Dưới sự cố ý quấy rối của Sở tiểu hầu, không khí của bữa cơm này thật là quái dị.
Sau khi tan tiệc Mạc Hi mang theo Tịch Nhi đang muốn cáo từ Lý Nghĩa, Sở Hoài Khanh hai người, không ngờ Lý Nghĩa đột nhiên nói: "Sắc trời đã muộn, một cô gái như cô đi không an toàn, ta đưa cô về."
Phùng Thiệu bên cạnh trong lòng hơi kinh ngạc, đang định lên tiếng, đã bị Lý Nghĩa dùng ánh mắt ngăn cản.
Sở Hoài Khanh tự quyết định nói: "Vậy phiền Lâm huynh." Dứt lời lại mang theo Tử Thù đi trước.
Mạc Hi thầm nghĩ: đi với người cả ngày bị đệ đệ ruột của mình đuổi giết như ngươi mới là không an toàn á. Nếu thật sự có chuyện gì, rốt cuộc là ngươi làm bảo tiêu cho ta, hay là ta làm bảo tiêu cho ngươi đây. Hơn nữa ngươi đường đường là một vương gia như thế nào lại nói đến phong độ thân sĩ vậy, chắc không phải là bệnh đa nghi lại tái phát chứ. Sở tiểu hầu lại mắc chứng gì nữa, như thế nào bỗng nhiên tự cho mình là người giám hộ của ta vậy. Dù sao hai người này hệ số nguy hiểm đều cao, vẫn là bảo trì khoảng cách an toàn là tốt nhất.
Mấy ngày nay Mạc Hi một lần lại một lần nhớ lại tình hình lần đầu nàng cùng Lý Nghĩa giao thủ, càng cảm thấy hắn không phải là Cố An. Một người có lẽ sẽ mất trí nhớ, có lẽ sẽ ngụy trang, nhưng rất khó che giấu võ công của mình, hơn nữa đối với một sát thủ từng trải qua huấn luyện nghiêm khắc mà nói, đây cơ hồ là một loại phản ứng cùng bản năng trực tiếp nhất. Hơn nữa, Lý Nghĩa võ công tuy rằng không tệ, nhưng so với Cố An thật đúng là không đủ xem, phải mượn thần binh lợi khí mới có thể tạm thời chống được nàng.
Vì thế Mạc Hi khéo léo từ chối nói: "Thật sự không cần phiền công tử. Ta ở cách đây không xa, nơi đó công tử cũng biết."
Không ngờ một câu này lại làm cho Lý Nghĩa nghĩ tới tình cảnh đêm đó hắn được cứu, ngược lại càng kiên quyết, cũng không tiếp lời nàng, chỉ nói: "Đi thôi."
Thấy Lý Nghĩa kiên trì, Mạc Hi chỉ đành mang theo Tịch Nhi lên xe giặc của hắn. Thầm nghĩ: quả nhiên người trên cao không chấp nhận người khác nói nửa chữ không, cái gọi là phản đối không có hiệu quả chính là vậy đây.
Phùng Thiệu tự mình đánh xe, xe ngựa lộc cộc đi. Mạc Hi cảm giác được mấy người đi theo phía sau đều không phải hạng người tầm thường, thầm nghĩ vương gia quả nhiên phô trương lớn. Dù sao thân phận của Lý Nghĩa phỏng chừng chỉ cần hỏi Cố ma ma liền có thể tra ra manh mối, nàng hiện nay cũng không vội mà lột vỏ của hắn, lúc này nói nhiều sẽ mất nhiều.
Chỉ là nàng muốn im miệng, người khác chưa chắc đã cho phép. Trầm mặc một đoạn đường, Lý Nghĩa luôn không nói nhiều đột nhiên hỏi: "Trong nhà cô nương còn có ai?"
Mạc Hi nói: "Mới vừa rồi ở bữa tiệc ta nói một người ăn no cả nhà không đói, Lâm công tử còn không rõ sao?" Thầm nghĩ: quả nhiên bắt đầu tra hộ khẩu, Lý Nghĩa so với Sở tiểu hầu còn độc hơn, hỏi trực tiếp như thế.
