" Lũ con trai đâu hết rồi một cậu lại ra đó một mình?" Từ Hạo Nhiên tay mang thùng xốp hướng về phía Lâm Duật thắc mắc.
" À, tổ trưởng bảo tớ lui sau nay, cậu cũng biết rồi đấy, mấy người khác không ai ra thì tớ phải ra thôi"
" Thì cậu cũng đừng ra, ra ngoài kia đứng ngốc" Từ Hạo Nhiên cười trêu chọc.
Lâm Duật thấy thế vừa bực mình vừa xấu hổ. Thật ra tôi cũng làm được, chẳng qua hơi mỏi một chút thôi, cậu cười cái khỉ mốc.
" Này Lâm Duật"
" Á?" " Cậu để mấy cái kia lên đây đi"
" Không sao tớ mang được mà, có bao nhiêu cây đâu" Lâm Duật gượng cười. Không phải cậu ta nghĩ mình là dạng con gái lông tơ cũng không nâng nổi đấy chứ.
Đặt cái thùng xuống, Từ Hạo Nhiên cốc thật mạnh vào đầu Lâm Duật " Cậu xem tay cậu kia, đưa đây cho tớ"
Cây trong tay Lâm Duật bị cướp đi, Lâm Duật nhìn vào lòng bàn tay mình, thì ra vừa nãy dùng sức hơi nhiều tay bị cứa ra chảy máu rồi.
" Mới gặp cậu có vài phút mà đã mắng cậu ngốc mấy lần rồi" Từ Ngạo Nhiên rút khăn vừa nãy từ trong túi Lâm Duật ra, quấn quấn lên tay Lâm Duật.
Lâm Duật:...
Chỉ là chị cứa tay thôi mà, cần phải quấn như giò heo thế này không.
" Xong rồi, tớ mang mấy cái này qua bên kia, gặp lại cậu sau" Từ Hạo Nhiên nháy mắt với Lâm Duật rồi quay lưng đi.
Lâm Duật: mặt đen lại " Đậu má, cậu ta là bad boy à"
Nhìn về phía bóng lưng kia, mặt Lâm Duật không hiểu tại sao bất giác đỏ lên, cái khăn quấn quanh bàn tay chặt đến mấy ngón tay tái lại, Lâm Duật cười cười.
" A Lâm, A Lâm cậu ở đây à. Báo hại tớ và Cát Nguyên tìm muốn chết" Trương Phương từ đâu nhảy tới vồ vào người Lâm Duật.
" A Lâm, tay cậu bị làm sao thế" Tố Cát Nguyên nhìn theo hướng Lâm Duật.
Trương Phương giật tay Lâm Duật, mặt mếu máo giả bộ đau lòng " ngao ngao, A Lâm tay cậu như cái giò heo thế này, bị thương à? Nặng không, tớ coi nào"
"... Không có gì, không phải các cậu bảo xong việc đi ăn kem à, các cậu xong chưa, có cần nghiệm thu không" Lâm Duật rút lại tay tránh để bọn Trương Phương thấy được cái vết thương nhỏ xíu đó.
Vừa nghe đi ăn, Trương Phương đã nháo cả lên, kéo kéo cả bọn đi.
Tố Cát Nguyên nãy giờ đều nhìn về phía kia. Hửm, Lâm Duật nhìn Từ Hạo Nhiên sao? Từ Hạo Nhiên lúc mới vào lớp đã Tố Cát Nguyên đã để ý tới. Con người toát ra hơi thở năng động, cao ráo điển trai, tuy nhiên không phải mẫu hình vừa nhìn đã thích vì thế Tố Cát Nguyên cũng không để tâm nhiều. Thấy Lâm Duật nhìn về phía cậu ta, thắc mắc khăn trên tay Lâm Duật cũng là của Từ Hạo Nhiên? Bất quá cũng không không không cần gấp gáp biết.
" Cát Nguyên, đi thôi" " Ò, tớ tới ngay"
--- ------ ------ ----
Lâm Duật về đến nhà cũng đã h tối. Vốn dĩ tính về sớm một tí nhưng bọn Trương Phương hết rủ đi ăn kem lại nhao nhao đòi đi dạo phố, Lâm Duật đành phải đi theo bọn họ, qua lời Trương Phương cái này gọi là bạn bè tìm hiểu nhau thắt chặt mối quan hệ. Tắm rửa xong Lâm Duật nằm dài trên giường mệt mỏi thở ra một hơi dài. Lâm Duật mò mẫn bên cạnh mình lấy ra một chiếc khăn. Chiếc khăn này chính là thứ Từ Hạo Nhiên đưa cho Lâm Duật, trên khăn còn lấm lem màu bùn đất.
Cậu là đồ ngốc à.
