“Hiện tượng động thai khí, trước tạm thời để cô ấy nằm viện một thời gian, để tiện theo dõi.”
“Tiên sinh, mời anh ra ngoài làm thủ tục nhập viện.”
Bác sỹ y tá đến rồi lại đi, nhưng thần kinh Kì Diệp một chút cũng không lơi lỏng, ngay cả đơn xin nhập viện cũng là nhờ y tá lấy cho, trên mặt biểu tình mờ mịt, hoảng sợ rồi lại trấn định, không cho ai phát hiện ra bộ dáng sợ hãi của anh, nhưng lại không biết rằng bàn tay nắm đến trắng bệch kia đã tiết lộ tất cả.
“Em không sao.” Lữ Tư Anh vươn tay ra khỏi chăn nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Kì Diệp, mỉm cười trấn an nói.
Đây là lần đầu tiên cô thấy anh lộ ra biểu tình yếu đuối, hơn nữa là bộ dáng không hề phòng bị, cô vẫn luôn nghĩ muốn nhìn thấy loại biểu tình này từ anh, đời này đại khái là không có khả năng đi, không nghĩ tới. . . . . .
“Thực xin lỗi, làm cho anh lo lắng .” Cô ôn nhu hướng anh nói, bây giờ đối với anh, đối với tình yêu của anh cô không có lấy nửa tia nghi ngờ.
Kì Dệp bỗng nhiên có cảm giác toàn thân vô lực, anh tiến lên phía trước một bước, dựa vào giường của Tư Anh, xoay người đem mặt mình vùi vào sườn mặt của cô.
“Em đem anh hù chết.” Tiếng nói của anh khẽ run ở bên tai cô nỉ non.
Lữ Tư Anh đặt nhẹ tay lên lưng anh.
“Thực xin lỗi.” Cô nói.
Anh nhẹ lắc đầu, trên người cảm giác vô lực vẫn chưa tiêu tan.
“Anh ở ngay đấy mà vẫn để cho việc này phát sinh. . . . . .” Thanh âm của anh vẫn còn run rẩy, còn pha lần nòng đậm ý tự trách, “Nếu em có chuyện gì ngoài ý muốn, cả đời này anh cũng không thể tha thứ cho mình.”
“Em không sao, hơn nữa sự tình phát sinh đột ngột, ai nghĩ tới cô ấy sẽ làm như vậy chứ, này căn bản không phải lỗi của anh.”
“Anh không nên cho cô ta biết thân phận của em.”
“Như vậy cô ấy sẽ mãi quấn quít lấy anh.”
“Anh tình nguyện để cô ta quấn quít cũng không muốn làm em bị thương.”
“Em không sao.” Cô cam đoan một lần nữa, ngữ điệu biến đổi, có chút tư vị dấm chua: “Anh nguyện ý nhưng em không nguyện ý.”
Kì Diệp sửng sốt, chậm rãi ngẩng đầu chăm chú nhìn vào gương mặt đang ghen kia.
“Làm chi, em không được ăn dấm chua sao? Đều tại anh bộ dáng suất như vậy làm chi, cho dù thân phận thật đã bị che dấu nhwung vẫn có một đống mỹ nữ bám chặt.” Cô oán hận.
Nhìn thấy bộ dáng trẻ con của cô, Kì Diệp không nhịn được lộ ra nụ cười đầu tiên kể từ khi bước chân vào bệnh viện, thân thể cũng dần lấy lại khí lực.
“Anh yêu em.” Anh độtnhiên cúi đầu xuống, ở môi cô nhẹ nhàng hôn, sau đó ôn nhu nói.
Lữ Tư Anh nháy mắt đỏ bừng mặt, không biết phải làm sao, anh như thế nào có thể ở trong này hôn cô? Cô trộm liếc mắt nhìn đám người trong phòng cấp cứu, không xác định được một mafnt ình cảm này có lọt vào mắt ai không nữa.
“Anh đi làm thủ tục nhập viện.” Anh đứng dậy nói, khôi phục lại khuôn mặt bình tĩnh thường ngày.
“Kì Diệp.” Cô đột nhiên nhớ tới mootj việc vội gọi anh lại. Đây là lần đầu tiên coo ở trước mặt anh gọi tên anh.
Anh quay đầu nhìn cô.