Nàng lời này đáp thật là không khách khí, Lý Nghĩa cũng không cho là ngang ngược, ngược lại trầm giọng nói: "Thật có lỗi, nhắc tới chuyện thương tâm của cô nương."
Mạc Hi lắc đầu nói: "Cũng không có gì thương tâm. Dù sao từ khi ta biết chuyện đã là cô nhi."
Lý Nghĩa thấy nàng vẻ mặt bình thản, trong lòng biết nàng thật không đau buồn, thầm nghĩ: thì ra nàng thật không người dạy. Một cô gái như nàng, không thân không thích, lẻ loi một mình, cuộc sống nhất định gian nan. Bao nhiêu nữ tử thân thế giống nàng lưu lạc phong trần, nàng còn có thể tự tôn tự ái như vậy đã là rất không dễ dàng. Hắn cũng không nhớ vừa rồi mình còn cảm thấy Mạc Hi trước mặt người ngoài lộ da thịt cực kì không ổn, trong nháy mắt ngược lại đã cảm thấy nàng tự tôn tự ái.
Hai người nhất thời không nói gì, trong xe dị thường im lặng. Ngay cả Tịch Nhi cũng quy củ ngồi, không nói một lời, cũng không nhắc lại làm chuyện cho Lý Nghĩa cùng Cố ma ma nhìn nhận.
Xe ngựa đi tới ngõ hẹp, Mạc Hi nói: "Đa tạ Lâm công tử." Nàng không đợi Phùng Thiệu mở cửa xe, liền dẫn đầu nhảy xuống, tiếp được Tịch Nhi liền xoay người muốn đi.
Không nghĩ Lý Nghĩa lại xuống theo, nói: "Ta đưa cô vào."
Vì thế một trước một sau đi vào ngõ hẹp hơi u ám. Mạc Hi trong lòng kinh ngạc, lấy thân phận địa vị của Lý Nghĩa, vậy mà lại chịu đi phía sau mình.
Nàng một đường đều chăm chú lắng nghe động tĩnh chung quanh, trong lòng nghi hoặc không thôi: nơi như vậy dễ mai phục nhất, Lý Nghĩa chủ động theo tới, chẳng lẽ thật sự yên tâm đối với ân nhân cứu mạng như nàng sao? Song mặc dù Lý Nghĩa yên tâm, có tượng phật lớn như hắn ở đây, nàng cũng phải cẩn thận.
Mạc Hi xa xa liền nhìn thấy Lục Vân ở cửa ngóng trông, vội vàng tiến lên nói: "Xin lỗi, chờ sốt ruột rồi."
Lục Vân thấy Lý Nghĩa đi theo phía sau, trong lòng kinh ngạc, trên mặt lại ra vẻ như mới gặp hắn lần đầu. Hai người cũng không chào hỏi, chỉ cách nhau vài bước, gật đầu là xong.
Đợi xe ngựa của Lý Nghĩa đi xa. Lục Vân mới nói: "Cô nương sao giờ mới về a."
Mạc Hi liền đem chuyện vừa rồi bị Sở Hoài Khanh kéo đi Cúc Thủy Các, lại bị đổ trà nóng nói ra.
Lục Vân nhíu mày lo lắng nói: "Sở tiểu hầu gia này rốt cuộc định làm gì? Dường như có chủ ý gì đó với cô nương." Thầm nghĩ: nếu cô nương có chuyện gì, bảo tứ thiếu như thế nào cho phải đây.
Mạc Hi lắc đầu nói: "Nếu nói đến ai khác, ta còn có thể đoán trước vài phần. Sở Hoài Khanh tâm tư lại rất khó nắm bắt."
"Tóm lại cô nương phải cẩn thận." Lục Vân vừa nói vừa kéo tay áo Mạc Hi xem xét, thấy cánh tay nàng có chút đỏ, nhưng không nổi bọt nước, liền yên lòng, lại lấy thuốc thoa cho nàng.
