.
Giang Đô vương nói: “Đập.”
Đầy tớ giơ búa sắt lên, “đùng” một tiếng đập và lu gốm, nứt ra mấy đường mảnh, lại đập mạnh thêm nhát nữa, vỡ nát. Nước hòa lẫn bùn chảy ra rồi ngấm vào đất, rễ hoa súng bị nước bùn kéo ra theo, hai con cá vàng da hổ đẹp đẽ nhảy “tạch tạch” trong vũng nước.
Một mảnh sứ vỡ lăn đến trước đầu gối Tào Ngọc Doanh, xoay vòng rồi ngã xuống.
Giang Đô vương sai người trông chừng Tào Ngọc Doanh, bắt nàng quỳ ở đó, làm thinh trước lời cầu xin của Trương thị, quay đầu nói với Tiết A Ất và Phùng Thiếu Mị: “Phải đợi lâu rồi, vào đi.”
Ngồi vào chỗ của mình sau bàn sách gỗ hoa lê, Giang Đô vương thu lại vẻ mặt giận dữ, thay vào đó là nụ cười trước sau như một: “Đao chín khuyên đã đưa tới, ngay trước khi hai vị tới vừa vặn đã tìm ra mật thư giấu trong đó, quả thật là bằng chứng thái tử trộm tiền khi trông coi.”
Phùng Thiếu Mị khom người chúc mừng.
Tiết A Ất phản ứng chậm một nhịp, mở miệng theo: “Chúc mừng vương gia.”
Quả thật là chuyện mừng, kể từ khi Phùng Thiếu Mị ám sát Hoài Vô Nhai, tính tới nay đã hơn ba tháng, giữa chừng mấy phen lỡ làng run rủi, biến cố xen ngang, chẳng khác nào một cái xương cá mắc trong cổ họng làm thế nào cũng không nuốt xuống được, cũng may, cuối cùng không xôi hỏng bỏng không.
Thời thế tạo người, người cũng có thể tạo thời thế, mà nay chỉ còn thiếu thời cơ thích hợp để trình lên chứng cứ phạm tội của thái tử.
“Thiếu Mị, trong chuyện này, ngươi có thể coi là đã lập công lớn.” Giang Đô vương đổi giọng, “Ngươi vào vương phủ cũng mười năm rồi nhỉ, xưa nay vẫn luôn đắc lực, trước đây đã tính là phải trọng thưởng cho ngươi, hôm nay vừa hay nhân cơ hội này thưởng một thể.”
Lúc có mới nới cũ cần bỏ tiền tiêu tai, cung tốt trong tay lợi khí khắc địch, quay đầu táp ngược chủ thì lại không hay.
Tuy từ lúc đến Khai Phong, Phùng Thiếu Mị đã liệu trước được, nhưng khi xảy ra, chuyện này vẫn như một đòn cảnh tỉnh.
Nàng vô thức vuốt ve hoa đỗ quyên thêu trên tay áo.
Kể từ khi được Giang Đô vương ban tên, từ Phùng Đỗ Quyên thành Phùng Thiếu Mị, nàng đã bắt đầu thêu hoa đỗ quyên lên quần áo mình, thấy một lần cảnh tỉnh một lần, nhắc nhở mình chớ quên bổn phận – bổn phận gì? Bổn phận chó săn phải xung phong cảm tử khi cần, phải cam chịu bằng lòng khi bị vứt bỏ.
Phùng Thiếu Mị nhắm hai mắt lại rồi mở ra, vén vạt váy quỳ xuống, dập đầu lên mặt đất lạnh như băng: “Thiếu Mị bất tài, đa tạ vương gia tán thưởng mấy năm nay.”
Nàng duy trì tư thế dập đầu, chỉ nghe thư phòng yên ắng trong chốc lát, rồi giọng Giang Đô vương vang lên: “Đến chỗ quản sự lĩnh ngân phiếu ngàn lượng, từ nay về sau theo Tiết đại lang sống cho thật tốt. Tiết đại lang chưa đặt mua gia sản gì ở Lạc Dương, ta đã mua cho hai người một tòa nhà ba sân cho các ngươi, vừa hay Tiết cô nương cũng có thể có một nơi đứng đắn mà xuất giá.”
Chuyện liên quan đến hôn sự của Thúy Thúy, Tiết A Ất cũng quỳ xuống theo: “Tạ ơn vương gia.”
Ngoài cửa sổ gỗ tử đàn trồng một cây bách xanh rì cao ngất, con chim trả đậu trên ngọn cây bỗng bay lên, bỗng chốc lướt qua cửa sổ.
Phùng Thiếu Mị hơi nhỏm dậy, không ngẩng lên, một lần nữa dập đầu xuống đất: “Tạ ơn vương gia.”