Lâm Duật bất giác cười nhớ lại hành động ôn nhu của người đó, người này sao lại tốt bụng như thế, dù gì mình cũng mới quen cậu ta. Từ Hạo Nhiên, Từ Hạo Nhiên, Từ Hạo Nhiên ba chữ cứ vang mãi trong đầu Lâm Duật. Đây là lần đầu tiên có người khác giới ngoài ba đối với cô ôn nhu như thế. Bởi vì bề ngoài Lâm Duật tưởng như là người khó gần, lại mắc Chướng ngại giao tiếp khiến việc kết giao bạn bè của cô trở nên khó khăn. Mọi người đối với cô không phải chán ghét thì cũng giả vờ không phải chán ghét.
Ánh mắt màu trà ấy, giọng nói ấy, và cả khụ khụ body. Ôi mặt mình nóng thế này.
Vùng dậy khỏi giường, Lâm Duật ngồi đến bàn vi tính. Khởi động máy tính, Lâm Duật vào web trường tìm kiếm danh sách lớp mình. Rất nhanh sau đó đã tìm ra thông tin của Từ Hạo Nhiên. Cực kì không làm xấu mặt dân D
May quá ở đây có email của cậu ta, mong sẽ tìm ra facebook. Ra rồi.
Avatar là hình Tự Hạo Nhiên chơi bóng rổ. Cả người khoác lên một tầng mồ hôi, tay làm động tác chuẩn bị úp rổ cùng nụ cười ma mị. Đậu má đánh thẳng vào hóc môn của Lâm Duật. Khụ Khụ thật ra tiểu Lâm Duật cũng là một người kẻ nhang khống hơn nữa còn là kiểu cực kì mê sắc.
Nhan khống: mê nhan sắc:>
Có nên gửi kết bạn không? Nếu kết bạn rồi thì phải làm sao? Lỡ cậu ta thắc mắc tại sao mình biết tài khoản của cậu ta thì phải làm sao? Có khi nào cậu ta nghĩ mình là biến thái không?
Ai daaaaaa. Gửi kết bạn rồi...
Renggggg.
Chuông điện thoại vang lên làm Lâm Duật giật mình xém té xuống ghế.
"Wuli Lâmmmmm ~~~~ " Tưởng Minh bên kia hét lớn.
" Cậu nhỏ tiếng nào? Cậu dạo này thế nào? Tối rồi, gọi tớ có gì thế"
Tưởng Minh là bạn nối khố của Lâm Duật lên cấp thì chuyển đi nơi khác sống tuy nhiên hai người họ vẫn giữ liên lạc thường xuyên.
"Wuli Lâm à, cậu không nhớ tớ à ~~~ " " Rồi rồi, câu bé tiếng thôi, đừng có gọi tớ như thế. Nghe ghê quá đi"
" Hi hi, cậu nhập học thế nào rồi, lớp mới có vui không. Có bạn học nào điển trai không" Câu cuối Tưởng Minh còn cố ý kéo dài xấu xa.
" Lớp tớ cũng ổn, tớ quen được bạn mới đấy cậu ấy tên là Trương Phương cậu ấy rất nhiệt tình. À còn cả Tố Cát Nguyên nữa. Mấy người khác tớ chưa kịp tiếp xúc. Còn có... " Lâm Duật ngập ngừng không biết nên nói cho Tưởng Minh biết không.
" Hey hey hey, mới ngày đầu mà đã kiếm được bạn rồi. Tớ cứ sợ cậu không có tớ sẽ cô đơn a cô đơn. Mà ~~~ còn nữa gì? "
Lâm Duật im lặng chốc lát, nhớ lại hình ảnh Từ Hạo Nhiên khóe miệng cong cong.
" Có một người tên là Từ Hạo Nhiên, cậu ấy... rất tốt"
" ê~~~~ wuli Lâm, giọng điệu này là gì đây. Tớ tưởng thanh âm mềm mại này cậu chỉ dùng để nói về Dịch sama thôi chứ. Bạn nam nào khiến wuli Lâm thương nhớ đây"
Chú thích của tác giả: Dịch sama là idol của nữ chính, tên đầy đủ là Dịch Dương Thiên Tỉ.
" Tớ mới không có như thế, cậu nghĩ nhiều thôi. Từ Hạo Nhiên cậu ta vừa gặp đã giúp đỡ tớ làm tớ sinh hảo cảm thôi" Lâm Duật vội vàng giải thích, chỉ là mình có hảo cảm với cậu ta, với cả cậu ta cũng khụ... đẹp trai.
" oya oya, tớ chẳng thèm tin cậu. "
Lâm Duật:...
" Tớ cúp máy đây" Lâm Duật quăng điện thoại qua góc giường, vội vàng vào facebook. Hưm, không có thông báo. Chắc cậu ta chưa online, mình đợi tiếp vậy.
Hôm đó Tiểu Lâm Duật lần đầu tiên mang tâm trạng hồi hộp mong ngóng đi ngủ. Mong cậu ta sớm accept.
--- ---
Bonus dáng úp rổ của Từ Hạo Nhiên.