Mạc Hi thấy Lục Vân muốn nói lại thôi, biết nàng là muốn hỏi chuyện Lý Nghĩa, liền nói: "Trước mắt lại có thể biết rõ ràng một chuyện, nhờ Lục Vân tìm Cố ma ma đến."
Lục Vân hiếu kỳ nói: "Mấy ngày trước có nghe Tịch Nhi nói, chẳng lẽ Cố ma ma thật sự nhận biết vị cố nhân theo như lời cô nương nói?"
"Tám chín phần mười."
Lục Vân tự mình đi tìm Cố ma ma, bởi vậy bà rất nhanh được đưa vào phòng.
Phụ nhân đến đại khái hơn bốn mươi tuổi, mặc quần áo vải thô, nhìn qua cực kỳ sạch sẽ, tóc sơ cẩn thận tỉ mỉ, tướng mạo nhàn nhã, giơ tay nhấc chân thậm chí còn có vài phần khí phái đại gia.
Không đợi Mạc Hi đặt câu hỏi, phụ nhân kia liền nói: "Mới vừa rồi đều nghe Tịch Nhi đứa nhỏ này nói, cô nương không cần phí tâm tư vì tôi. Vị công tử ngày đó gặp trên đường kia quả thật không phải con tôi. Chỉ là bộ dạng có chút giống thôi."
Mạc Hi là loại người nào, thấy bà vừa đến liền lấp kín đề tài, chỉ cảm thấy trong đó sợ là có điều kỳ quái. Nàng cũng không hỏi, chỉ ra hiệu cho Lục Vân.
Lục Vân ngầm hiểu, liền nói: "Cố ma ma đem chuyện con ngài kể ra xem, tôi cũng có thể giúp hỏi thăm. Kỳ thật Mộc cô nương có quen một người giống hệt vị công tử ngài gặp trên đường kia." Nói đến đây, nàng cố ý dừng lại không nói.
Cố ma ma quả nhiên biến sắc, lập tức hỏi: "Lời này là thật sao?"
Mạc Hi gật gật đầu, khẩn thiết nói: "Hắn là một vị cố nhân của ta, cũng họ Cố, tên An. Xin Cố ma ma đem chuyện của Cố An kể lại."
Cố ma ma nghe thấy tên Cố An, quả nhiên trong mắt xẹt qua một tia sáng, cảm giác giống như giảm đi vài phần tang thương. Nhưng mà rất nhanh liền hiện vẻ khó xử muốn nói lại thôi. Mạc Hi thấy cũng không thúc giục. Lục Vân bên cạnh nói: "Ngài có việc gì cứ nói."
Cố ma ma gật gật đầu nói: "Lục Vân cô nương đối với tôi có ân, nếu cô nương là bạn của Lục Vân cô nương, tôi tự nhiên tin." Bà chần chờ, nói tiếp: "Cố An kỳ thật cũng không phải con ruột của tôi."
Mạc Hi thầm nghĩ: chẳng lẽ Duệ vương cùng hắn thật đúng là song sinh!
Cố ma ma nói tiếp: "Cô nương nói vậy đã đoán ra phần nào. Đứa con số khổ kia của tôi cùng đương triều ngũ hoàng tử Duệ vương Lý Nghĩa đúng là huynh đệ sinh đôi." Bà đã mở miệng đương nhiên sẽ nói hết. Mạc Hi liền nín thở yên lặng nghe.