“Anh sẽ không làm chuyện gì đi?” Cô do dự đích hỏi, do nhớ lại câu nói mà anh nói với Lí Nhược trước khi ôm cô vào thang máy, khi đó cơn đau bụng cướp đi chú ý của cô, nhưng là gần sát anh nên cô cảm nhận được cái gì gọi là sợ hãi.
Nguyên lai khi anh giận lên là đáng sợ mà dọa người đến như vậy!
Anh khó hiểu nhướng mày.
“Em nói Lí Nhược.”
Vẻ mặt anh nháy mắt trở lên lạnh lẽo vô tình.
“Chuyện này em không cần lo.”
“Chính là. . . . . .”
“Thừa dịp mọi người chưa có đến, chợp mắt một chút đi.” Anh chặn lời nói của cô, ôn nhu lại bá đạo ra lệnh.
“Bọn họ?” Cô nháy mắt mấy cái.
“Em cho là hỗn loạn một trận như vậy, trong công ty sẽ có bao nhiêu người tò mò về quan hệ của chúng ta?”
“A!” Cô thở ra một hơi, rốt cuộc hiểu được.”Kia làm sao bây giờ?” Cô mờ mịt hỏi anh.
“Không có gì cần lo lắng, chính là công khai chuyện hai chúng ta kết giao mà thôi.”
“Chính là anh vẫn không muốn công khai mà??”
“Không sao, chúng ta tháng sau sẽ kết hôn .” Anh ôn nhu nói.
“Gì?” Cô cực kì sửng sốt.
“Ngủ một chút, anh đi làm thủ tục nhập viện.” Anh mỉm cười, đi đến hôn nhẹ cô, xoay người rời đi.
Mà Lữ Tư Anh đâu? Vẫn còn đang ngập trong sự khiếp sợ về việc hai bọn họ sẽ kết hôn.
Bọn họ tháng sau sẽ kết hôn?
Chính là bọn họ cái gì cũng còn chưa có chuẩn bị, hơn nữa anh thậm chí cũng còn chưa tới nhà cô đi cầu hôn, hôn lễ này phải tổ chức như nào? Hay là anh nghĩ chỉ cần đi làm cái thủ tục là được rồi, chính là như vậy cô xác định vững chắc sẽ bị bố mẹ đánh chết.
Trước khi kết hôn có thai, kết hôn thì lại dùng phương thức lén lút, này có thể ghĩ cô là người thứ ba đi cướp người yêu của người khác không—— trong thôn mấy bà tám chắc chắn sẽ đoán như vậy, ba mẹ cô sẽ không dám ra ngoài mấy. . . . . . Ô, không được, tốt xấu gì cũng ép anh đi đến nhà cô mới được.
Ân, nhưng nói với anh như thế nào đây.
Lữ Tư Anh phát hiện ra căn bản cô đã suy nghĩ quá nhiều, bởi vì lấy thân phận của anh ra mà nói, anh làm sao mà “Có thể” vô thanh vô tức đích mang cô đi công chứng kết hôn cho xong việc đâu? Cho dù là anh muốn, nhưng trưởng bối trong gia đình anh khẳng định sẽ không một ai đồng ý.
Hai người bọn họ đang kết giao, hơn nữa tin tức cô đang mang bầu khiến cho cả công ty lâm vào một mẳng song to gió lớn.
Khi sự việc xảy ra cũng chỉ có những lời đồn nho nhỏ bọn họ truyền tai nhau, trải qua đêm thăm bệnh—— thực tế là xác định sự tình, ngày hôm sau oanh oanh liệt liệt mọi người ở công ty ai cũng biết đó là sự thật, ngày thứ ba liền rơi vào tầng cao nhất——truyền đến những người cấp cao nhất tong công ty.
Cho nên vào buổi tối ngày thứ ba khi Lữ Tư Anh nằm viện, phòng bệnh của cô liền tập trung ba đại nhân vật cực kì quan trọng —— bố chồng cùng mẹ chồng tương lai của cô, còn có cả vị chủ tịch trước nay chỉ nghe danh chứ chưa nhìn thấy mặt, cũng chính là ông ngoại của Kì Diệp.
Lữ Tư Anh nằm co quắp trên giường, không biết làm sao, cô nghĩ muốn ngồi dậy, nhưng là bác sỹ cùng Kì Diệp nói an thai chính là nằm im ở trên giường, tuyệt đối không cho ngồi dậy hoặc xuống giường, chính là loại tình hình này. . . . . .