Giang Đô vương thoáng ngừng lại rồi mới mở miệng: “Đứng lên đi.”
Đợi hai người đứng dậy, y nói với Phùng Thiếu Mị: “Cô và Tiết đại lang còn chuyện quan trọng cần thương lượng, ngươi đi trước đi.” Đây không phải chuyện cơ mật nàng có tư cách nghe, sóng sau đè sóng trước, đã đến lúc con hát mới hóa trang lên đài.
Phùng Thiếu Mị cụp mắt, đáp vâng, lúc rời đi xoay người nhẹ nhàng khép cửa.
Cửa đóng “cạch” một tiếng, tiếng bước chân của người con gái nhanh chóng đi xa. Giang Đô vương tủm tỉm nói với Tiết A Ất đứng thẳng trước bàn: “Tiết đại lang, ngồi đi. Hôn sự của lệnh muội và Thôi tiên sinh đã được bố trí ổn thỏa, năm ngày sau chính là ngày lành hợp cưới gả, cậu thấy thế nào?”
Miễn là người bề trên thực hiện cam kết, chó săn đương nhiên sẽ hăng hái bán mạng.
Tiết A Ất vừa ngồi xuống đã lại đứng bật lên: “Chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể, làm phiền vương gia phải nhọc lòng rồi.” ngừng một chút rồi nói tiếp, “Định ngày ấy đi ạ.”
Thư đồng đi vào dọn bã trà, thay mới một chung trà nóng.
Giang Đô vương dùng nắp chung sứ trắng gạt cuống lá trà trên mặt nước, vẩy giọt nước dính lên đi: “Lệnh muội sắp đến ngày gả đi, cô hiểu anh em hai người nhất định có không ít lời riêng cần tâm sự, vốn không nên đề cập ngay lúc này, chẳng qua là trong tay đang có chuyện khẩn yếu, giao cho người ngoài cô quả thật không yên tâm…”
Tiết A Ất ôm quền: “Xin vương gia cứ việc phân phó, tiểu tử tuyệt không thoái thác.”
Giang Đô vương nhấp một ngụm trà, nghe vậy hài lòng cười. Phùng Thiếu Mị đã là đồ bỏ, Tiết A Ất là thanh đao tốt mới thế chỗ nàng, không chỉ sắc bén hơn thanh trước mà còn hiểu nguyên tác, biết tiến thoái.
“Cô muốn nhờ ngươi đến phủ Tạ thừa tướng giết một người.” Giang Đô vương không nói kĩ, chỉ bảo, “Giờ Sửu một khắc đêm nay đến phố Tẩu Mã, tự sẽ có người tiếp ứng, hắn sẽ trợ giúp cậu.”
Tiết A Ất lĩnh mệnh, đang định cáo lui thì Giang Đô vương chợt bảo: “Theo dõi Phùng thị, nếu có dị động, không thể bắt sống thì giết chết tại chỗ.”
Ngớ ra một chốc, Tiết A Ất mới vỡ lẽ là nói đến Phùng Thiếu Mị, một cảm giác hoang đường dậy lên. Khi trước Phùng Thiếu Mị bị Giang Đô vương đặt vào nhà họ Tiết, là lưỡi đao sắc có thể chém xuống bất kì lúc nào treo trên cổ ba cha con, nào hay phong thủy xoay vần, nay lại dời chuyển.
Tiết A Ất đáp vâng, cáo từ rời đi.
Phân phó thư đồng tiễn bốn người Tiết A Ất đi, Giang Đô vương xử lí nốt công việc tồn động trên bàn sách rồi mới ra khỏi thư phòng, Tào Ngọc Doanh đã quỳ trên đất hai giờ có dư. Mặt trời nóng cháy ánh nắng chói chang, tiểu thư yêu kiều được nuôi lớn như cành vàng lá ngọc đời nào chịu nổi, hai chân đã sớm run lên bần bật.
Nghe tiếng cửa đóng mở, Tào Ngọc Doanh bất giác ngẩng lên.
Giang Đô vương đứng trên bậc thang, nhìn từ trên xuống: “Con đã biết sai chưa?”
Trương thị thấy có động tĩnh bèn chạy vội tới, nghe vậy siết chặt khăn, dịu giọng thúc giục: “Tiên Nhi, còn không mau nhận lỗi với phụ vương.”
Yết hầu Tào Ngọc Doanh lăn khẽ, răng cắn chặt môi.
Trương thị cuống quít la lên: “Tiên Nhi, đừng bướng!”