"Biểu muội tôi là Tĩnh quý phi mẹ đẻ của ngũ hoàng tử. Năm đó nàng sinh được hai con trai. Không cần nói ở trong cung, cho dù ở nhà quan lại bình thường song sinh tử cũng là điềm xấu. Nàng liền hạ quyết tâm, đem đệ đệ sinh trễ hơn vụng trộm đưa ra khỏi cung nhờ tôi nuôi nấng. Lão gia nhà chúng tôi nói tôi lỗ mãng, chuyện lớn như vậy cũng không thương lượng cùng ông ấy liền tự tiện làm chủ. Nhưng lão gia nhà tôi trạch tâm nhân hậu, vẫn đồng ý nuôi. Ông còn tự mình đặt tên An nhi, hy vọng nó có thể bình an lớn lên, rời xa thị phi trong cung. Đứa nhỏ lúc còn bé nhìn không ra, lớn lên rất dễ lộ sơ hở. Lão gia vì tránh gặp rắc rối, liền hướng triều đình xin ra ngoài, đến Cẩm Châu nhậm chức, tránh xa kinh thành. Tôi không con cái, Cố gia chúng tôi từ đó vẫn coi An nhi như con ruột tự mình nuôi nấng. Không ngờ năm An nhi chín tuổi, lão gia bởi vì bị cuốn vào bè đảng tranh đoạt, cả nhà bị tịch thu, nam tử trưởng thành bị xử trảm, chưa tới hai mươi giống như nữ tử cùng bị bán. Tĩnh quý phi sau khi biết được đương nhiên vì Cố gia cầu tình, ai ngờ lại vì hậu cung không thể tham gia vào chính sự mà làm thánh nhan tức giận, bị biếm lãnh cung. Nàng từ nhỏ yếu ớt, sinh hạ song sinh tử thân mình đã hao tổn rất lớn, trong lãnh cung thiếu thuốc thiếu thức ăn, nàng lại bởi vì lo lắng cho An nhi tích tụ trong lòng, không lâu sau liền qua đời. Qua chừng bốn năm, đồng nghiệp của lão gia năm đó có người trở mình, lật lại bản án năm đó, Cố gia cũng nằm trong hàng ngũ miễn xá. Một phụ nhân như tôi từ ngàn dặm xa xôi một đường ăn xin đến Kim Lăng, luôn hỏi thăm tin tức của An nhi. Tiếc rằng nhiều năm trôi qua vẫn không chút tin tức." Nói đến đây bà đã khóc không thành tiếng, lại vẫn vội vàng nói: "Cô nương biết tung tích của An nhi sao?"
Mạc Hi thấy bà cảm xúc quá mức kích động, lập tức liền quyết định tạm thời không nói cho bà biết Cố An bị tổ chức mua đi, cùng với chuyện xảy ra sau đó, chỉ đợi sau này từ từ nói cho bà nghe, liền nói: "Không dối gạt ngài, mấy năm nay ta cũng luôn hỏi thăm tung tích của hắn. Năm đó khi ta còn là đứa trẻ, tại Kim Lăng kết bạn với hắn, sau lại liền mất liên lạc."
Cố ma ma nghe Mạc Hi nói như thế, đôi mắt ngập tràn hy vọng trong khoảnh khắc ảm đạm xuống, nức nở nói: "Vô luận như thế nào, xin cô nương vì chút tình nghĩa quen biết, giúp đỡ tìm tung tích của nó."
Mạc Hi chỉ có thể qua loa gật gật đầu. Nàng giờ phút này tâm loạn như ma, thật sự khó có thể đối mặt với người thân của Cố An, nàng làm sao có thể nói trước mặt người ta, Cố An chết dưới kiếm của mình. Nhưng nàng sao có thể không nói thật đây.
Mạc Hi tự mình đưa Cố ma ma ra ngoài.
Lục Vân vẫn là lần đầu tiên thấy nàng vẻ mặt ảm đạm như thế, cũng không biết an ủi thế nào, chỉ nói: "Cô nương yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc Cố ma ma ổn thỏa."
Mạc Hi gật gật đầu nói: "Đa tạ cô. Chỉ cần ta còn sống, nhất định sẽ nuôi bà ấy đến cuối đời." Thầm nghĩ: đây cũng là chuyện duy nhất ta có thể làm vì huynh. Từ xưa đến nay, con song sinh đều không có quyền thừa kế. Năm đó mẹ ruột huynh đưa huynh đi, không phải chỉ vì bảo đảm tương lai Lý Nghĩa có thể có tư cách đi lên đại bảo. Chỉ là vận mệnh đối với huynh thật quá bất công.