Mặc kệ , dù sao bác sỹ cùng Kì Diệp cũng không có ở đây, cô ngồi một chút chắc là được đi? Dù sao trưởng bối đến thăm, cô nằm trên giường cho người ta thăm là bất lịch sự nha.
Đang muốn từ trên giường ngồi dậy, sao cô biết được đột nhiên mẹ chồng tương lai tiến lại áp cô trở về nằm trên giường, ôn nhu lắc đầu “An thai chính là ngoan ngoãn nằm trên giường, con đừng lộn xộn.”
Cô không biết làm gì đành trơ mắt nhìn mẹ chồng tương lai.
“Ta nghĩ hẳn con không biết chúng ta?” Người đứng đằng sau đối cô mỉm cười.
Cô sợ hãi lắc đầu, “Cháu đã xem qua ảnh chụp của ngài.” Ánh mắt của cô chuyển từ mẹ chồng sang bố chồng tương lai, cuối cùng đến người có gương mặt nghiêm túc làm cho người khác sợ hãi đến ru lên, tôn kính gọi một tiếng, “Chủ tịch.”
Làm sao bây giờ, y theo thái độ giữ bí mật của Kì Diệp, ông ngoại của anh hẳn là hảo khó chơi, nhỡ đâu ông muốn làm khó cô? Hoặc là chỉ xem trọng cháu ngoại của ông ấy, còn cô thì không cần? Kì diệp, anh mau về đây nha.
“Cháu hẳn nên gọi ta một tiếng ngoại công?” Chủ tịch nghiêm túc đột nhiên nhe răng cười, trở thành một ông ngoại dễ mến.
Lữ Tư Anh há hốc mồm.
“Mà con không phải cũng nên gọi chúng ta một tiếng ba mẹ sao?” Bố chồng tương lai ngay sau đó mở miệng nói, “Đứa nhỏ tiểu Diệp kia cũng thật sự là hơi quá đáng, con cũng đều đã có, còn không cho chúng ta biết, còn muốn chúng ta từ miệng người khác mới biết được tin tức này, đợi lát nữa xem có đáng ăn đòn không.”
Lúc này Lữ Tư Anh ngay cả cằm đều rớt xuống dưới. Tiểu Diệp? Đánh đòn?
“Tiểu Diệp đã muốn trưởng thành, đánh đòn quá khó khăn, bắt nó quỳ gối nhận sai.” mẹ chồng tương lai nghiêm trang nói.
Quý gối nhận sai?
“Hai vợ chồng bọn họ không đúng đắn như vậy, nên mới có thể vật cực tất phản (nôm na nó là đến một giới giạn thì sự việc xảy ra theo hướng ngược lại) sinh ra một đứa con quái thai cực kì nghiêm túc đứng đắn.” Ngoại công tương lai tự xưng là bình thường của cô mở miệng, không biết có vị ngoại công bình thường nào mà gọi cháu của mình là quái thai không nữa.
Lữ Tư Anh mặc dù hay lên mạng, kết giao đủ loại bằng hữu, tự nhiên kiến thức rộng rãi, dùng để dọa người chắc chắn có thừa, nhưng là cảnh tượng trước mắt vẫn khiến cô trợn tròn mắt.
Này rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ta? Người nhà Kì Diệp hẳn phải rất kiêu ngạo, trên mặt thủy chung là sắc mặt của những kẻ có tiền, sau đó cao ngạo với kẻ khác không phải sao? Như thế nào lại khong giống như vậy, này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở ra, Kì Diệp mang theo bữa tối vào phòng đột nhiên nhìn thấy ba vị khách không mời, anh đình chỉ bước đi, nhăn mày đứng trước cửa phòng.
“Tiểu Diệp.” Kì phụ dẫn đầu gọi.
Kì Diệp đau đầu mở miệng nói: “Ba, mẹ, ông ngoại, ba người như thế nào lại cùng nhau đến?” Anh vẫn nghĩ ba mẹ hẳn vẫn ở bên Mĩ, nhanh nhưu vậy đã có thể xuất hiện.”Còn có bố, bố có thể gọi tên con hoặc nói con trai, làm ơn đừng có tái gọi con Kì Diệp, được không?” Anh đã ba mươi tuổi rồi.
