"Hướng chi sở hân, phủ ngưỡng chi gian, dĩ vi trần tích, do bất năng bất dĩ chi hưng hoài."
(Những việc vui vẻ, trong thoáng chốc, đã là quá khứ, khiến người ta không thể không nghĩ về.)
《 Lan Đình tập tự 》của Vương Hi Chi —— Tấn?
Cảm thấy những lời này đã khái quát hết được tâm tình của Lý Nghĩa.
"Hướng chi sở hân, phủ ngưỡng chi gian, dĩ vi trần tích, do bất năng bất dĩ chi hưng hoài."
Gió đêm lạnh lẽo.
Ta ngồi trên mái cong Vĩnh Ninh cung, nhìn sao trên trời. Thường phục ngũ trảo kim long trên người bị thổi bay phấp phới.
Hôm nay là mùng một, ta vốn nên nghỉ ở chỗ hoàng hậu.
Hoàng hậu là hòn ngọc quý trên tay Tạ tể phụ, xuất thân danh môn lại không một chút kiêu căng, dịu dàng hiền lương, công dung ngôn đức không thứ nào không tốt.
Danh vọng của Tạ gia trong quan văn đương thời có một không hai. Ngày xưa ta lên ngôi này không được coi là vẻ vang, hành động bức cung giết đệ cũng không tránh khỏi bị người lên án. Mà hai năm nay củng cố triều đình, công của Tạ gia không thể không kể. Bởi vậy ta đối với hoàng hậu phá lệ trọng đãi.
Mới vừa rồi nàng thân như không xương nằm trong lòng ta, nói với ta một câu: "Nô tì thấy hoàng thượng mỗi lần nhìn mọi người vui vẻ đều có vẻ mặt ngẩn ngơ, là có người trong lòng sao? Nô tì nguyện nhường hậu vị, giúp hoàng thượng được như ý nguyện." Nhìn đôi mắt oánh nhuận khẩn thiết của nàng, ta cơ hồ phải cho rằng một chút hoài nghi thành ý của nàng cũng chỉ là khinh nhờn nàng.
Ngay sau đó, ta khoác áo đứng lên, phất tay áo bỏ đi.
Hoàng hậu chỉ sợ sẽ không rõ, hậu vị nàng nóng vội kinh doanh, lấy lùi làm tiến muốn bảo trụ, trong mắt người kia chỉ sợ không đáng nhắc tới.
Người nọ có một đôi mắt giống như băng phách hàn mang, thanh sâu vô cùng, khiến người chìm thẳng trong đó mà không tự biết. Trong mắt nàng ta chỉ từng thấy một lần dịu dàng đưa tình. Chỉ là, sau lại ta mới biết được, thì ra lúc ấy nàng nhìn căn bản không phải ta, mà là bào đệ của ta Cố An.
Lại nói tiếp, thân phận thật sự của nàng là giang hồ lỗ mãng ta khinh thường nhất. Một cô gái nhìn gầy yếu như vậy, không ngờ lại làm nghề lưỡi đao liếm máu. Khi Phùng Thiệu hồi báo với ta, ta mấy lần hoài nghi mình đã nghe lầm. Khoảnh khắc đó trong lòng ta cuồng nộ. Ta vì nàng mạo hiểm chấp nhận Sở Hoài Khanh quy phục tính cái gì, lần đầu tiên trong đời lo lắng chọn lựa lễ vật đưa cho một nữ tử lại tính là gì. Sau lại đưa những thứ tuy rằng vô giá, lại đều là ra vẻ mà thôi. Không nghĩ tới có thể lừa gạt được Sở Hoài Khanh trí tuệ vô song, nhưng không giấu được mắt nàng. Cho dù Phùng Thiệu theo ta nhiều năm như vậy, cũng không bằng nàng có thể nhìn thấu tâm tư của ta.
Nhưng thì sao chứ, ta không ngừng nhắc nhở mình, người hiểu ta nhất, mới là người ta phải phòng bị nhất.
Vì thế, ta tương kế tựu kế cưới nàng. Nhưng mà chỉ có bản thân ta tự biết, khi ta cưỡi con ngựa cao to, phía sau đi theo cỗ kiệu của nàng cùng vài dặm hồng trang uốn lượn, tâm tình của ta giống như lần đầu tiên thúc ngựa lên chiến trường, thấp thỏm lại hưng phấn.
Đêm đại hôn, nàng tự xốc khăn voan, trên mặt phấn son lại không chút e thẹn ngại ngùng của tân nương. Thì ra nàng tuy là quân cờ, lại sớm hiểu rõ tất cả. Hôn sự này trong mắt nàng chỉ là một hồi thành toàn cho ta. Mà nàng sở dĩ thành toàn ta, chỉ là vì thoát thân.
Sau lại, nàng thay ta chắn ám khí của Mộ Phượng Tê. Kim qua thiết mã hơn mười năm, ta cho tới bây giờ đều là gương cho binh sĩ, càng chưa bao giờ có bất kì kẻ nào đứng trước người ta. Thay ta chắn đi đả kích ngấm ngầm hay công khai, chỉ riêng một mình nàng.
Ngày đó ta phóng ngựa đi nhanh vốn chỉ vì đưa nàng một đoạn đường. Cũng không biết vì sao, thấy hai người họ tay áo phiêu phiêu nắm tay mà đến, chấp niệm trong lòng ta lại không thể đè nén. Nàng lại bảo ta thành toàn. Buồn cười, ai sẽ tới thành toàn ta đây.
Nàng lấy Trạm Lư can gián, ta cuối cùng đành buông tay.
Nghĩ đến ta đường đường là vua một nước, thế nhưng nghèo nàn đến mức này, duy nhất có thể cho nàng chỉ có tự do.
Từ khi nàng rời đi, ta liền khóa kĩ mũ phượng "bách điểu triều phượng" mà đêm đại hôn nàng đặt vào tay ta, vĩnh viễn phủ bụi. Vốn tưởng rằng có thể đem nàng chôn sâu trong lòng, không còn nhớ nữa. Nhưng mỗi khi đêm khuya thanh vắng, đứng ở nơi cao nhất trong Cửu Trọng cung này, ta chỉ cảm thấy lạnh đến xương. Mỗi lần lại nhịn không được nghĩ, nếu lúc ấy ta không vì hiền danh của quân vương trói buộc, cố ý muốn mang nàng về, vậy sẽ ra sao đây. Chỉ là đáp án này ta cuối cũng cũng không thể nào biết được.
Bất tri bất giác, đã qua canh bốn.
Lại qua một lát nữa, liền phải lên triều.
Trên kim điện, ta là cửu ngũ chí tôn. Cuộc đời này, không ai có thể cùng ta sóng vai.