Giang Đô vương xuống thềm đi tới trước lu cá bị đập vỡ, y cố ý bảo người không thu dọn, nước bắn ra đã chảy sạch, hoa súng đứt rễ khô héo dưới nắng. Hai con cá vàng da hổ đã sớm chết, phơi bụng nằm giữa những mảnh sứ vỡ.
“Thấy không?” Giang Đô vương nói với Tào Ngọc Doanh, “Con giống như con cá này vậy, đẹp thì đẹp nhưng không nuôi trong lu cá của con sẽ nhanh chóng chết đi. Muốn đào hôn? Tiên Nhi, không phải phụ vương xem thường con, không có thân phận tiểu thư vương phủ này, ở bên ngoài dăm bữa nửa tháng là con đã không sống nổi rồi.”
Hốc mắt Tào Ngọc Doanh tức khắc hoe đỏ, nàng há miệng muốn biện bạch nhưng không tìm ra câu nào có thể phản bác được, bèn ngậm miệng, như một con cá mở mang ra để hô hấp.
Giang Đô vương hỏi lại lần nữa: “Con đã biết sai chưa?”
Mồ hôi lăn xuống cằm theo gương mặt trắng bệch, ngón cái bóp xương ngón tay phát đau, Tào Ngọc Doanh vẫn cứng cổ im lặng.
Giang Đô vương không có kiên nhẫn, phân phó Trương thị: “Trước ngày thành hôn cứ để nó đóng cửa kiểm điểm, không được ra khỏi sân nửa bước.”
Trương thị xưa nay vẫn là một chính thê vừa lòng Giang Đô vương, sở hữu một ngoại hình không quá bắt mắt mà cũng chẳng tầm thường, không tính là ngoài đẹp trong giỏi nhưng được cái dáng vẻ khoan thai, tính tình chững chạc, có dã tâm thỏa đáng nhưng cũng có thể khắc chế lòng tham thái quá, tranh thể diện ở chuyện vặt nhưng trong đại sự thì trước sau như một phu xướng phụ tùy. Tóm lại, đây là một người phu nữ vừa vặn ở mọi phương diện.
Trương thị không xin tha thay con gái mà kính cẩn nghe theo: “Thiếp mắc tội dạy dỗ bất lực, từ nay về sau nhất định sẽ quản thúc nghiêm ngặt.”
Lửa giận tạm nguôi, Giang Đô vương dịu lại sắc mặt, thấy thị tựa hồ còn lời muốn nói, bèn hỏi: “Có chuyện gì?”
Trương thị đáp: “Chỗ Triệu thị sai người tới, nói là bụng lại bắt đầu đau, muốn mời vương gia qua xem.”
Triệu Nga Anh lấy bụng ra làm mình làm mẩy đã chẳng phải ngày một ngày hai, Giang Đô vương không để tâm: “Cô phải vào cung, không có thời gian qua, tới Thái y viện gọi thái y đến bắt mạch cho nàng ta đi.”
“Vương gia,” Trương thị ngập ngừng, cân nhắc đôi lát vẫn quyết định mở miệng, “Thiếp thấy Triệu thị tiếp cận ngài chỉ e rắp tâm bất thiện, con nối dõi tuy quan trọng nhưng ngài vẫn cẩn thận thì hơn.”
Triệu Nga Anh xả thân cứu Giang Đô vương lúc y bị hành thích, thế mới đánh đổi được mấy phần coi trọng. Vụ án hành thích trong Lê viên khi trước có quá nhiều chỗ kỳ lạ, Giang Đô vương không phải không nghi ngờ, lệnh Thôi Thanh Giang tra xét đã được một thời gian mà không có manh mối gì, bởi vậy nên thật sự chỉ coi là một bất trắc.
Nghe vậy, y không khỏi bật cười: “Một cô ả nho nhỏ mà thôi, cùng lắm là mưu tính cậy quyền nương thế giải quyết chuyện kiện cáo dây dưa, tâm tư có bất chính nữa cũng có thể làm nên chuyện đại sự thủng trời gì?”
Trương thị không lắm miệng nữa, vén vạt váy cung tiễn Giang Đô vương rời đi.
Trước cửa thùy hoa, thư đồng đã sớm sắp xếp xong xe ngựa đứng chờ, Giang Đô vương đang định giẫm lên lưng kẻ ở lên xe, mắt liếc bức hoành treo trên cổng, cau mày mắng: “Hôm nay là ai trực, không phải đã nói phải lau cho kĩ à?”
Thư đồng nghe vậy ngẩng lên nhìn bức hoành không một hạt bụi, bốn chữ “Giang Đô vương phủ” được lau chùi sáng loáng, bóng bẩy như gương.
Quỳ “phịch” xuống, “bốp bốp” bạt tai mình: “Nô tài đáng chết!”