“Không được, con từ nhỏ đến lớn ba đều đã kêu như vậy, đã thành thói quen .” Kì phụ không chút do dự cự tuyệt.
“Trên tay con là đồ ăn tối của vợ con sao? Đến đến đến, đưa cho mẹ, mẹ đến đút cho.” Kì mẫu đi lên trươc nói.
Kì diệp nhanh tay lẹ mắt lùi về phía sau, không làm cho bà đắc thủ, đồng thời cự tuyệt: “Không cần , Tay Tư Anh có, có thể tự mình ăn.”
“Đứa nhỏ này như vậy là không biết chăm sóc, khó trách đến bây giờ mới kết giao được bạn gái, con hiện tại không chăm sóc, cẩn thận ngày nào đó lão bà chạy trốn, đến lúc đó lại đến khóc, mẹ cũng không thèm quản con.” Kì mẫu nói.
Kì Diệp nhịn không được nhìn về phía Tư Anh trên giường bệnh.
“Em có khỏe không?” Bộ dáng của cô giống như bị dọa đến ngây người.
“Ta không khỏe.”
Mở miệng trả lời chính là ông ngoại, ông hiện tại đâu có giống một lão chủ tịch nghiêm khắc, cũng không going một ông ngoại dễ mến, mà là giống một đứa trẻ con không chiếm được món đồ chơi yêu thích chỉ khác là đứa trẻ này quá già, vẻ mặt mất hứng trừng mắt Kì Diệp.
Kì Diệp cảm thấy được cơn đau đầu của mình càng lúc càng tăng, đây là vì nguyên nhân gì mà cả ba người quái đản này cùng một lúc xuất hiện, đã sắp trở thành lão nhân gia có cháu gọi bằng cụ rồi, mà lại còn bày ra bộ mặt ngây thơ.
Anh trước đem cơm cho lão bà tương lai ăn—— phụ nữ có thai là không chịu nổi đói, lúc này mới bất đắc dĩ quay về phía ngoại công.
“Tiểu tử này kết giao bạn gái lại không cho ta biết, đây là có ý gì?” Ông nói hai khoanh lại, cực độ bất mãn.
“Ba ba ba. . . . . .” Một trận vỗ tay.
“Đúng vậy, con là có ý tứ gì?” Kì thị vợ chồng vỗ tay phụ họa nói, chỉ kém mỗi nước chống nạnh đứng hai bên vị chủ tịch kia thủ thế .
“Mọi người đều đã lớn tuổi rồi, không cần có hành vi ngây thơ như vậy được không?” Kì Diệp rốt cục không thể nhịn được nữa hướng cha mẹ gầm nhẹ.
“Lão công, anh xem con của anh mắng em.” Kì mẫu ai oán hướng lão công tố khổ.
“Đủ!” Kì phụ không kịp mở miệng, Kì Diệp đã dẫn đầu quát.”Chính là bởi vì ba người không đứng đắn, con lo sau khi bạn gái con nhìn thấy, nghĩ đến sau này phải hầu hạ một cặp bố mẹ dị thường mà sợ chạy mất, cho nên mới không đem cô ấy về giới thiệu cho mấy người!”
Anh tức giận, không rõ thực hư, lúc sau nói xong, ngay cả khẩu khí cũng chưa kịp bình thường lauh liền chuyển hướng về phía ông ngoại.
“Còn có ông, “anh nói, “Là ai ba năm liền đưa một đống an hr chụp các thiên kim tiểu thư nói cháu chọn người kết hôn? Còn nói không ngại không phải bần hàn? Nếu con đưa một cô gái vô gia cư, cá tính có điểm liều lĩnh, tản mạn, lại là nữ nhân không có chí lớn, liệu ông có không hề có ý kiến mà đồng ý không?”
“Trừ bỏ thiên kim tiểu thư ta cũng đã từng nghĩ giới thiệu cái loại hình nữ sinh ngây thơ cho cháu a.” ông biện giải, như vậy làm sao có thể trách ông chỉ giới thiệu thiên kim tiểu thư chứ? Dù sao ở trong giới thượng lưu của ông, cũng chỉ có thiên kim tiểu thư để giới thiệu mà thôi.
“Đối, có, ông nghĩ muốn giới thiệu cho cháu bạn làm quen qua mạng của ông, đáng giận là ngay cả bộ dạng người ta như thế nào ông cũng , còn muốn cháu thay ông cùng đối phương gặp mặt!”
Kì Diệp mỗi hồi tưởng khởi chuyện này liền tức giận hít thở không thông, anh thật sự không hiểu, một lão nhân gia như vậy, như thế nào lại đua đòi, học giới trẻ lên mạng kết giao bạn ảo? Thật không biết là vì chính anh không chạy theo kịp thời đại, hay là ngoại công của anh cực kì đặc dị nữa!
“Cái gì mà không biết chứ, ta đều đã nói qua là cô ấy thực đáng yêu . . . . . .”
“Đáng yêu là chính cô ta nói, chẳng lẽ ông không nghe là lên mạng thì nữ nhân nào cũng là mỹ nữ sao? Lão soái ca.” Kì Diệp dùng nick name ở trên mạng mà ông ngoại hay dùng để gọi, chẳng qua ở phía trước thêm từ lão mà thôi.
“Thích nói nhiều muội muội sẽ khong gạt ta!” Ông kháng nghị kêu lên, kiên trì tin tưởng bạn bè.
Nghe hai người đối thoại hăng say đột nhiên nghe thấy “Thích nói nhiều” ba chữ, cả kinh một trận, dũa trên tay “Ba đáp” rơi xuống đất.
Nháy mắt, trong phòng mọi ánh mắt đều hướng về phía cô.
“Làm sao vậy, có phải hay không có chỗ nàokhông thoải mái?” Khoảng cách đối cô gần nhất, Kì Diệp hướng cô khẩn trương hỏi.
Cô lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía ông ngoại.
“Làm sao vậy?” Kì Diệp nhìn ra điểm không thích hợp.
“Thích nói nhiều.” Cô thì thào nói.
“Cái gì?”
“Ở trên mạng tên của cháu là Thích nói nhiều.”
“Di, thật sự?” Ông ngoại kinh ngạc nhìn cô. Nhưng không có khả năng khéo léo như vậy đi?”Ta gọi là soái ca.”
“Ông là soái ca?” Lữ Tư Anh trừng to hai mắt, không thể nào?
“Cháu không phải là sẽ có ba người bạn thân kêu cuồng kết hôn, vạn nhân mê, nữ nam nhân đi?” Ông nói, hai mắt không chuyển nhìn chằm chằm cô.
Ông trời! Lữ Tư Anh nhịn không được nhắm lại hai mắt. Loại sự tình như thế này sao có thể phát sinh trên người cô được? Cô thế nhưng lại cùng chủ tịch công ty làm bạn mạng suốt hai năm, hơn nữa ngài ấy lại còn là một lão nhân gia bảy mươi tuổi.
Trời ạ! Lưới mạng quả nhiên là không đoán được. . . . . .
Kết thúc
Hôn lễ một tháng sau vô cùng náo nhiệt, mở tiệc chiêu đãi hơn trăm bàn.
Đính hôn cùng kết hôn đồng thời tiến hành, nhà trai ước chừng phái mười chiếc ô tô, cơ hồ đem cả thôn nhà Lữ Tư Anh lên Đài Bắc uống rượu mừng, sau đó lại phái xe đưa về, vì Lữ gia giữ thể diện, thế cho nên sau khi hôn sự hoàn thanh, Lữ Tư Anh mỗi lần gặp bố mẹ là lại thấy, bọn họ luôn cười đến cười toe tóe, trên mặt bởi vậy mà thêm nhiều nếp nhăn
Hôn sau, hai người đến Paris nửa tháng hưởng tuần trăng mật, đây là lễ vật của ngoại công, cũng là bạn trên mạng của cô, hoàn toàn không cần lo lắng đến công việc.
Chính là về nước sau Kì Diệp cơ hồ bận muốn chết, bởi vì kết hôn hoa trương hết sức đồng thời công khai ra thân phận của anh, chức vị lập tức nhảy lên thành tổng giám đốc, có thể nghĩ, cho nên Lữ Tư Anh cực kì tức giận.
Cho nên soái ca cùng thích nói nhiều quan hệ liên tục phát sốt, chẳng qua nội dung E —mail hội biến thành ——
[Dễ nhìn, ta nghĩ hôn nhân của ta sẽ không được lâu dài, bởi vì lão công căn bản còn không có thời gian nhìn đến ta, ta có lão công cũng giống như không lão công giống nhau, không bằng ly hôn.
Còn có, ngươi phải nhắc nhở ta, sau này khi đứa nhỏ được sinh ra, tuyệt đối phải nhớ đắc nói cho nó biết, bố mẹ nó sở dĩ ly hôn, tất cả đều là vì ông ngoại của bố nó làm hại, bởi vì ông ta làm hại bố mẹ nó không có thời gian bên nhau.]
Thích nói nhiều biến thành oán phụ
[Ngươi không cần rất hành động theo tình cảm, nam nhân công tác bật rộn là loại đạo lý hiển nhiên, không bận rộn mới phải lo lắng, bởi vì cuộc sống có thể sẽ nghèo khổ.
Còn có, chờ sau khi đứa nhỏ được sinh ra, ngươi ngàn vạn lần không thể nói lung tung nói, nguwoi có biết năng lực học tập của tiểu hài tử là rát mạnh mẽ, nhưng lại không đủ trí tuệ để phân biệt thật giả, nguwoi nói như vậy có thể hại lão nhân gia ta bị hiểu lầm, như vậy không tốt.]
Soái ca
[Ngươi sai lầm rồi, chờ ta thật sự ly hôn, sau khi hết thảy thành sự thật, sẽ không có còn là hiểu lầm.
Chẳng qua đáng thương nhất chính là lão công của ta, rõ ràng sai khong phải ở anh ấy, vậy mà lại phải mất đi lão bà.
Chính là làm gì còn biện pháp nào hết? Mọi nhà đều không thể biết được, ai biết được vấ đề của chúng ta lại nằm ở một người khoác trên mình cái áo ông ngoại đâu?]
Thích nói nhiều thở dài
[Ngươi thật sự như vậy ai oán nha?
Ngươi có biết rất nhiều vợ chồng đều là như vậy, hơn nữa ngươi không biết là tiểu biệt thắng tân hôn sao ? Cả ngày đều ở cùng một chỗ chỉ gia tăng cãi nhau thôi.]
Soái ca
[Soái ca, ta lấy được giấy ly hôn, ngươi muốn hay không giúp ta làm nhân chứng?]
Thích nói nhiều
Quả nhiên là có hiệu quả, không đến năm phút đồng hồ điện thoại trong phòng vang lên inh ỏi, Lữ Tư Anh hạ cốc nước trái cây đã uống hết, chậm rãi tiêu sái đến chỗ điện thoại, thân thủ nhấc máy, microphone đều còn chưa đưa lên tai, chượt nghe thấy thanh âm càng già càng dẻo dai quen thuộc.
“Không cho ly hôn!” Ông nói, sau đó lập tức ngắt điện thoại.
Cô cười khẽ đem điện thoại đặt xuống, biết lão công từ hôm nay trở đi, sẽ có thể về đúng giờ tan tầm, sau đó có lẽ qua mấy tháng mọi việc sẽ lại đâu vào đấy.
Nhưng là thì sao?
Cô tùy thời đã chuẩn bị tốt, tự tin phần thắng sẽ về phía mình, bởi vì cô đã muốn nghĩ đến phương pháp gì để lần sau tiếp tục bức ngoại công, nếu lão công lại phải tăng ca, cô sẽ mang cái bụng bầu bồi anh tăng ca, cái này gọi là phụ xướng tùy phụ thôi (lấy chồng theo chồng), cô không tin tưởng ngoại công sẽ nhẫn tâm.
Ha hả, thwucj chờ mong lần sau sẽ cùng ngoại công tiếp tục đấu, bất quá kia đại khái phải đợi mấy tháng, về phần hiện tại thôi, ân, giwof ngẫm nghĩ xem buổi tối sẽ bảo lão công đưa cô đi ăn cái gì.
Món ăn Pháp? Món ăn ý? Hay là món ăn Nhật bây giờ?
Ân, thật khó lựa chọn, vậy thôi đi lên mạng hỏi mấy bằng hữu trên đó là được, chẳng qua có thể sẽ nghe được rằng cô thật hạnh phúc.
Cô hạnh phúc sao?
Kỳ thật chỉ cần tìm đúng người thì ai cũng sẽ hạnh phúc.
Ân, lần tới vào phòng chat liền đổi tên thành chúc phúc, chúc thiên hạ có được hạnh phúc của riêng mình, giống “Sắc nữ lang” các cô, đều hạnh phúc.